Tranh Phong Hội Tụ – Trung Tâm Bí Cảnh
Từ trong biển sương trắng bước ra, ánh sáng rọi vào mắt khiến Lâm Trần phải khẽ nheo lại. Trước mặt hắn, một khu vực rộng lớn hiện ra, tựa như một quảng trường cổ xưa được xây từ đá xanh thâm trầm, phù văn khắc đầy vách đá, lờ mờ ánh sáng cổ khí.
Chính giữa quảng trường là một tế đàn hình tròn cao hơn mười trượng, trên đó dựng một cánh cửa đá khổng lồ — cánh cửa đóng kín, tỏa ra khí tức xưa cũ và áp lực mênh mông như sóng lớn đè ép trời cao.
“Là trung tâm bí cảnh…” – Lâm Trần lẩm bẩm, hô hấp khẽ dồn dập.
Không riêng gì hắn. Từ bốn phương tám hướng, từng đoàn người lần lượt tiến vào, phần lớn đều mang thương tích, vài kẻ thần sắc mỏi mệt, nhưng trong mắt đều là tinh quang lóe động. Rõ ràng ai cũng biết — cánh cửa kia, chính là mấu chốt chân chính của cơ duyên trong bí cảnh này.
“Lâm huynh!” – một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tần Phi, Triệu Thanh Sơn và Lý Nhược Dao cùng xuất hiện từ bên trái quảng trường. Ba người nhìn thấy Lâm Trần liền bước tới, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Ngươi… vẫn còn sống?!” – Triệu Thanh Sơn thốt lên, mắt tròn xoe.
Lâm Trần khẽ gật đầu, thần sắc trấn định. “May mắn thôi.”
Tần Phi bật cười: “Không ngờ ngươi lại sống sót sau khi rơi vào tay đám người Thiên Tượng Tông. Ta còn tưởng ngươi đã bị đánh cho hồn phi phách tán rồi.”
Lý Nhược Dao liếc mắt nhìn Lâm Trần, ánh mắt có phần vi diệu hơn trước, không còn vẻ nghi hoặc như lần đầu gặp. “Ngươi có bí mật gì đúng không?”
Lâm Trần không phủ nhận, cũng không giải thích. Hắn chỉ cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía tế đàn.
“Cánh cửa kia… chính là lối vào tầng cuối cùng?”
Tần Phi gật đầu: “Phải. Nhưng còn chưa mở. Theo lời đồn, chỉ khi có đầy đủ năm lệnh phù kiếm tộc, cánh cửa mới có thể mở ra.”
Tranh Phong Khởi Đầu
Ngay lúc ấy, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Từ một phía khác, một nhóm người mặc trường bào màu xanh đen lướt tới, dẫn đầu là một thiếu niên áo tím, lưng đeo trường kiếm đen tuyền, ánh mắt ngạo nghễ như khinh thường thiên hạ.
“Kia là người của Thiên Tượng Tông!” – Triệu Thanh Sơn trầm giọng.
Lâm Trần siết chặt nắm tay.
Không cần nói nhiều, hắn đã nhận ra kẻ áo tím kia — chính là tên đã tung một chưởng đánh hắn trọng thương ở ngoại vi bí cảnh: Tào Khinh Vũ, thiên kiêu nổi bật nhất thế hệ trẻ của Thiên Tượng Tông.
Tào Khinh Vũ cũng thấy hắn, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo: “Ồ? Tiểu tử ngươi vẫn còn sống? Xem ra, bản tôn ra tay nhẹ quá rồi.”
Cả quảng trường lặng đi một chút. Không ít người chú ý tới cuộc đối thoại này, ánh mắt đều chuyển về phía Lâm Trần.
Một phế vật vô danh lại khiến Tào Khinh Vũ nhắc tới — trong bí cảnh, chuyện này không phải tầm thường.
Tần Phi nhíu mày: “Ngươi cứ giữ bình tĩnh, đừng để lộ thực lực quá sớm.”
Lâm Trần không đáp, chỉ siết chặt thanh kiếm bên hông. Kiếm ý quanh thân mơ hồ cuộn lên, nhưng bị hắn áp chế xuống.
Ngay lúc không khí sắp nổ tung, cánh cửa đá bỗng rung chuyển, từng đạo ánh sáng tím bạc tỏa ra, phù văn sáng lên như mạch nước chảy.
Một giọng nói cổ xưa vang vọng:
“Kẻ hữu duyên, kẻ có kiếm tâm… tiến vào tầng trong, lĩnh cơ duyên kiếm đạo.”
Toàn trường chấn động.
“Cánh cửa… sắp mở rồi!”
Người người lao tới phía tế đàn, tranh đoạt vị trí. Nhưng đúng lúc đó — từng đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, hóa thành cấm chế phong tỏa xung quanh cánh cửa.
“Không phải ai cũng có thể vào…” – Lâm Trần lẩm bẩm.
Trong lòng hắn mơ hồ cảm ứng, truyền thừa Thái Huyền Kiếm Tông trong cơ thể khẽ rung động, dường như đang cộng hưởng với cánh cửa phía trước.
“Có lẽ… đây mới là nơi chân chính của Thái Huyền truyền thừa.”
Đăng bởi | daibuututien |
Thời gian |