Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Côn Bằng Trêu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 941 chữ

Kiếm Vô Phong tĩnh lặng dưới ánh trăng, gió đêm lùa qua tán cổ thụ, mang theo hương Nguyệt Quang Hoa mát lạnh. Thẩm Phàm ngồi khoanh chân trên một tảng đá, áo choàng đen sờn rách tung nhẹ, kiếm gỗ gác hờ bên hông, bầu Huyền Thanh Tửu nghiêng nghiêng trong tay. Hắn nhấp ngụm rượu, mắt sáng lấp lánh, lòng rạo rực sau khi ngộ Nguyệt Lộng Thiên Nhai. “Côn Bằng Thiên Thai, Chỉ Xích Thiên Nhai, Trúc Cơ tầng 8, … Tu vi tăng nhanh, công pháp bá đạo?” Hắn cười lớn, tâm ý bành trướng kiếm ý sắc bén như muốn chém tan mây trời.

Nhưng ngay lúc ấy, một luồng sát ý lạnh lẽo dâng lên trong tâm. Tu vi đột phá quá nhanh, Viêm Ngục Hỏa Thể cháy rực rỡ, khiến hắn sinh ý nghĩ tà ác: “ Diệt Huyết Ma Tông thu hoạch số năm khổ tu , máu nhuộm núi sông?” Hắn đứng bật dậy, linh khí cuộn trào, lửa tím bùng cháy, thiêu cỏ khô quanh tảng đá thành tro. Nhưng hắn khựng lại, lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Không ổn, sát ý chiếm tâm, đạo tâm lung lay?” Hắn nhấp ngụm rượu, nghĩ đến Lãnh Vân Sương, thiếu nữ băng thanh ngọc khiết của Thủy Nguyệt Phong, từng hẹn hắn xem cá Huyền Nguyệt Ngư. “Đi thăm cá, ngắm mỹ nhân,?”

Hắn kích hoạt Côn Bằng Thiên Thai, linh khí cuộn trào, cơ thể phát sáng. Trong chớp mắt, hắn hóa thành một con Côn Bằng khổng lồ, cánh rộng mười trượng, lông xanh lam rực rỡ, mắt như lôi điện, khí tức Trúc Cơ tầng 8 bùng nổ, uy thế chấn thiên. Hắn vỗ cánh, tung Chỉ Xích Thiên Nhai, thân hình biến mất, lướt vạn dặm, đáp xuống Thủy Nguyệt Phong trong tích tắc.

Thủy Nguyệt Phong mờ ảo trong sương mù, hồ nước lấp lánh ánh trăng, hoa sen nở rộ, tỏa hương ngát. Thẩm Phàm, trong lốt Côn Bằng, thu nhỏ thân hình, đáp nhẹ lên một cành liễu bên hồ, định tìm Lãnh Vân Sương. Bỗng, hắn nghe tiếng nước róc rách từ một góc khuất, nơi suối ngọc chảy qua những tảng đá trắng. Hắn tò mò liếc mắt, rồi… đứng hình.

Dưới ánh trăng bạc, Lãnh Vân Sương đứng bên suối, áo lụa trắng mỏng manh buông lơi, lộ bờ vai ngọc ngà lấp lánh như ngọc trai. Mái tóc đen dài xõa xuống, ướt át dính vào làn da trắng mịn, như mực vẽ trên tranh thủy mặc. Nàng khẽ nghiêng người, nước suối lấp lánh chảy qua đôi chân thon dài, mỗi động tác nhẹ nhàng như tiên nữ giáng trần, đẹp đến mê hồn, khiến cả ánh trăng dường như lu mờ. Hương hoa sen hòa quyện với thanh khiết của nàng, tạo nên một bức tranh sống động, khiến tim Thẩm Phàm đập thình thịch, suýt rơi bầu rượu trên cánh tay.

“Tuyệt sắc giai nhân!” Hắn lẩm bẩm, mắt sáng rực, nhưng lập tức giật mình, tự tát vào mặt… à không, tự vỗ cánh: “Không được, quân tử bất thị phi lễ! Lãnh cô nương mà biết, chắc lườm ta cháy thành than!” Hắn vội tung Chỉ Xích Thiên Nhai, vẫn ngó thêm 1 cái rồi lướt ngược ra xa, đáp xuống một ngọn đồi nhỏ cách hồ trăm dặm, tim vẫn đập loạn: “Đẹp quá, không ổn, đạo tâm suýt vỡ!” Hắn nhấp ngụm rượu, bình tĩnh lại, lẩm bẩm: “Đợi nàng tắm xong, ta vào đàng hoàng!”

Sau nửa canh giờ, Thẩm Phàm hóa lại thành người, xách theo một túi vải đựng đồ ăn tự làm – bánh hoa quế thơm lừng, thịt linh thú nướng vàng óng, và một bình Huyền Thanh Tửu thượng hạng. Hắn tung Chỉ Xích Thiên Nhai, trở lại Thủy Nguyệt Phong, gõ cửa động phủ của Lãnh Vân Sương. Nàng mở cửa, áo lụa trắng tinh khôi, tóc còn ẩm, mắt sáng như sao, nhưng lườm hắn:

- “Thẩm Phàm, ngươi đến muộn! Cá nhà ta lờ đờ sắp chết cả rồi!”

Hắn cười nhẹ, giơ túi vải:

- “Đừng lo, ta mang đồ ăn ngon, cả bí kíp nuôi cá! Cá lờ đờ là do thiếu linh khí, để ta chỉ cho.”

Nàng hừ nhẹ, dẫn hắn ra hồ Huyền Nguyệt Ngư. Đàn cá bạc lấp lánh bơi lững lờ, quả nhiên thiếu sức sống, con thì bơi ngửa, con thì bơi ngang. Thẩm Phàm ngồi xuống, lấy một viên Linh Thạch hạ phẩm, nghiền thành bột, rắc vào hồ, rồi vận linh khí từ Viêm Ngục Hỏa Thể, tạo luồng nhiệt ấm lan tỏa. Đàn cá lập tức tung tăng, vây quanh hắn, như cảm tạ. Hắn quay sang Lãnh Vân Sương, nháy mắt:

- “Thấy chưa? Cá cần linh khí và nhiệt độ ổn định. Ngày rắc chút Linh Thạch bột, đêm thắp Hỏa Dực Đăng, đảm bảo cá khỏe mạnh!”

Nàng nhìn đàn cá, mắt sáng lên, nhưng vẫn lườm:

- “Ngươi đúng là biết nhiều trò. Nhưng đồ ăn này… ăn được thật không?”

Hắn cười lớn, mở túi vải, lấy bánh hoa quế đưa nàng:

- “Thử đi!”

Lãnh Vân Sương cắn một miếng, hương hoa quế tan trong miệng, mắt nàng khẽ cong, nhưng cố giữ vẻ lạnh lùng:

- “Cũng tạm. Lần sau làm nhiều hơn.”

Họ ngồi bên hồ, ánh trăng chiếu xuống, cá Huyền Nguyệt Ngư lấp lánh như sao. Thẩm Phàm nhấp rượu, nhìn nàng, lẩm bẩm: “Cá đẹp, người đẹp, đời kiếm khách đúng là sảng khoái!” Nàng nghe thấy, lườm cháy mặt, nhưng khóe môi khẽ cong, như nụ cười thoáng qua.

Bạn đang đọc Phàm Tâm sáng tác bởi vhduong2011
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vhduong2011
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.