Nguyệt Hạ Kiếm Vũ, Chỉ Điểm Giai Nhân
Thủy Nguyệt Phong lặng lẽ dưới ánh trăng, hồ nước lấp lánh như gương bạc, phản chiếu những tia sáng lung linh từ đàn Huyền Nguyệt Ngư tung tăng bơi lội. Thẩm Phàm và Lãnh Vân Sương ngồi bên bờ hồ, gió đêm lùa qua, mang theo hương hoa sen thoảng nhẹ. Hắn tựa vào một tảng đá, bầu Huyền Thanh Tửu nghiêng nghiêng trong tay, nhấp một ngụm, mắt lấp lánh nhìn đàn cá, rồi liếc sang nàng, cười khì: “Lãnh cô nương, cá nhà nàng giờ tung tăng thế này, có phải phải cảm tạ ta không?”
Lãnh Vân Sương, áo lụa trắng tinh khôi, tóc đen còn vương vài giọt nước, ngồi cách hắn vài bước, nghe vậy thì liếc hắn:
- “Cảm tạ? Ngươi đến muộn, còn dám đòi công?”
Nhưng ánh mắt nàng khẽ nhìn đàn cá, khóe môi cong lên như nụ cười thoáng qua, rõ là hài lòng.
Thẩm Phàm ôm bụng cười lớn, giơ bầu rượu:
- “Được, được, mỹ nhân khen là ta vui rồi! Nào, uống một ly, đêm trăng đẹp thế này, không uống thì phí!”
Nàng hừ nhẹ, quay mặt đi, nhưng tay khẽ chạm vào túi gấm bên hông, lẩm bẩm:
- “Ngươi giúp cá nhà ta, ta cũng không phải kẻ vô ơn. Đây, cầm lấy.”
Nàng ném một quyển trúc giản về phía hắn, ánh trăng chiếu lên, lộ ra ba chữ khắc vàng: Thủy Nguyệt Kiếm Pháp. Thẩm Phàm bắt lấy, lật xem, thấy ghi chép một bộ kiếm pháp thanh thoát, lấy linh khí dẫn thủy, kiếm khí như sóng, nhẹ nhàng nhưng sắc bén, đúng phong cách Thủy Nguyệt Phong. Hắn nhướn mày, cười:
- “Lãnh cô nương hào phóng thế? Kiếm pháp này không tệ, nhưng ta có Nguyệt Lộng Thiên Nhai rồi”
Nàng lườm hắn, đứng dậy, rút thanh trường kiếm bên hông, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, lấp lánh dưới ánh trăng. Giọng nàng lạnh lùng nhưng pha chút tự hào:
- “Vậy để ta cho ngươi xem, Thủy Nguyệt Kiếm Pháp chẳng kém chiêu của ngươi đâu!”
Lãnh Vân Sương bước ra giữa hồ, chân điểm nhẹ, linh khí lan tỏa, khiến mặt nước gợn sóng lăn tăn. Nàng bắt đầu múa kiếm, thân hình uyển chuyển như liễu trong gió, kiếm khí hóa thành từng đợt sóng bạc, lấp lánh dưới ánh trăng, như ngàn ngôi sao rơi xuống hồ. Mỗi chiêu đều thanh thoát, lúc thì mềm mại như mây trôi, lúc thì sắc bén như cắt đá, mang theo hơi nước mát lạnh, hòa quyện với hương hoa sen, tạo nên một bức tranh tiên cảnh đẹp mê hồn. Ánh trăng chiếu lên nàng, áo lụa tung bay, tóc đen phất phơ, như tiên nữ giáng trần, khiến cả Thủy Nguyệt Phong dường như ngừng thở.
Thẩm Phàm tựa đá, nhấp ngụm rượu, mắt sáng rực, lẩm bẩm: “Tuyệt cảnh nhân giang !” Hắn cười nhẹ, nhưng ánh mắt dần sắc bén, lặng lẽ quan sát từng chiêu thức.Kiếm ý trong người khẽ rung, kiếm ý của Kinh Hồng Nhất Kiếm và Nguyệt Lộng Thiên Nhai như hòa nhịp, giúp hắn nhìn thấu các kẽ hở trong kiếm pháp của nàng.
Lãnh Vân Sương múa xong, thu kiếm, quay lại, hơi thở khẽ dồn, má hồng nhẹ dưới ánh trăng. Nàng liếc hắn, giọng pha chút đắc ý:
- “Thế nào? Thủy Nguyệt Kiếm Pháp có đáng để ngươi học không?”
Thẩm Phàm nhấp ngụm rượu, cười nhạt, giọng thong dong nhưng sắc sảo:
- “Hảo kiếm pháp, nhưng… Lãnh cô nương, chiêu thứ ba, kiếm khí hơi chậm, thiếu nửa phần cương chi ý, dễ bị phá. Chiêu thứ bảy, linh khí dẫn thủy quá mạnh, nếu gặp Hỏa hệ công pháp, sẽ bị áp chế. Còn chiêu cuối, tuy lộng lẫy, nhưng chiêu thức quá dài, để lộ sơ hở ”
Lãnh Vân Sương sững người, mắt mở to, như không tin vào tai mình. Nàng vốn tự hào về Thủy Nguyệt Kiếm Pháp, được trưởng lão khen là tinh diệu, vậy mà Thẩm Phàm, tên “Phàm ca” lười biếng này, lại chỉ ra từng điểm yếu, rõ ràng như nhìn thấu tâm can. Nàng lườm hắn, giọng pha chút bực bội nhưng cũng tò mò:
- “Ngươi… nói bậy! Làm sao ngươi thấy được? Trúc Cơ tầng 8 mà dám chỉ điểm ta?”
Hắn cười lớn, đứng dậy, vung kiếm gỗ trong tay, kiếm khí bạc lóe lên, nhẹ như gió thoảng, nhưng mang theo uy thế của Kinh Hồng Nhất Kiếm. Hắn dừng lại, nháy mắt:
- Thủy Nguyệt Kiếm Pháp của nàng thiếu chút tự nhiên, cứ như… mỹ nhân cố làm ra vẻ lạnh lùng, mất đi ba phần tự nhiên vốn có!”
Nàng suy nghĩ lại kiếm pháp nhưng không phản bác được. Nàng suy nghĩ, khẽ lẩm bẩm: “Kiếm khí chậm… sơ hở sườn trái… Hắn nói không sai.” Nàng quay sang, giọng lạnh nhưng pha chút kính nể:
- “Thẩm Phàm, ngươi… đúng là kỳ nhân. Lần sau ta luyện lại, ngươi phải xem và chỉ tiếp , tất nhiên ta sẽ trả công lao đầy đủ!” Nói rồi ném cho hắn 1 cái nhìn tinh nghịch.
Hắn giơ bầu rượu, cười lớn:
- “Được, mỹ nhân mời, ta há dám từ chối? ”
Nàng hừ nhẹ, quay mặt đi, nhưng ánh mắt lấp lánh, như lưu lại chút tò mò về tên kiếm khách kỳ lạ này. Họ lại ngồi xuống, ánh trăng chiếu lên hồ, cá Huyền Nguyệt Ngư bơi lội, như múa theo nhịp gió.
Đăng bởi | vhduong2011 |
Thời gian |