CHUẨN BỊ CHO HÀNH TRÌNH
Khoảng 4 giờ trước
Lạnh.
Rất lạnh.
Ly khẽ rùng mình khi nhận ra cơ thể mình đang dựa vào một tảng đá nham thạch. Đầu cô nặng trĩu, hai tai ù ù như thể vừa trải qua một giấc ngủ sâu đến mức chẳng còn biết trời trăng gì nữa.
Cô đứng dậy, cảm thấy người mình nhẹ bẫng, không phải kiểu nhẹ bẫng của một người vừa tỉnh dậy sau cơn mệt, mà là… khác hoàn toàn.
"Hừm?"
Cô cúi xuống nhìn hai bàn tay mình. Làn da vẫn là của cô, nhưng có gì đó... lạ lắm. Giống như cơ thể cô vừa được chỉnh sửa, hoặc tái tạo lại theo cách nào đó mà cô không thể hiểu được.
Bóng tối bao trùm lấy cô. Cả hang động im ắng đến mức đáng sợ. Chỉ có âm thanh nhỏ giọt từ những nhũ đá, vọng lại nghe như tiếng tích tắc của một chiếc đồng hồ vô hình.
Cô bước đi vài bước, lòng thầm nghĩ:
" Không phải vừa bị giết hả ta" cô lắc đầu coi như kệ houhouhou
Nhưng chưa kịp định thần, bước chân cô chững lại.
Bên ngoài kia có một vệt sáng le lói, không đủ rõ để gọi là ban ngày, nhưng ít nhất cũng giúp cô xác định phương hướng.
"Chắc đó là lối ra..."
Vừa nghĩ đến đây, cô lại lập tức nghi ngờ chính suy đoán của mình.
"Lỡ đâu nó không phải thì sao? Lỡ đâu đó là thứ gì khác? Mình không thể cứ thế lao ra được..."
Cô còn chưa kịp nghĩ xong thì—
ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG!
Tiếng súng vang lên từ xa.
Ly giật mình. Trong khoảnh khắc ấy, mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cô đều tan biến.
Bản năng thúc giục cô chạy.
Nhưng vừa mới lao người về phía trước—
"Khoan đã…"
Mắt cô mở to.
Bước chân đầu tiên của cô... dài hơn bình thường?
Không chỉ vậy, cơ thể cô phản ứng nhanh hơn, mạnh hơn, như thể có một nguồn năng lượng vô hình đang thúc đẩy cô.
" Chuyện méo j đang zảy ra vậy"
Nhưng bây giờ không phải lúc hoảng loạn vì điều đó.
Có người đang chiến đấu ngoài kia.
Ly nghiến răng, hướng về phía tiếng súng, lao vút đi như một mũi tên bật khỏi dây cung.
Ánh đèn pin của những người lính lấp ló trong màn đêm, kết hợp với ánh sáng từ drone trinh sát, tạo ra những vùng sáng lập lòe giữa khu rừng rậm rạp.
Đây không phải chiến trường dành cho con người.
Ly nấp trong bóng tối, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cô có thể thấy từng gương mặt hoảng hốt, những bàn tay run rẩy siết chặt cò súng.
"Mình không thể để bọn họ thấy mình."
Là một nhà thực vật học, cô hiểu rõ: Một khi bị bắt, cô sẽ trở thành đối tượng thí nghiệm.
Lý do ư?
Bởi chính bản thân cô cũng chẳng rõ cô đã trở thành thứ gì.
Không chần chừ thêm, Ly lao vào bóng tối.
Cô không có vũ khí.
Chỉ có hai bàn tay trần.
Và cô cũng chẳng biết mình đang làm gì.
Lao tới một con Quỷ Hồn đang chuẩn bị vồ lấy một người lính, cô giơ tay định kéo nó ra—
Nhưng lại mạnh hơn cô nghĩ.
RẮC!
Tiếng xương gãy vang lên khi cô vô tình siết chặt cổ con quái vật quá mạnh.
Ly hoảng hốt buông tay, lùi lại.
"Mình vừa làm gì thế này?"
Nhưng chưa kịp định thần, một con khác lao tới cô từ bên cạnh.
Cô hoảng loạn giơ tay lên đỡ—
BỘP!
Bàn tay cô đập thẳng vào đầu nó, mạnh đến mức khiến hộp sọ nứt ra.
Nó rít lên, loạng choạng lùi lại vài bước trước khi ngã xuống, co giật liên tục.
Ly thở dốc.
Cô không biết cách đánh nhau.
Cô chỉ đang vung tay loạn xạ, nhưng cơ thể lại mạnh mẽ một cách đáng sợ.
Cô tiếp tục vật lộn với bọn quái vật, nhưng mỗi động tác của cô đều vụng về, thiếu kiểm soát. Có lúc cô đấm hụt, có lúc lại đánh quá mạnh khiến cơ thể mất thăng bằng.
Nhưng bằng một cách nào đó—
Bọn chúng dần dần bị tiêu diệt.
Khi Quỷ Hồn cuối cùng ngã xuống, cô cũng biến mất vào màn đêm, không để lại chút dấu vết nào.
TẠI NHÀ HẠO MINH
Trần Hạo Minh đóng chiếc ba lô lại, ánh mắt lướt qua căn phòng quen thuộc của mình lần cuối.
Có lẽ đây là lần cuối cùng anh được ở đây.
Lúc này, ba mẹ anh bước vào.
Ba anh, một người đàn ông trung niên với ánh mắt nghiêm nghị, nhìn anh chằm chằm.
“Con thực sự phải đi sao?”
Minh không trả lời ngay.
Anh biết họ lo lắng. Nhưng anh cũng biết, đây không phải chuyện mà một cá nhân có thể lựa chọn.
" Còn sẽ sống "
Mẹ anh mím môi, đôi mắt ầng ậc nước nhưng không rơi lệ.
Ba anh chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Họ biết, có níu kéo cũng chẳng ích gì.
Minh cúi đầu. “Con đi đây.”
Rồi anh quay lưng, bước đi.
Không ngoảnh lại.
TẠI HỘI NGHỊ QUÂN SỰ TRUNG TÂM THỦ ĐÔ VIÊNG CHĂN - LÀO
Không ai biết chính xác Khí Quỷ đã lan đến đâu.
Nhưng khi những hình ảnh đầu tiên về chúng xuất hiện ở biên giới Lào, một cuộc họp quân sự khẩn cấp lập tức diễn ra.
“Chuyện quái gì đang xảy ra ở Việt Nam?”
Giọng một quan chức Lào đanh thép.
“Đây là sinh vật quái dị mà các ông đã nghiên cứu phải không?”
Phía đại diện quân đội Việt Nam sầm mặt.
“Tôi nói lại lần nữa, chúng tôi không hề tạo ra thứ này!”
“Thế tại sao nó lại lan từ Việt Nam qua biên giới chúng tôi?!”
Không khí căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao.
Ai cũng hiểu rằng, nếu sự nghi ngờ này không được giải quyết, nó có thể dẫn đến một cuộc chiến tranh giữa hai quốc gia.
Minh vừa bước ra xe quân sự thì—
Một bàn tay vỗ mạnh lên vai anh.
" Này thằng khốn, ây hehehe"
Minh quay lại, thấy một nụ cười rạng rỡ quen thuộc.
Văn Vĩ.
Một trong những đồng đội cũ của anh.
Minh nhếch mép cười. “Vĩ?”
“Chứ còn ai nữa?” Vĩ bật cười, vỗ vai Minh thêm cái nữa. “Lên đường nào, chiến hữu!”
Họ bước lên xe, hòa vào dòng người đang tiến về chiến trường.
Không biết rằng, ở một góc tối nào đó—
Một nụ cười quái dị vừa xuất hiện.
Xung quanh, hàng chục Quỷ Hồn đang quỳ rạp dưới chân hắn, như những tín đồ sùng bái chủ nhân của mình.
Hắn thì thầm một cách đầy ma mị:
"Cuộc vui chỉ mới bắt đầu."
Truyện ĐẠI DỊCH QUỶ HỒN tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | VinwLong |
Thời gian | |
Cập nhật |