Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Môn Tự Khai, Huyền Cảnh Truyền Thừa

Tiểu thuyết gốc · 660 chữ

Ánh sáng từ lệnh phù bao bọc thân thể Lâm Trần, cuốn hắn vào khe nứt không gian sâu thẳm. Trước mắt tối sầm, rồi chớp mắt đã thấy bản thân đứng giữa một thế giới khác hẳn – kiếm vực huyền cảnh.

Không gian nơi đây không còn là rừng núi hay tế đàn, mà là một mảnh đất bằng phẳng lơ lửng giữa tinh không. Trên bầu trời là vầng kiếm luân quay tròn không dứt, ánh sáng như từng tia kiếm khí chảy xuống đất.

Giữa không trung, một tòa kiếm môn khổng lồ đứng sừng sững — cao trăm trượng, làm bằng thứ đá đen óng ánh như mực, trên mặt khắc mười vạn chữ cổ – chính là văn tự cổ xưa của Thái Huyền Kiếm Tông.

Lâm Trần đứng lặng, kiếm tâm rung động kịch liệt.

“Thái Huyền Kiếm Môn…” – hắn thì thào.Ngay khi hắn bước tới gần, tòa kiếm môn bỗng phát ra tiếng rung, những dòng chữ cổ trên thân môn sáng lên từng đạo, hóa thành kiếm quang lượn lờ xung quanh hắn, xoay chuyển như đang đánh giá.

Ầm!

Một đạo kiếm khí xé gió đánh thẳng xuống. Lâm Trần không kịp suy nghĩ, vung kiếm đỡ lấy!

Keng!!!

Cả người hắn bị đánh bay ra mấy trượng, máu tươi phun ra từ khóe miệng, nhưng ánh mắt vẫn vững như bàn thạch. Ngay khoảnh khắc đó, một thanh âm cổ xưa vang lên giữa tinh không:

“Kiếm tâm chưa định, kiếm đạo bất thành. Ngươi… dám bước tiếp không?”

Lâm Trần lau máu, tay siết chuôi kiếm, trầm giọng:

“Kiếm… vốn để phá giới. Nếu đạo tâm không kiên, há xứng hỏi kiếm?”

Vừa dứt lời, kiếm môn ầm một tiếng mở ra. Bên trong là một hành lang kiếm khí vô tận, như dẫn lối tới tận tâm tông môn cổ xưa.

Thái Huyền Truyền Thừa – Kiếm Đạo Sơ Tâm

Bên trong, hắn thấy vô số bóng ảnh mơ hồ — các kiếm tu tiền bối, từng chiêu từng thức đều lưu lại trong không gian, như ảo như thực. Có người múa kiếm giữa tuyết, có người kiếm đạo hòa cùng thiên địa, có người chỉ đứng yên, kiếm ý tự tụ mây trời.

Lâm Trần ngồi xếp bằng giữa điện, ánh mắt nhắm lại, thân kiếm đặt ngang đầu gối.

Thái Huyền Kiếm Kinh tự vận chuyển. Kiếm tâm nhập định.

Từng tầng kiếm ý cổ xưa như nước tràn về biển, dồn dập tiến vào tâm thức hắn.

“Ngươi đã đặt chân vào Kiếm Đạo.

Hãy nhớ: Kiếm đạo, không phải là sát đạo.

Kiếm, để hộ đạo. Đạo… là tâm.”

Hắn không ngộ ra kiếm pháp mới, cũng không bạo tăng tu vi — nhưng trong lòng, có một thứ gì đó bền vững, cứng cỏi, như kiếm cắm giữa vực sâu — kiếm tâm thành hình!

Ngay khi kiếm tâm ổn định, ánh sáng từ tòa điện đổ ập xuống người hắn, không gian rúng động.

Một giọng nói cổ xưa vang lên lần cuối:

“Ngươi đã qua, nhưng còn chưa đủ.

Truyền thừa mới chỉ là mở đầu…”

Một vòng sáng xuất hiện dưới chân. Lâm Trần biết — đây là truyền tống trận. Thời gian trong bí cảnh đã hết, hắn… sắp bị đẩy ra ngoài.

Trong khoảnh khắc cuối, thanh tiên kiếm tàn phá bên hông hắn khẽ run rẩy, trên thân kiếm xuất hiện một chữ “Huyền” nhàn nhạt – rồi lại ẩn vào bên trong.

Ánh sáng chớp lóe.

Rời Khỏi Bí Cảnh – Bắt Đầu Chân Chính

Ánh mắt chớp lên, Lâm Trần đã xuất hiện giữa một mảnh đất trống hoang vu bên ngoài bí cảnh. Ánh chiều tà nhuộm đỏ bầu trời, gió cuốn cát bụi mờ mịt.

Xung quanh… chẳng còn ai.

Hắn đứng dậy, ánh mắt bình thản.

“Cơ duyên… đã nhận. Kế tiếp… là thời khắc nghịch chuyển vận mệnh.”

Bạn đang đọc Kiếm Đạo Vấn Cửu Thiên sáng tác bởi daibuututien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daibuututien
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.