Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn loạn của Công Tôn Gia.

Tiểu thuyết gốc · 1702 chữ

Địa điểm này khá cao nên rất dễ để quan sát xung quanh, có vẻ như cả hai vẫn chưa bị đưa khỏi núi, chỉ là họ dù đã có dạo qua ngọn núi này rất nhiều lần nhưng cũng không hề biết có một hang động như thế này.

"Hình như chúng ta đang ở bên sườn phía Tây, ta nhìn xa còn thấy được cả tháp của chùa Vĩ Âm.”

Chùa Vĩ Âm là một ngôi chùa nổi tiếng với tháp cao 12 tầng ở huyện An Vinh nằm ở liền kề phía tây huyện An Khánh, bình thường Công Tôn Nhiên có đứng trên đỉnh tầng của Công Tôn Phủ cũng chưa thấy được nó.

"Chậc, ta chưa bao giờ đi qua sườn tây cả.”

Ngọn núi này tuy vô danh, nhưng cũng không hề nhỏ bé, nếu không biết đường mà cứ đâm đầu đi tất sẽ bị lạc, chưa kể những con thú nguy hiểm mà bọn họ chưa từng biết đến.

Bỏ chạy ngay lúc này không phải là thượng sách.

"Nếu hắn đã không giết chúng ta ngay, hẳn là vẫn còn cần sử dụng tới. Thay vì bỏ chạy rồi mắc kẹt giữa rừng, ta nghĩ nên thử thương lượng với hắn xem sao.” Công Tôn An nói.

"Hơn nữa, vách đá này cũng quá cao. Ta không chắc bản thân có thể tiếp đất an toàn được.”

Đúng như lời hắn nói, vị trí hang động này là nằm bên sườn vách đá, nhìn xuống dưới chỉ có bạt ngàn rừng xanh che phủ đất, để nhảy xuống được mà có thể vẫn an toàn thì Công Tôn Nhiên hẳn cũng phải dùng hết toàn bộ nội lực chứ chưa nói gì đến Công Tôn An.

"Ngươi nói đúng, chúng ta vẫn nên ở lại đây thì hơn. Hẳn đến giờ mọi người cũng đã nhận ra sự biến mất của chúng ta và đi tìm rồi.”

Đúng là người nhà Công Tôn đã nhận ra sự biến mất của họ, nhưng có điều Công Tôn Nhiên lại không lường trước được là Công Tôn phủ giờ đây lại đang loạn tới mức không thể phân tâm ra đi tìm họ được nữa.

Hắc y nhân mà ban nãy Công Tôn An thắc mắc đi đâu giờ hóa ra lại chính là tên thích khách mà cả Công Tôn gia đang truy lùng. Cước bộ hắn nhanh đến mức thoắt ẩn thoắt hiện, lại vẫn không tài nào cắt đuôi được Công Tôn Mục theo sát đằng sau.

‘Chết tiệt! Cứ thế này thì hai thằng nhãi kia sẽ bỏ trốn mất.’

Rút từ trong người ra một cái ống tre nhỏ, Hắc y nhân phóng thứ bột ở bên trong ra phía sau tạo thành một làn khói mù, tạm thời che khuất tầm nhìn của Công Tôn Mục. Nhưng ông ta vẫn không hề do dự lấy một giây mà ngay lập tức nín thở sau đó bật tới nắm lấy góc áo hắn. Ngay lúc vừa định kéo giật lại thì từ trong làn khói, vô số kim châm phóng ra với tốc độ không tưởng.

Dù đã rất nhanh lấy kiếm đỡ lại, Công Tôn Mục vẫn bị dính một ít.

"Tận hưởng số nhuyễn cốt tán đặc biệt này đi, Công Tôn Mục, ta mua mất nhiều tiền lắm đó. Sau hôm nay ngươi sẽ chẳng bao giờ chạy được như thế này nữa đâu.”

Giọng nói của hắc y nhân cứ xa dần xa dần, vì Công Tôn Mục đã khựng lại không còn theo kịp bước chân hắn nữa.

"Khực!”

Ông ta khụy chân xuống một cách đau đớn khiến cho đám người theo sau hoảng hốt, vội chạy lại:

"Đội chủ! Ngài sao thế ạ?!”

"Chết tiệt! Đội chủ trúng ám toán của hắn rồi!”

Công Tôn Mục khó khăn mở miệng, cơ thể ông như nhũn nhão hết cả ra, đến cả việc mở mắt cũng trở nên tốn sức:

"Đuổi… theo… đừng để… hắn chạy… mất…”

"Ngài đừng lo lắng việc đó, đội phó đã đuổi theo rồi! Để thuộc hạ đỡ ngài đến y đường trước đã!”

Công Tôn Mục nghe thế mới an lòng mà để cho bản thân lâm vào mê man, ban nãy ông đã kịp bôi truy tung hương vào tay áo tên thích khách đó, đội phó hẳn sẽ đuổi theo được thôi…

Hắc y nhân chạy một hồi không thấy người đuổi theo nữa mới từ từ giảm tốc độ lại, duy trì tốc độ tối đa trong thời gian dài chỉ khiến nội lực tiêu hao nhanh chóng hơn.

Vừa đến một góc khuất thì đã bị người chặn lại, hắc y nhân lên tiếng:

"Đã bố trí xong hết chưa?”

"Rồi.” Người nọ đáp lời, nương ánh đèn liu lắt của căn nhà đối diện mới thấy được diện mạo của người này, không ai khác chính là đội phó Long Kiếm đội ban nãy đám người Công Tôn Mục nhắc tới.

"Ta đã dùng mất một phần nhuyễn cốt tán rồi. Kế hoạch ắt hẳn sẽ trở nên khó khăn hơn, còn thông tin thì sao?”

"Ta đã cố nhưng thứ thông tin kiểu đó không phải thứ có thể truyền cho người ở phân gia như ta được. Nhưng hẳn là Công Tôn Nhiên có biết.”

"Chà, vậy thì phải cho đại thiếu gia của chúng ta ăn chút đau khổ rồi.”

'Cũng không biết chúng có bỏ chạy khỏi đó hay chưa, chắc là chưa đâu. Nó tuy có chút ngây thơ nhưng cũng không phải loại ngu ngốc. Hơn nữa…’

Hắc y nhân xé bỏ tay áo của mình, ném cho đội phó, vừa xoay người bước đi vừa nói:

"Nhớ rõ tín hiệu.”

‘Tên vô dụng còn lại là loại biết tích mệnh.’

Bỏ lại Công Tôn gia loạn cào cào ở sau, hắc y nhân biến mất vào màn đêm.

Trên giường treo màn lụa đỏ, Công Tôn gia chủ Công Tôn Tự ho sù sụ khiến mặt của ông còn đỏ hơn cả lụa, những gân xanh gân tím nổi đầy trên lồng ngực gầy gò trông thật rợn người.

Y sư bắt mạch xong thì nhíu mày cau có, quay người lại nói với ba người phụ nữ đang đứng sau:

"Gia chủ đã dùng nội lực để tụ độc lại một chỗ bấy lâu nay, ban nãy thích khách đã đánh vào nơi đó khiến nó vỡ ra làm độc khí chạy loạn khắp cả kinh mạch rồi.”

Đại phu nhân nghe thế, sắc mặt trở nên tái mét, run run rẩy rẩy hỏi:

"Vậy… vậy bây giờ….?”

Y sư thở dài: "Tiểu nhân cũng hết cách.”

Mấy vị phu nhân nghe thế thì nức nở hết cả lên, Nhị phu nhân tiến lại gần giường, nắm lấy bàn tay khô quắt của Công Tôn Tự, rấm rức không thôi trong khi Tam phu nhân lấy khăn lụa chấm nước mắt.

Trong không khí bi thương này, có ai đó đang len lén nhoẻn môi.

Khách khứa ban sáng nghe thấy tiếng kêu la thất thanh của gia nhân thì cũng phong phanh biết được có chuyện không hay, bàn tán với nhau.

"Trời ạ, ta mất mấy tháng mới cầu được thư mời, ai dè lại đến đám tang chứ không phải mừng thọ.”

"Suỵt! Nói vậy họ nghe thấy là không yên đâu.”

"Ta vốn cũng có dự cảm rồi, mấy nay người ta đồn bệnh tình gia chủ kinh khủng lắm, đến cả ăn uống còn khó khăn cơ mà. Chỉ là nghĩ ông ta vẫn còn trụ được ít hôm, tính đến nhờ vả chút.”

"Giờ gia chủ mất sớm mà thiếu gia chủ còn nhỏ, thực lực chưa bao nhiêu, Công Tôn gia sắp xong đời rồi.”

"Thiếu gia chủ cái gì, người còn đang mất tích kia kìa. Nhị thiếu với tam thiếu thì thực lực bình bình, chắc ta phải xem xét lại việc hợp tác với Công Tôn gia thôi.”

"Ta cũng thấy vậy, chờ đến lúc họ thực sự thất thế thì chúng ta cũng xong đời.”

Gia nhân trong phủ nhíu mày khi nghe họ bàn tán ra vào. Lũ thương nhân chó chết, lúc được gia chủ và đại thiếu giúp đỡ thì không từ chối bao giờ, đụng chuyện một chút là lật mặt hết cả.

Đại thiếu lúc nào cũng nói: "Thương nhân cũng có khó khăn của thương nhân, chúng ta nên giúp đỡ họ lúc khó khăn để họ đỡ lại ta khi hoạn nạn.” Mà hoạn nạn rồi thì chúng mới lòi cái mặt chuột ra, bởi người ta nói thương nhân luôn đề cao ích lợi đúng là không sai.

Nhưng nói sao được họ, đến chính các a hoàn người làm của Công Tôn gia cũng sâu sắc cảm nhận được chuyến này không xong rồi, gia chủ thoi thóp còn đại thiếu thì gặp nạn, cảm giác như thế cục đang dồn ép Công Tôn gia vào con đường cùng vậy. Không có cao thủ tọa trấn, ai mà tin được Công Tôn gia còn đủ sức để bảo vệ họ.

Đã đang cái thế cùng đường bí lối, một tiếng kinh hô từ phía bên ngoài còn khiến cho bọn họ hốt hoảng lên nữa:

"Trương gia chủ đến thăm!”

Sắc mặt của đại phu nhân trong phòng ngủ chính trở nên lạnh băng, nghiến răng nghiến lợi hỏi người hầu:

"Trương gia chủ ghé đến làm gì?”

"B-bẩm phu nhân, ngài ấy nói là muốn đến hỏi thăm bệnh tình gia chủ…”

"Chuyện mới xảy ra không bao lâu người ngoài đã nghe tiếng! Rốt cuộc các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Đợi qua việc ta sẽ hỏi chuyện lại từng người!”

Trương gia chủ một đường đi thẳng đến đây, vừa tới ven cửa đã nghe tiếng gầm giận dữ của đại phu nhân, khóe miệng hơi nhếch bước vào.

"Ôi trời, đại tẩu làm gì mà lúc kinh lúc rống, cẩn thận ảnh hưởng đến Công Tôn huynh. Huynh ấy giờ không chịu nổi cơn giận dữ của tẩu đâu.”

Bạn đang đọc 88 câu chuyện của Thần Y sáng tác bởi yy73567832
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73567832
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.