Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Đồng Tính Trong Giấc Mơ

Tiểu thuyết gốc · 2166 chữ

Tối hôm đó Thiên gia náo loạn hơn mọi ngày, chỉ vì một bữa ăn.

Y Na "không biết đã ăn gì" mà lại phải nôn thốc nôn tháo ngay giữa bàn, rồi khuỵu xuống ngất đi tại chỗ đến tận khuya mới tỉnh. Mọi người phải chăm cô nàng và bê lên giường mới có thể yên tâm.

Và kết quả giờ đây lại là một cô gái gục mặt vào một thằng đàn ông khóc rấm rứt, miệng mếu máo nấc liên tục, nói không nên lời:

- H-hức, Kỳ K…ỳ, anh… e-em đã làm gì…c-c-chứ…?

Thiên Kỳ cũng không từ chối mà ôm lấy, tay dỗ dành Y Na, trừng mắt nhìn những người phục vụ, đặc biệt là cô hầu bếp và người "dưới" cô ta một chút – đó là tôi.

- Tần Minh, mau giải thích đi.

- Tôi không có gì để giải thích cho anh cả.

Hắn nóng máu lên, phun một lèo những câu nói vốn chỉ dành để chửi bọn người hầu hạ ngu dốt :

- Cậu làm cái khỉ gió gì mà để Y Na ra nông nỗi này!? Chỉ có mỗi việc sắp dụng cụ, trông nồi canh thôi mà cũng không làm được, sinh ra cái thân thể này để làm gì chứ! Chỉ có cậu là có ác ý với Y Na thôi, cậu mong muốn cậu khát khao tôi nên mới làm hại em ấy. Bỏ đi, dù cậu có làm cách nào đi chăng nữa, tôi cũng không yêu cậu đâu!!

Lẫn tiếng hắn nói là giọng Y Na van nài:

- Kỳ Kỳ... A-anh đừng vì e-em...hức...mà cãi nh-nhau m...mà...

Tôi vẫn giữ bình tĩnh cho đến khi hắn ta động chạm đến chuyện tình cảm cũ rích đó. Khuôn mặt đanh lại gằn giọng, nói:

- Thiên Tổng, anh tự mình biết rõ. Tôi không có gì đặc biệt. Thời gian trước chỉ là lấy lòng cựu chủ tịch để sống thoải mái hơn thôi. Với lại tôi cũng chưa nói gì xúc phạm Y Na của anh, anh đã chửi bới tôi như một côn đồ vậy.

Tôi liếc cô nàng, cười tươi rói nhất có thể :

- Cô thấy tôi nói phải chứ nhỉ?

Y Na thấy khí thế áp đảo thì sợ xanh mặt, cúi gằm xuống, miệng chỉ đủ sức "híc" một tiếng rồi run bần bật.

Thiên Kỳ khó chịu nói lại tôi :

- Làm sao chắc chắn rằng cậu không phải thủ phạm chứ ? Cậu nghĩ cậu vô tội?

- Sẽ ra sao nếu tôi chắc chắn tôi không làm gì?

- Cái gì…

Hắn khựng lại ngay khi tôi lấy điện thoại ra, bật một video đã lưu trong máy. Đó là đoạn video tôi quay khi nấu món canh xương hầm.

Các công đoạn vẫn rất bình thường, tôi đã làm nước sốt cho Y Na chỉ bằng cà chua, tỏi và một ít gia vị mặn vào.

Chẳng có gì đáng nói nếu như không có ai biết tôi đã để món sốt đó sang một bên và cầm lấy bát nước ớt đó đổ vào. Rồi tôi đã phi tang tất cả xong đi ra ngoài phục vụ Y Na.

(Chỉ là một trò đơn giản thôi mà nhỉ.)

Thiên Kỳ thấy ngờ ngợ, nói:

- Tại sao cậu phải quay đoạn clip này chứ? Chẳng lẽ cậu đoán được trước là mình sẽ bị tra hỏi?

- Chỉ là tôi muốn đăng lên mạng thôi mà.

Hắn bị tôi chặn họng mấy lần nhưng chẳng dám làm gì cả. Bây giờ, không còn nghi phạm nào khác ngoài một người. Cô hầu bếp đứng run rẩy một chỗ, dù không phải thủ phạm.

- Mau đuổi con ả kia ra ngoài !!!

- Không…đừng… – Cô lắp bắp co rúm người lại, không thể nghĩ được từ gì để biện minh.

Đến khi khoá tay lại, cô nàng mới nài nỉ :

- Cậu chủ!!! Làm ơn, tôi vô tội, đừng đuổi tôi đi, làm ơn!! Tôi đã ở đây nhiều năm ròng rồi, tôi không còn nơi nương tựa nữa…

Rồi cô bò lết lại, khản giọng cầu xin:

- Cậu chủ…đừng bỏ rơi tôi…Tôi sẽ trao cậu chủ cái mạng này, làm ơn, đừng vứt tôi đi…

Thiên Kỳ bấy giờ như không màng tới, nhưng đến khi cô hầu bấu áo hắn, hắn mới đanh giọng đầy sát khí:

- Ca cẩm đủ chưa?

- H-ư hức ! – Cô không muốn, cũng không thể nói thêm gì nữa; gục mặt xuống, mặc cho người ta lôi đi xềnh xệch không thương tiếc.

Tôi nhìn theo cho đến khi họ lôi ra đến nơi khuất mắt. Cảm giác thật sự khó tả.

Kiếp trước, những năm tháng tôi không phải loại người có thể bỏ mặc người ta một mình như thế. Ai vui thì hân hoan cùng họ, ai buồn thì cứ dỗ người ta nín, vậy thôi.

Nhưng từ khi tôi nếm được cái gọi là tình yêu thì tất cả đã thay đổi. Tôi vì Thiên Kỳ mà có thể huỷ hoại cuộc đời của bất kì ai, nhưng hắn mặc kệ. Còn riêng Y Na, dù tôi chỉ nhìn liếc xéo một cái thôi cũng đủ khiến anh ta căm ghét. Tôi còn có thể vì Thiên Kỳ mà bỏ rơi người thân, đánh đập bạn bè ; bỏ sự nghiệp học hành cùng với cả con đường tiến chân vào giới nghệ thuật.

Và rồi giờ đây chính tôi đã thay đổi. Tôi sẽ và đang thoát khỏi mối ràng buộc trên giấy tờ này.

Đôi mắt từng ghen tức rất nhiều nhỏ dám lại gần hắn, cũng thật dễ để nhận ra cô hầu yêu Thiên Kỳ, tôi hiểu. Cô ta ghét tôi vì tôi là chồng hắn, tôi cũng hiểu. Cô ta căm hận Y Na và mặc cho bị gán tội danh hãm hại người lành cũng không muốn phản đối, để chính Thiên Kỳ tự sai người đem đi.

Giống như thể cô đã nghĩ: Chỉ cần chính anh là người bỏ rơi em thì đủ rồi, còn lại không quan trọng.

(…Chỉ tiếc rằng cô không có cơ hội vì tình mà hận nữa rồi.)

Mặc dù đây rõ ràng là một công đôi việc; khiến cho Y Na ốm lên bờ xuống ruộng và đồng thời thoát khỏi chuỗi ngày bị cô ta cho cô lập và ghẻ lạnh. Nhưng lợi dụng tình cảm của người khác đối với tôi, quả thật họ rồi cũng rất đau khổ, như chính tôi đã từng.

- Đồ ngốc. – Tôi nói thầm, đủ để người bên tay nhận ra.

Và có cả một người nãy giờ nhìn tôi khó chịu như thế, cũng nghe thấy.

*…

Tôi cặm cụi viết những kịch bản có sẵn trong đầu, đến nỗi quên mất ai đó đang gào tên mình đến khản giọng :

- Tần Minh!!!

- Hửm~?

Chỉ ngó ra, tôi đã thấy cái đầu tóc hồng dài xoăn nhẹ nhìn mình cau có.

- Y Na, cô làm gì vậy? Nếu cô cần ít thuốc thì cứ với tay lấy trên kệ nhé? Còn nếu đi tắm thì tôi đã sai người nấu nước cho cô rồi. Còn ít cháo đó, cứ lấy bát múc ra mà ăn cho mau khỏe. Cô còn yếu lắm đấy...

Tất nhiên tôi không muốn chừa một lí do nào để cô ta vào phòng tôi và muốn lục tung cái gì đó. Câu hỏi của tôi làm cô nàng xám mặt, thét lên the thé :

- Cậu nghĩ sao mà dám phớt lờ tôi!? Tin tôi mách Thiên Kỳ không!?

- Tin. – Câu đáp ngắn gọn, cảm giác lời nói của cô ta ngấy khủng khiếp.

Y Na khựng lại trước kiểu trả lời của tôi, không lường trước được. Nhưng rồi cô cũng chỉ nén lại mà nói:

- Tần Minh, cậu nói chuyện với tôi chút nhé?

(…Có chuyện gì để nói sao?)

Tôi cứ lững thững đi theo mà không thèm để tâm đến mục đích. Chỉ là, chắc sẽ liên quan đến món canh xương hầm đáng nhớ đó.

- Tôi biết cậu mới là thủ phạm thật sự. – Y Na nói, sau khi đã đi đến một nơi khuất ít người qua lại, vẫn không dứt được cái tính vừa vênh mặt vừa vuốt tóc.

- Vâng. Vậy thì? – Tôi đáp, khiêu khích.

Cô ta nghiến răng sừng sộ:

- Cậu thật quá đáng mà! Tại sao cậu lại có thể vì mục đích cá nhân mà đuổi cô hầu nữ vô tội ấy chứ? Cô ấy làm gì sai!?

- Cậu không thấy cô ấy đáng thương sao. Không còn nơi nương tựa, chỉ có Thiên Kỳ là chỗ dựa duy nhất…Cậu không thể nhân từ hơn một chút được ư?

- Ở đây không có ai đâu, Y Na. – Tôi nói lạnh tanh – Đừng giả bộ làm vẻ mặt thương người mà quên mình nữa.

- …Được thôi, vậy tôi sẽ nói thật. – Cô nói, còn không mảy may khó chịu – Từ bỏ việc theo đuổi Thiên Kỳ đi. Anh ấy sống ở một thế giới khác cậu, cậu không thể chen vào.

- Bộ anh ta là người ngoài hành lang? Cũng đúng thôi, cái kiểu tự luyến ngược đời ấy ngoài anh ta với cô ra chẳng có ai nữa đâu.

Y Na nhìn chằm chằm tôi như muốn thủng cả mặt :

- Đừng mạnh miệng nữa. Tôi chỉ muốn nói : Anh ấy yêu tôi, tôi yêu anh ấy, chứ không yêu cậu. Làm hại tôi không có ích gì cho cậu cả.

Có chứ?

Có rất nhiều là đằng khác.

- Tuỳ tôi thôi? Tôi nghĩ là tôi thích làm những chuyện vô ích. Ví dụ như…tìm hiểu xem tại sao Y Na lại chung thuỷ với Thiên Kỳ chẳng hạn?

(Tôi còn từng tò mò tình yêu đối với hai người là cái khỉ gì đấy.)

- Cái gì…

- Cái gì thì cô tự mình biết ấy mà ~

Rồi tôi quay ngoắt, không quên nói úp mở thêm một câu :

- Cứ giữ thân mình trong sạch đi đã rồi hãy nói chuyện với tôi.

Khịa chán chê, tôi quay lại Thiên gia để tiếp tục công việc dang dở, cười khanh khách khi nghe thấy tiếng dậm chân đầy hậm hực phía sau.

(Công nhận vẫn một ruộc với nhau cả.)

Tôi quay về phòng. Lúc này, tôi mới dám mở thông báo điện thoại hồi nãy đã không thể xem.

(Thiếu gia, bước đầu tiên đã thành công.)

(Tốt, nhờ cậy vào cậu.)

(Còn nhiệm vụ thứ 2, vẫn chưa có manh mối gì thêm. Chỉ biết nơi đó là một bệnh viện sắp bị phá huỷ và chuẩn bị xây dựng toà nhà của một tập đoàn lớn.)

(Tập đoàn nào cơ?)

(Họ không cho biết gì thêm, thưa thiếu gia.)

(…Thế cũng được rồi. Cảm ơn, nghỉ ngơi chút đi.)

( Vâng.)

Tôi tắt máy và thở ra thanh thản, quay lại với kịch bản đang dang dở.

Đó là một chuyện tình đồng tính từng rực rỡ, ít nhất là trong mơ mộng. Người con trai không thể chấp nhận nổi mọi thứ mà thù hận cuộc đời, phá huỷ cuộc sống yên bình của người thân xung quanh. Rồi thời gian trôi đi, cậu chợt nhận ra những thứ người khác trao cho mình là những thứ mập mờ, có thể mất đi bất cứ lúc nào. Chỉ có những gì mình tạo ra, rồi nắm bắt, mới là thật.

Một chuyện tình mà sâu trong đó, tôi lại thấy hình bóng của chính mình. Rồi tôi phải tự hỏi trăm ngàn lần, rằng cốt truyện sẽ đi về đâu.

Một lần ngáp sâu, mắt dần nhắm lại. Hôm qua, vì chuyện đó mà đã không thể ngủ tròn giấc rồi.

(…Chính tôi sẽ tạo nên cuộc đời tôi. Không phải ai khác.)

*…

Tôi bật dậy vào lúc sáng mà không rõ cái gì đã đánh thức. Rồi tôi chạy vội xuống nhà, đánh răng rửa mặt ; lục tìm chiếc cặp màu nâu đã cũ nhưng vẫn còn đẹp.

- Tần thiếu, cậu đi đâu vậy ạ …? – Tên quản gia hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ.

- Mau chuẩn bị xe máy cho tôi !

- Dạ !?

- Đừng để tôi nói lại lần nữa.

- Hơ...dạ. – Hắn khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi thêm.

Tôi lấy một miếng bánh ăn tạm,  thay chiếc áo mới toanh cùng quần jean còn nguyên tem mác. Rồi tôi đi thẳng một mạch ra vườn, rồi vừa tay vặn chìa khoá chiếc xe đời mới chuẩn bị chạy đi.

- Thiếu gia nhớ đội m…Ơ?

Khi quản gia vừa dứt lời thì tôi đã là một cái chấm xa tít ở cuối đường.

Cũng phải thôi, tôi không thể nào mà không vội được. Vì hôm nay là ngày tôi trở thành sinh viên năm nhất; ngày đầu tôi đi học trở lại.

Bạn đang đọc Khi Bên Anh Cũng Là Một Vở Kịch sáng tác bởi Vihalley22

Truyện Khi Bên Anh Cũng Là Một Vở Kịch tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vihalley22
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.