Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng vang của kiếm.

Tiểu thuyết gốc · 1968 chữ

Sau khi được chủ quán cho mượn sân sau, Giản Ý quyết định sẽ dạy một số thứ cơ bản để chuẩn bị trước cho Chân Kỳ.

"Bây giờ thì vẫn chưa phải là lúc để con rèn luyện cơ thể, nhưng trong thực chiến, không phải lúc nào kẻ có cơ thể rắn chắc cũng sẽ là kẻ chiến thắng.”

Chân Kỳ gật gật đầu, cơ thể cậu vẫn còn quá để có thể học một bài kiếm nào đó giúp cho cậu áp đảo đối thủ chỉ bằng chiêu kiếm, thế nên cậu đoán hẳn là Giản Ý sẽ chỉ cậu cách để mưu mẹo trong khi đối đầu.

"Con có nhớ lần đầu gặp ta đã đâm con từ phía sau lưng chứ? Nói ta nghe làm sao con né được đòn đó.”

Chân Kỳ nhớ lại khoảnh khắc tim đập thình thịch đó, đáp lời:

"Con không biết sư phụ có cảm nhận được không, nhưng mỗi thanh kiếm khi vung ra đều sẽ mang theo một sự rung động vô hình và chỉ là con cảm nhận được điều đó thôi. Lúc con còn là kiếm, mỗi khi chủ nhân vung con ra bằng bất kỳ cách nào, con cũng sẽ có cảm giác như bản thân đang phát ra tiếng ong ong nhè nhẹ.”

Giản Ý rút thanh kiếm trên lưng ra và rút nó sau đó vung mạnh vào không khí:

"Như thế này sao? Con có nghe thấy gì không?”

"Có ạ.”

Giản Ý xoa xoa cằm, sau đó thay đổi hướng kiếm và chém lại một đòn khác:

"Còn thế này?”

Chân Kỳ ngạc nhiên há hốc mồm: “Không… không nghe thấy nữa! Làm sao có thể?”

Giản Ý cười cười, thu kiếm vào vỏ sau đó ném nó cho Chân Kỳ, cậu hấp tấp nhận lấy, nhận ra trọng lượng của thanh kiếm này nặng hơn vẻ bề ngoài của nó nhiều.

Sau khi ném kiếm đi, Giản Ý rút chuôi kiếm trông có bình thường ở bên hông, so với thanh kiếm hắn vừa ném đi, vỏ kiếm và chuôi của thanh kiếm này trông cũ kỹ và rẻ tiền hơn nhiều, Chân Kỳ đã nhiều lần thắc mắc trong lòng rằng tại sao người lại mang một thứ không hợp thân như vậy bên mình, và cuối cùng thì hôm nay cậu cũng có cơ hội nhìn thấy nó.

Nhưng đợi khi nó hoàn toàn thoát khỏi vỏ, thứ Chân Kỳ nhìn thấy đã khiến cậu sửng sốt.

"Nó… không có lưỡi ư?”

Giản Ý không nói gì, hắn hít thở nhẹ lấy sự tập trung sau đó thi triển hàng loạt kiếm chiêu.

Ong… ong…

Dù không có lưỡi kiếm, đáng ngạc nhiên là tiếng vang của thanh kiếm này lại to đến mức nó khiến cho Chân Kỳ cảm thấy bị ù tai, nhưng cậu ấy không rảnh để bận tâm đến điều đó vì mọi sự chú ý đều tập trung vào thân ảnh của sư phụ.

Thanh kiếm vốn vô hình, giờ đã trở nên hữu hình khi nó được hình thành bởi kiếm khí xanh lục.

Vung, chém, hạ kiếm rồi đâm kiếm, kết hợp với cước bộ nhanh thoăn thoắt, cảm giác như Giản Ý đã biến thành một cơn gió, vô hình nhưng lại có thể luồn lách linh hoạt, sượt qua bên má mà không để ai có thể nhìn ra được.

Rồi chợt, cước bộ hắn dừng lại, cuồng phong chợt tắt, đôi chân ghì chặt xuống đất vững vàng như thái sơn, thanh kiếm chậm dần tạo ra vô số dư ảnh như một chiếc lá nhẹ rơi, và khi mũi kiếm chấm đất, nội lực tỏa ra thành tầng tầng lớp lớp gợn sóng giống khi lá cây chạm vào mặt hồ tĩnh lặng.

Hình ảnh nó tạo ra trông thật nhẹ nhàng và thơ mộng, nhưng chỉ có Chân Kỳ đang đứng ngay trong tầm ảnh hưởng mới cảm nhận được sự chấn động khủng khiếp từ chiêu kiếm ấy, cậu nhóc bị đẩy cho lùi về phía sau một quãng xa, và dù cho không hề có sát ý nào được thêm vào, Chân Kỳ trong phút chốc vẫn cảm thấy bản thân như đã bị giết chết.

Bịch!

Chân Kỳ ngã ngồi ra mặt đất, mồ hôi lấm tấm trên mặt như thể vừa trải qua vận động mạnh, chân tay cũng bất giác run rẩy lên nhưng trong ánh mắt lại tỏa sáng.

Hẳn bất cứ võ giả nào mang trong mình một sự kết nối với kiếm, chứng kiến được kiếm pháp tuyệt diệu vừa rồi cũng đều phải trở nên rung động. Dù không phải kẻ học rộng biết nhiều, vẻ đẹp mỹ miều mà Giản Ý tạo ra từ một thứ binh khí vốn dùng để giết người cũng khiến Chân Kỳ cảm thấy thổn thức, chưa bao giờ Chân Kỳ cũng có mong muốn cầm kiếm lên tới vậy.

Siết chặt thanh kiếm mà ban nãy Giản Ý đã ném cho mình trong tay, Chân Kỳ hỏi:

"Làm thế nào mà… nó không có lưỡi kiếm nhưng con vẫn nghe được tiếng của nó.”

Giản Ý tiến đến nâng cậu dậy, giải thích:

"Tuy ta không có được năng lực như con, nhưng ta cũng có suy đoán cơ bản về tiếng động mà con nói đến là gì rồi.”

"Ban đầu ta đã nghĩ nó là tiếng động mà kiếm tạo ra khi va đập với không khí, nhưng không phải. Bởi lẽ ban đầu ta đã dùng thuật khống thanh để vô hiệu toàn bộ âm thanh nó có thể tạo ra, dù rằng ngay cả khi con có đôi tai có thể vượt quá giới hạn nghe của con người thì cũng không thể được. Đáp án chỉ có thể là thứ con nghe thấy vốn không phải âm thanh mà là thứ mà chỉ những thanh kiếm mới cảm nhận được.”

"Và ta đoán nó là âm thanh khi phá vỡ dòng chảy.”

"Phá vỡ dòng chảy ạ?”

Giản Ý lại lấy ra que gỗ, vẽ một đường nét ngoằn ngoèo trên đất.

"Đúng vậy, để đạt được cảnh giới hóa cảnh, điều mà mọi võ giả cần trước hết là khả năng cảm nhận những dòng chảy vô hình. Quỹ đạo bơi của một con cá, cách một chiếc lá rơi xuống từ tán cây, đường đi của cơn gió khi nó luồn lách khắp muôn nơi, tất cả chúng đều là những dòng chảy vô hình.”

"Nhưng có biết bao nhiêu con cá, chiếc lá, cơn gió trên đời? Mỗi lần xuất hiện chúng lại có vô số các quỹ đạo khác nhau, thông qua quá trình cảm nhận và quan sát, nhận ra và dự đoán được một phần của chúng thật không hề dễ dàng. Đó chính là lý do mà tại sao có một số người dù đến cuối đời cũng chỉ dừng lại ở siêu tuyệt đỉnh cao thủ.”

"Nhưng Chân Kỳ, con đã có sẵn khả năng đó ngay từ đầu luôn rồi.”

Chân Kỳ bỗng dâng lên một chút tự hào nhỏ khi nghe sư phụ mình nói vậy, cuộc đời của một thanh kiếm mà cậu cho là vô dụng lúc trước, hóa ra cũng không đến nỗi nào nhỉ.

"Quay trở lại vì sao con nghe thấy tiếng động đó, về cơ bản thì mỗi kiếm pháp bản thân cũng là một dòng chảy. Võ sĩ dùng kiếm chiêu để mô phỏng dòng chảy của tự nhiên, ép buộc tự nhiên tuân theo quy luật của mình chính là cách để họ tạo ra được tác động mạnh mẽ mà con người chúng ta vốn dĩ không thể làm được chỉ bằng cách vung, chém thông thường.”

Giản Ý vẽ một đường chéo cắt ngang nét vẽ trước đó của mình.

“Tại sao tiều phu đốn củi phải mất rất nhiều sức để đốn gỗ, trong khi kiếm sĩ có thể chặt cây bằng nhát vung đơn giản? Có phải vì kiếm của họ sắc bén hơn hay họ có nhiều sức hơn tiều phu? Không, đó là vì họ đã can thiệp được vào dòng chảy cứng cáp của thân cây bằng cách đè ép nó bởi một dòng chảy khác.”

Chân Kỳ nhớ lại kiếm chiêu ban nãy mà Giản Ý đã thi triển và nói:

"Giống như cách ban nãy mà sư phụ đã làm ạ? Người đã mô phỏng quá trình một chiếc lá rơi xuống và tạo ra dòng chảy mới.”

Giản Ý hài lòng vì sự thông minh của cậu:

"Đúng vậy. Nhưng làm thế nào để dòng chảy đó không bị đứt gãy, dùng nhiều nội lực vào đâu, vung nó nhanh, chậm, nặng, nhẹ thế nào là một quá trình dài mà con cần thời gian để học hỏi bài bản. Không phải biết được sự tồn tại của nó là xong, mà con còn phải biết nên tác động thế nào, tinh chỉnh thế nào thì mới trở thành cao thủ được.”

"Chưa kể, nếu con chỉ nhìn và tuân theo dòng chảy một cách hời hợt, những khuyết điểm sẽ càng dễ dàng xuất hiện và khiến cho con trở nên rối loạn.”

Chân Kỳ đột nhiên ồ lên: "Nếu vậy thì, những người tạo ra được các kiếm pháp khai sơn lập phái hẳn là những người tài ba nhất rồi.”

Giản Ý xoa xoa đầu cậu nhóc: "Đúng là vậy, nhưng không phải kiếm pháp nào cũng tuyệt vời như nhau đâu. Đó là một câu chuyện khác mà ta sẽ dạy con sau.”

“Nghe xong tất cả giải thích của ta, hẳn con đã hiểu ra được lý do vì sao con nghe thấy được tiếng thanh kiếm ong lên rồi chứ nhỉ. Dù người thi triển có vụng về tới cỡ nào, mỗi lần vung kiếm họ cũng đều sẽ tạo ra một dòng chảy của quỹ đạo thanh kiếm và thứ đó sẽ va chạm với vô số dòng chảy có sẵn trong tự nhiên. Nhưng trong cú vung kiếm thứ hai của ta, ta đã vung nó thuận theo một dòng chảy có sẵn, hòa nó vào trong nên con mới không nghe được gì.”

Giản Ý lại vẽ ra một nét nhỏ đè lên đường cong ban đầu.

Sự đột ngột của nét cắt tạo ra tiếng vang, trong khi nét vẽ mới lại hòa nhập và lẫn vào nên không tạo ra tiếng động.

Chân Kỳ gật gật đầu: "Ra là vậy ạ.”

Nếu một nét cắt tạo ra một tiếng vang, thì Chân Kỳ có thể hiểu được vì sao kiếm pháp trông có vẻ nhẹ nhàng của Giản Ý lại ồn ào ầm ĩ tới vậy, bên trong câu chuyện của một chiếc lá nhẹ rơi đó là sự thâm sâu khó lường của dòng chảy vô hình mà Giản Ý tạo ra, vô vàn nhát cắt và vô vàn sự va chạm ẩn mình mà chỉ khi đối diện với nó người ta mới thấy được.

"Tạm thời thì, trước mắt con chưa đủ sức để tạo ra một dòng chảy hoàn chỉnh cũng như chưa đủ nhận biết để hiểu rõ những khuyết điểm trong những dòng chảy người khác tạo ra, thế nên ta sẽ chỉ cách cho con tận dụng ưu điểm của chính con mà thôi.”

Nói rồi, Giản Ý rút từ trong ngực ra một tấm lụa đen, buộc nó lên mắt của Chân Kỳ.

"Trong hai ngày tới, con sẽ phải bịt mắt và cố gắng né các chiêu kiếm của ta bằng mọi giá.”

Mồ hôi lạnh chảy trên má Chân Kỳ khi cậu nghe thấy giọng nói có chút hưng phấn của sư phụ.

Bạn đang đọc 88 câu chuyện của Thần Y sáng tác bởi yy73567832
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73567832
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.