Phế Vật Ở Nam Vực, Vận Mệnh Đổi Dời
Nam Vực – nơi tận cùng của hạ giới, linh khí mỏng manh, tài nguyên cằn cỗi, là nơi mà tu sĩ khắp tứ phương chẳng buồn đặt chân đến. Trong mắt cường giả thiên hạ, nơi đây chẳng khác gì hoang thổ, trụy lạc, bị vứt bỏ giữa dòng chảy đại đạo.
Tại một góc khuất hẻo lánh của Nam Vực, có một trấn nhỏ tên gọi Liên Vân Trấn, quanh năm sương mù bao phủ, người dân lam lũ, sống nhờ vào chút linh mạch tàn tạ còn sót lại từ thời xa xưa.
Trong trấn, có một thiếu niên tên gọi Lâm Trần, mười lăm tuổi, vóc người gầy gò, ánh mắt tuy nhẫn nhịn nhưng không mất đi tia quật cường. Hắn là kẻ không thể tu luyện – linh căn phế, không hấp thu nổi một tia linh khí nào từ thiên địa, bị liệt vào hàng “phế vật” trong mắt người đời.
“Một tên không tu luyện được mà cũng dám bước vào Võ Đường? Hừ, chẳng qua chỉ là muốn xin cơm thừa canh cặn mà thôi!”
Lũ thiếu niên trong trấn cười nhạo, đá vào chiếc thùng gỗ trên tay Lâm Trần, làm hắn ngã dúi dụi xuống đất. Nhưng hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, nhặt từng mảnh gỗ, rồi quay người rời đi.
Hắn sống cùng Lão Vương, một thợ rèn già bị què chân, không con cháu. Hai người nương tựa vào nhau trong căn nhà nhỏ cuối trấn, ngày ngày kiếm sống bằng cách rèn nông cụ cho người dân.
Tối hôm đó, trời chuyển gió. Mây đen cuồn cuộn kéo tới như báo trước một điềm chẳng lành. Giữa đêm khuya, một tiếng nổ vang vọng từ sâu trong rặng núi Liên Vân phía sau trấn. Ánh sáng tím rực rỡ như phá toái hư không, xé nát màn đêm.
Linh khí dao động dị thường, khiến toàn bộ tu sĩ trong trấn đều kinh hãi.
“Có bảo vật giáng thế!”
Chỉ một khắc sau, các thế lực lớn nhỏ trong trấn đồng loạt hành động, đuốc sáng rực cả dãy núi, chen chúc tiến vào khu rừng phía sau.
Không ai biết rằng… có một thân ảnh nhỏ bé, lặng lẽ bước ra khỏi căn nhà gỗ cũ kỹ, theo hướng khác tiến vào núi.
Núi rừng âm u, gió gào như than khóc. Lâm Trần lần theo cảm giác mơ hồ trong lòng, đi qua từng tán cây rậm rạp, cuối cùng dừng lại trước một khe núi hẹp.
Ở đó, hắn thấy một cảnh tượng khiến hô hấp ngưng trệ.
Một thanh kiếm gãy, chỉ còn lại đoạn thân đen sẫm, cắm sâu vào vách đá. Xung quanh là tro bụi cháy xém, vết tích như vừa trải qua một trận đại chiến nghịch thiên.
Ánh sáng tím nhạt còn chưa tan hết, tản mát từng tia kiếm ý lặng lẽ.
Không hiểu vì sao, Lâm Trần lại bị hấp dẫn đến gần. Khi tay chạm vào thân kiếm…
Ầm!
Thế giới trong mắt hắn chợt đảo loạn.
Trong hư không tối mịt, một bóng người mặc đạo bào trắng bạc hiện ra, tóc dài phiêu tán, ánh mắt như nhìn thấu chư thiên vạn đạo. Hư ảnh ấy chỉ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Ngươi là người đầu tiên trong mười vạn năm qua có thể chạm vào tàn kiếm này.”
Lâm Trần ngẩn người, không nói nên lời.
“Kiếm đã gãy, đạo chưa tuyệt. Một tia kiếm ý vẫn có thể phá vỡ thiên khung. Tiểu tử, ngươi có dám tiếp nhận truyền thừa của ta không?”
Lâm Trần không chút do dự: “Dám!”
Hư ảnh kia cười lớn:
“Tốt! Truyền thừa của ta, nay thuộc về ngươi. Từ nay… kiếm đạo của ngươi, sẽ do chính ngươi viết nên.”
khu rừng sau núi chìm trong một màn linh khí hỗn loạn, từng làn gió mang theo sát ý tàn dư từ trận đại chiến viễn cổ. Trong bóng đêm mịt mùng, thân ảnh đơn bạc của thiếu niên đang ngồi xếp bằng dưới chân vách đá, ánh mắt nhắm nghiền, tay vẫn đặt lên chuôi kiếm gãy đen sẫm.
Trong khoảnh khắc ấy, một dòng ánh sáng nhàn nhạt từ thân kiếm tỏa ra, thấm dần vào tay hắn, len lỏi vào huyết mạch, xương cốt, tận sâu trong linh hồn.
Bên tai Lâm Trần, giọng nói mơ hồ lại vang lên:
“Tiểu tử… ngươi không có linh căn, nhưng lại có ‘kiếm tâm’... Thế gian thiếu người hiểu kiếm, nên kiếm chọn người...”
“Thân kiếm này đã gãy, nhưng vẫn còn ‘Tinh Nguyên Chi Tủy’ – nay dung hợp với ngươi, giúp ngươi thoát thai hoán cốt, tạo nên Kiếm Cốt Linh Mạch, khởi đầu của Thiên Sinh Kiếm Thể…”
Ngay lập tức, một luồng đau đớn tận xương tủy ập tới!
Lâm Trần ngửa mặt rít lên, toàn thân như bị hỏa luyện, kinh mạch vỡ nát rồi tái tạo, máu chảy ngược vào tim, xương cốt phát ra âm thanh răng rắc kinh người. Mồ hôi đầm đìa, da thịt nứt toác, từng luồng hắc khí tanh hôi bị đẩy ra ngoài cơ thể.
Hắn đau đến toàn thân run rẩy, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định.
“Chịu đựng được đau đớn này… ta sẽ không còn là phế vật nữa…”
Thời gian trôi qua chẳng biết bao lâu, bầu trời dần hé sáng. Mặt trời mọc từ sau núi, ánh bình minh chiếu xuống khu rừng mờ sương.
Khi ánh sáng chiếu tới thân ảnh ấy – một cảnh tượng chấn động hiện ra.
Lâm Trần toàn thân như ngọc, làn da trắng mịn không tì vết, xương cốt ẩn ẩn có kiếm văn, linh khí xung quanh tự động tụ lại bên người, hình thành một vòng xoáy nhỏ.
Đó là biểu hiện của người sở hữu Thiên Sinh Kiếm Thể – thân thể trời sinh phù hợp với kiếm đạo, tu luyện kiếm pháp gấp trăm lần người thường, lĩnh ngộ kiếm ý dễ như trở bàn tay!
Cùng lúc đó, trong thức hải của hắn, một quyển công pháp cổ xưa hiện lên – chính là truyền thừa kiếm đạo mà Kiếm Tổ để lại:
《Vạn Kiếm Quy Tông》 – kiếm pháp tối cao, dung hợp vạn kiếm về một đạo, từ tạp kiếm đến bổn mệnh kiếm, từ kiếm khí đến kiếm ý, cuối cùng là kiếm tâm và kiếm vực!
Lâm Trần mở mắt, ánh nhìn sắc bén như lưỡi kiếm, khí tức trong cơ thể thu liễm tự nhiên, linh lực đã vận hành trơn tru.
Luyện Khí cảnh – nhị tầng!
Đúng lúc ấy, từ xa có tiếng bước chân dồn dập. Một toán người mặc trang phục Hứa gia đi săn trong rừng, trên tay cầm pháp khí.
Dẫn đầu là Hứa Khải, cháu nội của Hứa trưởng lão, tu vi Trúc Cơ nhất tầng. Hắn sững lại khi thấy Lâm Trần đang đứng một mình trong rừng.
“Phế vật kia? Ngươi vào đây từ khi nào?”
Hắn nhìn Lâm Trần từ đầu đến chân, mũi khẽ nhăn lại khi thấy vết bẩn và mùi tanh nồng quanh người đối phương, cười khẩy:
“À, hiểu rồi… ngươi trốn vào rừng để ăn cắp linh dược đúng không?”
Đám tu sĩ cười vang, pháp khí trong tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Lâm Trần không nói một lời, chỉ lẳng lặng bước lên một bước, kiếm ý trong cơ thể như lưỡi dao vô hình lướt ra ngoài. Đám cỏ dưới chân lay động dữ dội, một vết cắt mảnh như tóc hiện lên trên thân cây sau lưng Hứa Khải.
Gió lặng.
Nụ cười trên môi những kẻ kia lập tức biến mất.
“Kiếm ý...? Sao… sao ngươi có thể có kiếm ý?!”
Hứa Khải lùi lại một bước, ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi.
Lâm Trần ngẩng đầu, mắt không dao động:
“Ngươi hỏi sai rồi. Câu đúng phải là: 'Từ khi nào phế vật lại có thể giết người như ngươi?'”
Đăng bởi | daibuututien |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |