Giới Thiệu Truyện Loạn Thế Hùng Phong
Bối cảnh được lấy từ thời đại phong kiến xa xưa không nằm trong bất kỳ lịch sử nào
Thiên Duy và Khắc Tuấn là 2 đứa trẻ mồ côi được 1 dân làng bình dị nằm ngoài kinh thành nhận nuôi
Vào một ngày nọ, mặt trời ngả bóng về phía chân trời, nhuộm bầu trời bằng những vệt đỏ cam rực rỡ
Những tia nắng cuối cùng xuyên qua tán lá xanh mướt, tạo nên những đốm sáng lấp lánh trên con đường đất nhỏ dẫn vào ngôi làng
Đây là 1 ngôi làng không lớn, cũng chẳng giàu có nhưng lại mang 1 nét bình yên hiếm có giữa thời loạn thế
Tiếng bò rống từ xa vang vọng lại khi mấy đứa trẻ trong làng vui đùa chạy nhảy trên cánh đồng lúa chín vàng
Khắp nơi hương thơm của rạ, của bữa cơm chiều quẩn quanh trong gió, vẽ nên một khung cảnh thanh bình đến lạ
Người lớn bận rộn với công việc cuối ngày, tiếng chày giã gạo hoà cùng giọng nói cười rôm rả, tất cả tạo nên 1 bản hoà ca giản dị nhưng tràn đầy sức sống
Bên bờ sông có 2 thiếu niên ngồi trên 1 tảng đá lớn, chân thả xuống làn nước trong veo
Một người dáng vẻ cương nghị, mái tóc đen dài buộc gọn, ánh mắt sắt sảo. Người còn lại vóc dáng gầy hơn, ánh mắt có phần trầm ổn hơn, ẩn chứa sự thông minh, sâu sắc hơn lứa tuổi.
Thiên Duy chống tay ra sau, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía chân trời
- Này, người có bao giờ nghĩ rằng...sau này chúng ta sẽ rời khỏi nơi này không?
Khắc Tuấn ngạc nhiên liếc sang bạn mình rồi bật cười:
- Tự nhiên lại hỏi chuyện đó? Làng chúng ta yên bình thế này, rời đi làm gì?
Thiên Duy không đáp ngay, Y đưa tay nhặt 1 viên đá nhỏ, ném xuống mặt nước, tạo thành những vòng tròn loang dần ra xa
- Ta không biết, chỉ là có cảm giác như một ngày nào đó, mọi thứ sẽ thay đổi.
Khắc Tuấn im lặng nhìn theo viên đá đang chìm dần, một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi nước mát lành từ dòng sông, lời của Thiên Duy làm y có chút bận lòng, y cũng từng có cảm giác đó, một sự bất an mơ hồ len lỏi trong tim
Nhưng rồi y cũng nhếch môi, xua đi những suy nghĩ không cần thiết:
- Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Cho dù có thế nào, ta với ngươi vẫn luoon kề vai sát cánh, có gì phải lo?
Thiên Duy bật cười, giơ nắm đấm lên:
- Đúng! Có ngươi bên cạnh, ta chẳng sợ gì cả!
Khắc Tuấn cười lớn, đấm nhẹ vào vai bạn mình. Cả 2 tiếp tục trò chuyện, trêu đùa như bao ngày
Xa xa, tiếng chuông chùa vọng lại, hoà cùng tiếng rì rào của cây cỏ, mang theo sự yên bình hiếm hỏi của thời loạn thế
Không ai biết rằng, ở nơi chân trời xa tít, đã có những đám mây đen vần vũ...báo hiệu 1 cơn bão lớn sắp ập đến....
Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Loạn Thế Hùng Phong!