Chương 20: Cá Mộng Gió Lùa, Câu Nhầm Mỹ Nhân
Trăng treo lơ lửng trên Kiếm Vô Phong, ánh bạc xuyên tán cổ thụ, rơi xuống bóng Thẩm Phàm ngồi tựa gốc. Áo choàng đen sờn rách tung nhẹ, kiếm gỗ gác chân, bầu Huyền Thanh Tửu nghiêng nghiêng trong tay. Tiểu Diệm đậu trên Hỏa Dực Phượng Hoàng Đăng, ngọn lửa phượng hoàng tí tách, soi Tử Diệm Linh Thảo khói tím lượn. Tiểu Thanh kêu râm ran, như gió hát đêm. Hắn nhấp rượu, mắt lấp lánh: “Đạo tâm tĩnh, kiếm ý lộng. Trăng đẹp thế, đi Thủy Nguyệt câu cá cho vui.” Hắn đứng dậy, vỗ lông Tiểu Diệm: “Giữ lửa, cháy ta nướng ngươi!” Tiểu Thanh kêu nhỏ, như đòi theo. Hắn cười khẽ, tung Hư Không Bộ, thân hình như mây, lướt thẳng tới Thủy Nguyệt Phong, gió dẫn hắn vào mộng.
Thủy Nguyệt Phong tựa tiên cảnh, hồ nước lấp lánh ánh trăng, sương mù lượn lờ, hoa rơi điểm mặt hồ. Xa xa, nữ đệ tử múa ảo cảnh, thanh tịnh mà mê hồn. Thẩm Phàm chọn góc cỏ, lấy cần tre tự chế, buộc sợi tơ kiếm làm dây, thả mồi xuống nước. Tiểu Diệm đậu vai, tò mò ngó phao. Hắn cười: “Ngươi đừng quậy, cá chạy mất!” Hắn tựa đá, gió lùa áo, ngắm hồ gợn sóng, lòng nhẹ như mây.
“Kiếm thoảng mộng, ý thoảng gió. Đạo là tĩnh, lòng tự cười.” Hắn lẩm bẩm, mắt dõi phao, ánh trăng phản chiếu như kiếm quang. Đột nhiên, phao động mạnh, hắn kéo cần, một con cá nhỏ lấp lánh ánh bạc văng lên bờ, vảy như ngọc, mắt sáng như trăng rằm. “Hài, cá bé mà đẹp!” Hắn quét Huyền Dò Thuật, lòng khẽ rung.
[Ding! Huyền Nguyệt Ngư, linh thú cấp thấp, tiềm năng ẩn, cần nuôi bằng ánh trăng tinh hoa và linh thảo thanh tịnh để kích hoạt huyết mạch.]
Hắn nhướn mày: “Còn có thể? Nuôi bằng Nguyệt Quang Hoa, phơi trăng rằm, chắc hóa bảo bối.” Hắn cất cá vào túi linh thú, cười khẽ: “Cá nhỏ, ý lớn, để xem ngươi lớn thành gì!” Hắn thả cần tiếp, ngắm sương lượn, lòng ung dung.
Bất chợt, gió mang hương hoa lạ, mặt hồ gợn sóng, sương phía xa tách ra. Một nữ đệ tử xuất hiện, đứng giữa hồ, thân ảnh mờ ảo trong ánh trăng. Nàng tu luyện công pháp, lụa mỏng ướt sương bám sát thân, lộ vai ngọc trần, đường cong mềm mại như tranh thủy mặc, mái tóc đen dài xõa ướt, dính má hồng, ánh mắt khép hờ như mộng. Nước hồ lấp lánh quanh nàng, như ngàn sao ôm lấy tiên tử, thiếu vải vừa đủ để tim người lạc nhịp, đẹp đến ngỡ không thật. Thẩm Phàm tá hỏa, mắt tròn xoe: “Cái này còn câu cái gì!” Hắn tính tung Hư Không Bộ chuồn ngay, nhưng chậm rồi.
Nữ đệ tử mở mắt, ánh nhìn sắc như dao, lướt tới nhanh như gió. “Kẻ nào !” Giọng nàng lạnh, tay ngưng linh quang, đánh thẳng vào hắn. Thẩm Phàm, Trúc Cơ tầng 3, thừa sức đón đỡ, nhưng đang ở cái thế hèn nên cố tình lăn lóc, giả kêu: “Ái, cô nương nhẹ tay, ta chỉ câu cá!” Linh quang đập trúng vai, hắn lăn thêm vòng, tiện tay ôm eo nàng để “tránh đòn”. Eo nàng mềm mại, hương hoa thoảng, khiến hắn suýt quên diễn. Nàng đỏ mặt, đẩy mạnh, giọng run: “Ngươi… vô lễ!” Hắn lồm cồm bò dậy, xua tay: “Tiên tử hiểu lầm, ta câu cá, ai ngờ cô nương… đẹp thế!” Nàng lườm cháy mặt, linh quang ngưng lại, nhưng hắn cười hì: “Thôi, ta sai, ta chạy đây!” Nàng tung chiêu cuối, sương hóa kiếm quang, hắn giả trúng, lăn xuống cỏ, kêu rên: “Đau quá!”
Nàng dừng tay, mặt đỏ, tóc ướt dính má, lạnh lùng: “Còn nhìn, ta đào mắt ngươi!” Hắn phủi áo, cười khẽ: “Không nhìn, không nhìn, mắt ta mù rồi!” Nàng hừ, quay người lướt đi, sương cuốn theo như giận. Thẩm Phàm nháy mắt, tung Hư Không Bộ, đuổi theo, giữ khoảng cách, giọng ung dung: “Cô nương, đợi chút!” Nàng ngoảnh lại, lườm: “Lại muốn gì?” Hắn lấy Huyền Nguyệt Ngư ra, đưa tới: “Ta sai, quấy cô nương tu luyện. Tặng con cá này, coi như đền. Nuôi nó lạ lắm, phơi ánh trăng mỗi đêm, cho ăn linh thảo thanh tịnh, như Nguyệt Quang Hoa. Nuôi tốt, nó hóa long ngư.” Nàng chần chừ, nhìn con cá lấp lánh, nhận lấy, giọng lạnh: “Đi đi, đừng để ta thấy nữa.” Hắn cười: “Thấy lại, ta mang cá to hơn cho tiên tử!” Nàng hừ nhẹ, lướt vào sương, nhưng khóe môi cong, như ánh trăng thoáng cười.
Đăng bởi | vhduong2011 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |