Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khí Tức Đại Loạn, Sát Cơ Lại Hiện

Tiểu thuyết gốc · 911 chữ

Ánh tà dương phủ bóng hoàng hôn lên dãy núi hoang vu. Lâm Trần chậm rãi bước đi giữa cánh rừng tĩnh lặng, từng nhịp thở hòa lẫn với gió núi. Hắn vừa trải qua truyền thừa của Thái Huyền Kiếm Tông, tâm cảnh vững vàng, kiếm tâm ngưng tụ, nhưng thân thể lại bị tiêu hao nghiêm trọng, nguyên khí gần như khô kiệt.

“Phải tìm nơi tĩnh dưỡng một thời gian, đồng thời tiêu hóa truyền thừa mới lĩnh ngộ…”

Hắn tự nhủ, ánh mắt dõi theo những vệt sáng mờ ảo phía xa. Thân hình lướt qua rừng rậm như u linh, ẩn hiện giữa tàn lá, không để lại một chút động tĩnh.

Thế nhưng khi vừa vượt qua một ngọn đồi, sắc mặt hắn bỗng khẽ biến. Khí tức trời đất xung quanh chợt trở nên ngưng trệ, linh khí không thể điều động như trước, tựa hồ có một cỗ lực lượng vô hình áp chế mọi thứ.

“Có cấm chế được bố trí gần đây… và còn chưa giải khai hoàn toàn. Đây là... trận pháp truy tung?”

Lâm Trần giật mình. Hắn lập tức thu liễm khí tức, nép mình vào sau một tảng đá lớn phủ đầy rêu phong, ánh mắt lặng lẽ quan sát. Trong lòng thầm rủa:

“Là đám người Thiên Tượng Tông kia sao? Chẳng lẽ chúng vẫn chưa từ bỏ truy tìm ta sau khi vào di tích?”

Ngay khi ý niệm còn chưa dứt, không gian phía xa bỗng dao động, mấy bóng người từ hư không bước ra, đều mặc trường bào màu lam bạc, ngực thêu biểu tượng đầu voi đang gầm rống – chính là người của Thiên Tượng Tông, thế lực lớn nhất Nam Vực!

Dẫn đầu là một tên trung niên râu ngắn, khí tức mạnh mẽ, rõ ràng đã đạt tới Nguyên Anh cảnh nhị tầng, phía sau còn có bốn đệ tử trẻ tuổi – trong đó có một kẻ chính là Hứa Diệc, thiếu gia Hứa gia, từng bị Lâm Trần đánh bại trước khi tiến vào di tích.

“Đáng chết! Dám lấy truyền thừa trước mặt bản thiếu, còn phế ta một cánh tay! Lâm Trần! Ta thề sẽ nghiền xương ngươi thành tro bụi!!”

Hứa Diệc giận dữ gào lên, ánh mắt điên cuồng, tay cầm một lá phù triện màu đen sẫm – chính là Huyết Hồn Truy Tung Phù, có thể khóa chặt khí tức người từng giao thủ trực diện!

Lâm Trần thấy vậy, biết bản thân không thể giấu được lâu hơn. Hắn không chút do dự thi triển bộ pháp, như bóng kiếm lướt qua rừng, lặng yên thoát đi về hướng tây nam.

“Bọn chúng có người đạt tới Nguyên Anh cảnh, còn bản thân ta giờ chỉ vừa đột phá đến Trúc Cơ cảnh tứ tầng, nếu liều mạng sẽ chết không toàn thây!”

Gió rừng rít lên từng hồi như tiếng thét giận dữ, phía sau là tiếng truy đuổi gào thét không ngừng. Kiếm ý trong Lâm Trần bắt đầu dao động, cơ thể như chìm vào trạng thái kỳ dị — mỗi bước chân như hòa vào thiên địa, thân hình mờ ảo tựa như khói sương, khiến người khác khó nắm bắt phương hướng.

Đám người Thiên Tượng Tông gầm lên:

“Tên tiểu tử này đang vận dụng kiếm ý để che dấu tung tích! Phong tỏa khu vực! Không để hắn thoát!”

Ngay khi hắn vừa mệt mỏi vượt qua một khe núi, thì phía trước bỗng có ba bóng người xuất hiện. Lâm Trần giật mình, chuẩn bị nghênh chiến – nhưng ngay khi nhìn rõ, hắn liền sững sờ.

“Lâm huynh?!”

Tiếng gọi vang lên, là giọng của Tần Phi, bên cạnh là Triệu Thanh Sơn và Lý Nhược Dao, ba vị tán tu từng đồng hành với hắn vào bí cảnh lúc trước!

Cả ba nhìn thấy hắn toàn thân là máu, sắc mặt tái nhợt, liền kinh hãi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Trần không nói lời dư thừa, chỉ ra hiệu tay:

“Có người truy sát, là Thiên Tượng Tông… Mau rời khỏi đây!”

Tần Phi trầm giọng:

“Không cần giải thích. Ngươi bị thương, giao cho chúng ta lo phía sau!”

Ngay khi dứt lời, kiếm quang và hỏa vân đã tràn ra từ tay ba người, phối hợp với nhau bày ra thế trận phòng ngự tạm thời, ép lui mấy kẻ truy sát đầu tiên vừa kịp đến.

Triệu Thanh Sơn cười khẩy:

“Chúng ta là tán tu, nhưng không phải ai cũng để mặc người ức hiếp!”

Lý Nhược Dao lặng lẽ đứng sau, tay giơ ra một viên đan dược sáng nhạt:

“Đây là Tụ Linh Đan. Mau uống, khôi phục linh lực trước đã.”Dưới sự yểm trợ của ba người, Lâm Trần tạm thời thoát được vòng truy sát đầu tiên. Cả bốn nhanh chóng rời khỏi khe núi, tìm một hang động tạm thời ẩn náu.

Lâm Trần thầm hít sâu một hơi. Tuy bị thương không nhẹ, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp hiếm có giữa cõi tu tiên lạnh lẽo này.

“Có huynh đệ như thế… kiếp này đáng lắm.”

Ánh mắt hắn khẽ nhíu lại, nhìn về phương xa, nơi từng tia khí tức tử vong còn chưa tan đi.

“Thiên Tượng Tông… truy sát ta hôm nay, tương lai… ta sẽ trả lại gấp trăm lần!”

Bạn đang đọc Kiếm Đạo Vấn Cửu Thiên sáng tác bởi daibuututien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daibuututien
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.