Sinh vật huyền bí đến từ trong sương mù (3).
Đêm xuống, sương mù xám giống như trở nên dày đặc hơn hẳn so với buổi sáng. Đối với một số người, đêm nay nhất định là đêm không ngủ.
Buổi sáng, sáu giờ rưỡi, hai đôi mắt lúc này đã mở to ra và nhìn thẳng vào nhau.
"Asahi-kun."
Yuuki nhìn thấy từ trong ánh mắt của Asahi điều gì đó, cô chỉ kêu tên cậu nhưng cậu cũng đã hiểu hết những gì cô muốn biểu đạt.
"Cùng nhau nhé, Yuuki."
Đáp lại cậu là một cái gật đầu chắc chắn, sau đó cả hai cũng không nói gì nhiều mà lật đật vệ sinh cá nhân buổi sáng cùng nhau. Trong lúc ấy cả hai cũng không thiếu đùa giỡn giống như cuộc sống hiện tại cũng không khác gì trước đây.
Ngày hôm nay Asahi và Yuuki đều không nghịch ngợm như hôm qua. Mặc dù có thân mật nhưng động tác cũng chỉ giới hạn ở hôn môi chứ không tiến xa hơn.
"Ngày hôm nay em muốn nấu."
Yuuki nói rồi mang lên tạp dề của mình. Asahi nghe vậy cũng vui vẻ ngồi lặng yên trên bàn ăn và ngắm nhìn cô nấu ăn.
Cuộc sống của đôi khi đối với cậu chỉ cần những khoảnh khắc đơn giản như vậy là đã đủ rồi.
Có lẽ bởi vì đã là vợ cậu trên thực tế, Yuuki lúc này cũng toát ra một khí chất của một vị hiền thê, ánh mắt cô cũng hiện lên sự trưởng thành giống y như người chị Aiko.
Bữa ăn sáng của cả hai không có gì thỉnh thoảng mà ngược lại cũng rất đơn giản. Cả hai chậm rãi thưởng thức bữa sáng và hoàn thành nó khi đồng hồ điện tử điểm đến tám giờ đúng.
Vào lúc này, tiếng chuông reo điện thoại vang lên trong biệt thự làm hai người có chút ngạc nhiên.
Kiểm tra thông tin người gọi, Asahi nói.
"Là Aiko-neechan gọi đến."
Nói rồi, trên bức tường đối diện ánh mắt của cả hai xuất hiện một màn hình hiển thị khuôn mặt của Konno Aiko và hai vợ chồng trẻ đang ngồi bên cạnh.
Cả ba người hiện tại đang ngồi trong cùng một căn phòng được trang trí khá xa hoa.
"Papa, Mama, Nee-channn."
Yuuki vẫy tay mừng rỡ chào hỏi ba người, còn Asahi thì nở một nụ cười thật tươi. Cả ba vẫn an toàn đối với cậu là điều tốt nhất có thể vào lúc này.
"Asahi-kun, ở đó vẫn ổn chứ?"
Người đầu tiên nói chuyện là Konno Hiroshi, bố của Yuuki và là bố nuôi hiện tại của cậu. Ông mặc dù biết quan hệ của cậu và Yuuki nhưng không có ý định phản đối.
"Vẫn ổn bố, con và Yuuki tạm thời đang rất an toàn."
Asahi vui vẻ nói.
"Còn bố thì sao, ở bên đó vẫn ổn chứ?"
Nghe Asahi hỏi, Hiroshi đang định trả lời thì Aiko đã lên tiếng.
"Toàn bộ New York đã rơi vào một chiều không gian khác."
"Aiko......"
Aiko vừa nói xong thì Hiroshi và mẹ cô giật mình nói lớn.
"Con không muốn nói dối Asahi-niichan, Yuuki-chan. Hai người đều có quyền biết về tình trạng hiện tại của chúng ta."
Trong giọng nói cô ẩn chứa sự quyết đoán và mạnh mẽ.
"Aiko......".
Người phụ nữ trẻ hơi luống cuống nên cũng chỉ có thể thốt ra tên của con gái mình. Mà cùng lúc này, ánh mắt của Hiroshi cũng phần nào tối đi.
"Asahi, nếu bố có chuyện gì, Yuuki trông chờ vào con."
"Bố, mẹ, Aiko, ba người cứ bình tĩnh đã, hãy kể cho con biết chuyện gì đã xảy ra."
"Đúng vậy, đúng vậy, hãy nghe Asahi-kun, mọi người đừng hoảng loạn, bốn con sẽ không bỏ rơi bố mẹ và Aiko-neechan đâu, tuyệt đối không."
Yuuki nói với giọng chém đinh chặt sắt.
Nghe thấy quyết tâm của hai người con ở phía bên kia màn hình, Hiroshi im lặng một hồi rồi bắt đầu kể ra câu chuyện của mình trước ánh mắt chứng kiến của cả năm người.
Thành phố New York từ ngay khi sương mù xám buông xuống cho đến bốn tiếng về trước, mọi chuyện lúc ấy vẫn trong tầm kiểm soát. Mặc dù chính quyền thành phố cực kỳ bất ngờ về tai nạn, nhưng bởi vì lực lượng an ninh triển khai kịp thời và thành phố cực kỳ đông dân, mọi người vẫn rất an toàn.
Thậm chí, Hiroshi, mẹ của Yuuki là Konno Yuuko, và Aiko cho một lần tình cờ còn thấy được qua sinh vật huyền bí bị giết và đem về một nơi nào đó.
Mọi chuyện thực sự chỉ chuyển biến xấu khi thành phố bắt đầu trải qua buổi đêm. Vào đêm hôm qua, Hiroshi cực kỳ bàng hoàng khi nghe tiếng súng vang lên khắp nơi. May mắn là khách sạn nơi ba người dừng chân là một nơi cực kỳ an toàn cho nên đến bây giờ vẫn không có ai bị thương.
Buổi sáng thức dậy, cả nhà Hiroshi, Yuuko và Aiko nghe được tin tức từ một số người trong giới siêu giàu đang trú ngụ ở khách sạn này nói rằng New York thực sự đã hoàn toàn rơi vào một chiều không gian khác. Thành phố đã thực sự biến mất ở thế giới thực.
May mắn trong bất hạnh, đó là việc thông tin liên lạc với bên ngoài một cách kỳ lạ nào đó vẫn không bị cách ly. Mà đây cũng là lý do vì sao bây giờ đây năm người mới có thể nói chuyện với nhau.
Nghe đến đây, trong lòng Asahi đã bắt đầu nóng như lửa đốt, Yuuki ngồi bên cạnh cậu đã bắt đầu không kìm được cảm xúc mà khóc rống lên. Nhìn thấy em gái mình như thế, Aiko cố gắng mạnh mẽ kiềm chế lấy nước mắt và an ủi Yuuki.
Hiroshi và Yuuko chỉ yên lặng chứng kiến mà không cố gắng nói thêm một lời nào. Hai người biết rằng vào lúc này dù có nói bao nhiêu lời an ủi đi chăng nữa thì cũng là vô nghĩa.
"Bây giờ New York có gì khác biệt so với trước đó không bố?"
Cố gắng bình tĩnh lấy tâm trí, đầu óc của Asahi ngay lập tức chuyển động. Cậu thử hỏi Hiroshi về tình hình ở bên đó.
"Tạm thời là vẫn an toàn, nhưng nhìn chung rất phức tạp."
Hiroshi nói trong khi đang loay hoay tìm lấy một chiếc máy quay. Ngay tức khắc, khung cảnh lập tức thay đổi từ ba người bên trong căn phòng của khách sạn thành khung cảnh bên ngoài thành phố.
Nhìn từ máy quay, toàn bộ New York hoàn toàn chìm trong sương mù. Mặc dù điểm quay rất cao, Asahi cũng không thể thấy được gì ngoài xa xa có một vài cái bóng giống như là những cột khói và một vài điểm sáng giống như có cái gì đó đang bốc cháy.
Được một lúc thì máy quay cũng chuyển lại khung cảnh bên trong căn phòng. Hiroshi nói tiếp.
"Bố mẹ và Aiko vẫn tạm thời an toàn bởi vì khách sạn này còn có rất nhiều nhân vật quan trọng khác. Lực lượng An ninh và cảnh sát đã được cắt cử đi bảo vệ nơi đây."
Nhận thấy nhiều Hiroshi đang nói là đúng, Asahi cũng thầm thở phào. Cậu nhẹ nhàng đưa tay mình chùi đi hai hàng nước mắt không biết từ lúc nào đã tràn đầy trên má của Yuuki rồi hỏi tiếp.
"Con cách khu dân cư khá xa nên không biết hiện tại mọi người chống lại những sinh vật từ trong sương mù như thế nào? Bố ở đó chắc rõ tình hình hơn đúng không?"
"Ừm, ở đây bố cũng đã được chứng kiến qua sinh vật huyền bí, một số người gọi nó là quái vật hoặc quỷ dị. Về cơ bản một số loại có thể giết được bằng súng và đạn, một số loại khác thì không."
Hiroshi tiếp tục giải thích.
"Ảnh Ma là một trong số những loại sinh vật huyền bí phổ biến nhất và cũng là một trong những loại không thể bị tiêu diệt bằng súng đạn. Một số nhà nghiên cứu nói rằng bọn chúng không thật sự tồn tại ở thế giới thực hoặc bọn chúng là một dạng tồn tại đặc biệt mà con người chưa biết đến trước đây."
"Nếu vậy, con người thực sự không có cách nào để chiến đấu chống lại Ảnh Ma?"
Asahi nói với giọng lo lắng.
Nếu như nhân loại không có cách nào chống lại những sinh vật huyền bí này, tương lai của mọi người thực sự sẽ rất đen tối.
"Không, về mặt khoa học là không, chính phủ Mỹ đã thử mọi loại cách, mọi loại vũ khí khác nhau bao gồm cả vũ khí năng lượng, chùm tia, hạt, sóng âm nhưng không có ý nghĩa gì."
Hiroshi nói đến đây thì giọng lại trở nên nhỏ bé đi hẳn.
"Tuy nhiên, Ảnh Ma lại rất sợ nghĩa trang. Lý do mà khách sạn an toàn cũng bởi vì nơi đây nằm gần một nghĩa trang rất lớn."
"Ngoài việc sợ nghĩa trang, Ảnh Ma còn tỏ ra sợ hãi với những ngôi nhà có bàn thờ, những ngôi đền, chùa chiền, miếu hoặc bất cứ nơi nào có thờ cúng thế lực tâm linh."
"Mà cũng không chỉ Ảnh Ma, một số loại sinh vật huyền bí khác nguy hiểm hơn cũng thuộc loại tồn tại này cũng rất sợ hãi những nơi như trên. Giống như, những nơi ấy có vật gì đó khiến chúng cực kỳ kiêng kỵ."
"Đây là những thông tin được rất ít người biết ở thời điểm hiện tại. Mẹ còn trong một lần tình cờ trò chuyện với một vị phu nhân của một tỷ phú mới biết được điều này."
"Đa số những nhân vật quan trọng đang ở New York hiện tại đã tập trung về những nơi như nhà thờ, nghĩa trang cũng để lẩn tránh sinh vật huyền bí."
Đăng bởi | Elysiachan |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |