Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên tử nguyệt ngư

Tiểu thuyết gốc · 705 chữ

Thẩm Phàm bước vào chợ tông môn, áo choàng đen sờn rách tung nhẹ, kiếm gỗ đeo lưng, tay xách túi linh thú nặng trĩu cá câu từ Thủy Nguyệt Phong hôm qua. Bầu Huyền Thanh Tửu lắc lư bên hông, hắn cười khì, chọn góc trống, trải tấm vải, đổ cá ra lồng linh quang. Mấy con cá thường lượn nước, vảy bạc lấp lánh như trăng. “Cá Thủy Nguyệt, tươi rói, 1 linh thạch 3 con!” hắn gọi vang, giọng lầy lội, lập tức kéo vài đệ tử ghé mắt. Chợ giữa Cửu Phong náo nhiệt, lều gỗ san sát, pháp khí sáng, linh thảo thơm, tiếng rao lẫn tiếng cười vang khắp.

Hắn ngồi xuống, nhấp ngụm rượu, lườm lồng cá: “Bơi cho tươi vào, không ta nướng hết!” Một đệ tử trẻ bước tới, tò mò: “Sư huynh, cá này nướng ngon không?” Hắn vội nháy mắt: “Nướng với linh thảo, thơm lắm, mua đi!” Gã cười lớn, lấy 3 con, thả 1 linh thạch. Hắn cất túi, cười khì khì: “Bán thế này, tối có rượu ngon.” Đang đếm cá, một bóng lụa trắng lướt qua, hương hoa nhạt thoảng, như gió cuốn trăng. Lãnh Vân Sương, băng cơ ngọc cốt, da trắng như tuyết, mắt lạnh tựa sao, áo lụa mỏng ôm đường cong tuyệt mỹ, tóc đen xõa mượt, đẹp đến ngỡ tiên giáng trần. Nàng cầm lọ nhỏ, Huyền Nguyệt Ngư bên trong bơi lờ đờ lờ đờ, vảy bạc mờ mờ.

“Ngươi,” nàng dừng chân, giọng lạnh, “Cá này không ăn, làm sao đây?” Hắn ngẩng lên, cười nhẹ: “Cô nương kiên nhẫn thật, cá kén ăn thôi. Nhỏ hai giọt Nguyệt Quang Hoa vào lọ, phơi trăng vài đêm, nó sẽ bơi trở lại.” Nàng bán tín bán nghi ,nhưng vẫn lấy lọ Nguyệt Quang Hoa, nhỏ giọt cẩn thận. Cá lượn nhanh, vảy lóe sáng, nàng khựng lại, môi cong nhẹ. “Hừ, tạm được,” nàng nói, mắt liếc hắn, bớt lạnh tí. Hắn đẩy lồng cá, nháy mắt: “Ngồi đây bán phụ ta đi, cô nương. Cá này dễ bán, bán xong ta chia linh thạch cho.”

Nàng cau mày, ánh mắt như dao, nhưng chợ đông, vài đệ tử ghé ngó, nàng tò mò liếc lồng cá, ngồi xuống, lụa trắng chạm vải, đẹp lạc quẻ giữa sạp chợ. “Cá Thủy Nguyệt, 1 linh thạch 3 con,” nàng gọi, giọng trong trẻo như chuông bạc, lập tức kéo cả đám đông. Một gã đệ tử cười: “Cô nương bán, ta mua 6 con, giá rẻ chút!” Nàng lạnh lùng: “2 linh thạch, không bớt.” Gã gãi đầu: “1 linh thạch thôi, được không?” Nàng xụ mặt, môi mím, như trẻ con bị giành đồ, cả chợ phì cười. Hắn xen vào, cười khì: “Mua 6 con, ta gói chặt, ăn ngon quay lại, sư đệ!” Gã cười lớn, thả 2 linh thạch. Hắn cất túi, trêu: “Lãnh cô nương, xụ mặt thế, cá sợ chạy mất.”

Hai người bán tiếp, cá vơi nhanh dần, chợ rôm rả. Một con cá nhảy mạnh, bắn nước ướt áo hắn, hắn lườm: “Mày quậy, ta kho mày!” Nàng bất chợt cười khẽ, giọng thấp: “Ngươi còn biết nấu ăn?” Hắn nháy mắt: “Muôn thử?” Nàng hừ, nhưng mắt lướt lồng cá, hỏi: “Hôm qua, ngươi câu kiểu gì mà được cả túi thế?” Hắn nhấp rượu, cười nhẹ: “Ngồi bên hồ, thả mồi, cá tự lao vào” Nàng lườm: “Dối trá” xong tiếp tục bán cá những khẽ cười nhẹ.

Dần tối , cá bán hết, hắn thu sạp, túi thêm 5 linh thạch, tổng cộng 15. Hắn lấy 2 linh thạch, đẩy qua nàng: “Cô nương bán giỏi, cầm đi, chia cho công bằng.” Nàng khựng, lạnh lùng: “Ta không cần.” Hắn nháy mắt: “Cầm đi, mua Nguyệt Quang Hoa nuôi cá,” Nàng chần chừ, nhưng cầm lấy, mắt thoáng cười rồi đứng dậy, lụa trắng thoảng gió, lọ Huyền Nguyệt Ngư lấp lánh trong tay. “Cá này nuôi lớn, ta cho ngươi xem,” nàng nói, giọng lạnh nhưng ấm, rồi lướt đi, hương hoa tan trong chợ. Hắn nhìn theo: “Bán cá cạnh mỹ nhân, đặc sắc” rồi rời chợ, về Kiếm Vô Phong.

Bạn đang đọc Phàm Tâm sáng tác bởi vhduong2011
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vhduong2011
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.