Giới Thiệu Truyện Cô Gái Trầm Lặng
Trong căn phòng tối tăm .
Lục Duyên cuộn tròn trên chiếc giường , quần áo rách nát lộn xộn , treo trên người mà như muốn rơi rớt ra .
Trên cơ thể gầy gò có nhiều vết thương chồng chất , đặc biệt là vùng eo , càng là những vết xanh xanh tím tím đan xen nhau , dữ tợn và khủng bố .
Anh ôm chặt lấy mình , cái đầu chôn thật sâu vào trong khủy tay .
" Đừng khóc nữa ." Lục Úc lẳng lặng đứng ở hắn bên cạnh anh , lời thốt ra có phần vụng về an ủi , cô thấy cái cổ trắng như tuyết kia của thiếu niên đốm đốm những vết hồng , ánh mắt lộ vẻ bi thương .
" ...... Anh không khóc ."
Lục Duyên chậm rãi ngẩng đầu , giọng nói khàn khàn trầm thấp , gương mặt xinh đẹp sạch sẽ , đôi mắt đen như hắc bảo thạch ngay cả một tia sương mù cũng không có , thật giống như ao tù nước đọng không gợn lên nổi một cơn sóng nào .
" Anh không khóc." Anh quật cường cố chấp lặp lại một lần nữa .
Lục Úc nhìn thấy anh như vậy , không biết vì sao trái tim như muốn nứt toát ra , đau khổ khó chịu không thôi .
Cô nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên .
" Đừng khóc nữa nhé ." Cô cũng lặp lại thêm một lần nữa .
Toàn thân Lục Duyên cứng đơ , chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc , qua một lúc lâu , cơ thể mới dần thả lỏng , hai tay cũng run rẩy ôm lấy cô , hơi sức lấy lòng , mặt chôn vùi vào cổ cô .
" Đã nói rồi anh không khóc ."
" Ừ , em biết ." Lục Úc cảm nhận được cần cổ lạnh lẽo , nước mắt theo gò má mà lăn xuống .
Anh không khóc , là em khóc đó .
Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Cô Gái Trầm Lặng!