Ly
Yok Đôn – 02:47
Xực xụa... nức nở.
"Có phải tôi sẽ chết không?"
Giọng người lính run rẩy như thể vỡ vụn trong đêm tối.
Trung đội trưởng Nguyễn Văn Dũng siết chặt báng súng, cố giữ bình tĩnh. Nhưng giọng anh khẽ nghẹn khi nói:
"Bình tĩnh, tôi yêu cầu đồng chí phải cực kỳ bình tĩnh! Cậu sẽ không sao đâu!"
Thế nhưng tất cả đều biết đó chỉ là lời nói dối.
Cơ thể người lính bắt đầu co giật dữ dội, từng thớ thịt vặn vẹo, hơi thở gấp gáp như kẻ đang bị chìm xuống địa ngục.
Không còn nhiều thời gian nữa.
Anh ta cười gượng, đôi mắt dần dần mất đi ánh sáng.
"Hãy nói với ba tôi… rằng ông ấy là niềm tự hào của tôi."
Với chút sức lực cuối cùng.
ĐÙNG!
Tiếng súng vang lên chát chúa, viên đạn xuyên thủng hộp sọ, máu loang lổ trên nền đất lạnh.
Không một ai kịp can thiệp.
Một người lính đứng nghiêm, thế chào trong quân đội coi như một lời vĩnh biệt cuối cùng.
Không một ai nói gì.
Nhưng trong lòng đầy phẫn nộ.
"Bọn Quỷ Hồn phải bị tiêu diệt!"
CHIẾN TRƯỜNG – CUỘC CÀN QUÉT
03:15 - Quân đội bắt đầu tiến vào sâu hơn.
Từng bước chân nặng nề, tiếng hơi thở dồn dập vang lên trong màn đêm chết chóc.
"Dừng lại!"
Lệnh của trung đội trưởng vang lên đanh thép.
Phía trước…
Một đoàn bóng đen đang di chuyển.
Bọn chúng… đứng đó, lặng lẽ như những tượng đá.
Bất động.
Nhưng từng đôi mắt phát sáng trong màn đêm.
Một cảm giác quái dị len lỏi vào từng tế bào của những người lính.
"Vào tư thế chiến đấu!"
TÁCH! - Âm thanh của súng lên đạn.
LỆNH BẮN!
ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG!
Tiếng súng vang trời, từng đầu đạn xuyên qua bóng tối, nhưng bọn quái vật không hề lùi lại.
Chúng gào rú, lao thẳng về phía quân đội.
Một người lính hét lên khi bị Quỷ Hồn chồm tới, móng vuốt của nó xé toạc áo giáp, cắn sâu vào cổ anh ta. Máu phun ra như suối. Đồng đội anh nổ súng vào đầu nó, nhưng đã quá muộn.
GRAHHH!....RẮC...!
Một người lính bị bẻ gãy cổ ngay lập tức.
Một tên khác bị quật xuống, bị xé toạc ngực chỉ trong chớp mắt.
"ĐỨNG VỮNG! TIẾP TỤC BẮN!"
Những khẩu AK-12 gầm rú, nhưng từng chiến sĩ ngã xuống.
Từng thanh âm xương vỡ vụn.
Từng mảnh máu văng khắp nơi.
Trung đội trưởng thở hổn hển, máu trên mặt đầm đìa, bàn tay rớm đỏ, nhưng anh vẫn siết chặt cò súng.
Chết tiệt...!
Chỉ còn vài người sống sót.
Anh gục xuống, tầm mắt mờ dần.
Bỗng nhiên—
XOẸT!
Một bóng đen lướt qua.
Nhanh đến mức không thể nhìn rõ.
Bọn Quỷ Hồn bị xẻ đôi ngay lập tức.
Từng đòn dứt khoát
Từng tiếng gào rú bị cắt ngang.
Ai đó đã giết sạch bọn chúng.
Trung đội trưởng trợn tròn mắt, nhưng không thể thấy rõ khuôn mặt của kẻ đó.
Chỉ có mái tóc dài tung bay giữa ánh trăng.
Bóng người quay lưng bỏ đi, không nói lời nào.
TRUNG TÂM CHỈ HUY – HÀ NỘI
Tại phòng chỉ huy, hình ảnh hành trình gắn trên mũ chiến sĩ vẫn đang ghi lại.
Một trợ tá chăm chú quan sát màn hình.
Bỗng, cô sững người.
"Khoan… gương mặt này..."
Dù mờ nhạt, nhưng khuôn mặt người vừa xuất hiện… có vẻ rất quen thuộc.
Cô nhanh chóng mở hồ sơ danh sách đoàn thám hiểm.
Mắt cô lướt qua từng dòng chữ.
Dừng lại ở một cái tên.
LY.
"Không thể nào…"
HÀ NỘI – BÁO ĐỘNG ĐỎ
06:45 - Tòa Giám sát Cấp cao
Một hồi còi báo động vang lên chát chúa.
Một giọng nói vang vọng khắp phòng họp.
"Khí Quỷ đã lan rộng!" Sợ hãi tự nhủ " Cái đ gì thế này 45km/1h"
"Đi về phía nam dự kiến chưa đầy 10 giờ nữa là tới Sài Gòn"
Phòng họp im lặng trong vài giây. Sau đó là một loạt tiếng bàn tán hoảng loạn.
“Mẹ kiếp! Làm sao dân kịp sơ tán?”
“Quân số hiện tại không đủ! Chúng ta cần tăng viện ngay lập tức!”
Bộ trưởng bộ quốc phòng đứng dậy, gõ mạnh xuống bàn để ổn định không khí. Ông nghiêm nghị tuyên bố:
“Thưa các đồng chí, tình hình này không còn là một chiến dịch quân sự thông thường. Đây là trận chiến sống còn của cả dân tộc. Tôi yêu cầu toàn bộ lực lượng dự bị, bao gồm quân nhân xuất ngũ, dân quân tự vệ, và cựu binh, ngay lập tức tái nhập ngũ để hỗ trợ tiền tuyến. Đồng thời, tất cả đơn vị đặc nhiệm, phản ứng nhanh sẽ được triển khai ngay trong hôm nay.”
NGUYỄN HẠO MINH – THƯ TRIỆU TẬP
Nguyễn Hạo Minh vừa ngả lưng trên ghế sofa, ánh mắt vẫn chưa dứt khỏi màn hình tivi.
Từng hình ảnh tang thương của đất nước hiện lên trước mắt anh.
Người dân la hét.
Quỷ Hồn tàn sát.
Cảnh sát và quân đội kiệt sức.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Minh nhíu mày, tiến tới mở cửa.
Một người lính đứng đó, trên tay là một phong thư màu đỏ.
"Nguyễn Hạo Minh?"
Anh gật đầu.
"Lệnh triệu tập. Đồng chí có 3 giờ để chuẩn bị."
Minh mím môi, tay siết chặt phong thư.
Anh không cần đọc cũng biết bên trong là gì.
Chiến tranh đã đến tận cửa.
Lúc này, không còn sự lựa chọn nào khác.
Anh hít một hơi thật sâu, quay vào nhà.
Đăng bởi | VinwLong |
Thời gian | |
Cập nhật |