Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn Chạy

Tiểu thuyết gốc · 1797 chữ

Chương 34 : Trốn Chạy

Bát Sát Ám Môn nơi những trận chiến tàn khốc nhất. Nhưng chưa bao giờ Diệp Lam cảm thấy bản thân rơi vào thế yếu tuyệt đối như lúc này.

Trước mặt hắn, Mục Đà – Kiếm Quỷ Trong Đêm Đỏ,kẻ dẫn đội 12 quỷ nhân trẻ đại diện cho Huyết Ẩn Lâu đứng sừng sững như một hung thần, đôi mắt đỏ rực như được nhuộm máu từ hàng nghìn kẻ đã chết dưới tay hắn. Hơi thở của hắn phả ra một luồng sát khí băng lãnh, không có lấy một tia dao động của cảm xúc.

Hắn không phải kẻ giết người vì niềm vui, cũng không phải vì hận thù. Hắn giết vì đó là bản năng, là điều hắn sinh ra để làm.

Mục Đà vung nhẹ Huyết Sát Kiếm, mũi kiếm lóe lên một tia sáng đỏ.

Linh hồn của 3 quỷ nhân vừa trốn chạy khỏi Diệp Lam đã bỏ mạng dưới tay hắn, dường như vẫn còn đang kêu gào, bị hút vào trong lưỡi kiếm mỗi khi nó cắt qua không khí.

“… kẻ mang Diệt Sát ấn .”

Hắn không nói thêm, chỉ bước tới một bước. Nhưng chỉ cần một bước đó, mặt đất dưới chân Diệp Lam nứt toác, sát khí ngập tràn như thể một con quỷ dữ vừa mở mắt.

Diệp Lam không dám manh động, hắn biết rõ thực lực của mình không thể đối đầu với Mục Đà.

Một kiếm của hắn đã quét sạch linh hồn 3 quỷ nhân tầng 7, chênh lệch giữa Quỷ Khí tầng 7 và tầng 13 không chỉ là về sức mạnh, mà còn là sự áp đảo tuyệt đối về kinh nghiệm chiến đấu và khả năng sử dụng sát khí.

Nhưng chạy trốn? Dưới mắt một sát thủ của Huyết Ẩn Lâu như Mục Đà, đó chỉ là giãy chết.

Một luồng sáng lóe lên!

Mục Đà đã biến mất.

KENG!

Phản xạ trong gang tấc, Diệp Lam đưa kiếm lên đỡ nhưng vẫn bị đánh văng ra xa hàng chục trượng. Cánh tay hắn run lên, cả cơ thể như muốn rã rời. Tốc độ của Mục Đà vượt xa những gì hắn từng thấy.

Một nhát chém tưởng chừng đơn giản nhưng lại ẩn chứa Âm Sát – một trong những ấn ký Sát Lục khủng khiếp nhất.

Nó không chỉ gây sát thương lên thể xác mà còn trực tiếp cắt xé linh hồn. Diệp Lam cảm nhận rõ ràng một phần linh hồn của mình đang bị ảnh hưởng, cơn đau truyền đến tận tâm trí khiến hắn gần như khuỵu xuống.

“Chỉ một nhát kiếm… đã đến mức này?”

Không thể tiếp tục đối đầu trực diện.

Diệp Lam lập tức vận dụng Ẩn Minh Hà, linh hồn phân thành hai tầng hư ảnh, cố gắng giảm bớt ảnh hưởng của Âm Sát. Hắn lùi nhanh về sau, cố gắng tạo khoảng cách, nhưng—

Xoẹt!

Mục Đà lại biến mất!

Một cơn gió lạnh thổi sát bên tai. Bản năng sinh tồn gào thét, Diệp Lam nghiêng người theo phản xạ—

KENG!

Một lần nữa, lưỡi kiếm đỏ thẫm chém sượt qua ngực hắn, để lại một vết rách sâu hoắm. Máu không kịp rơi xuống đã bị Huyết Sát Kiếm hút cạn, để lại một cảm giác rút cạn sinh khí đầy kinh hoàng.

Không thể thắng.

Không thể chống lại.

Hắn phải bỏ chạy!

Không kịp suy nghĩ, Diệp Lam dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi chân, nhảy bật về phía một hẻm núi sâu thẳm phía sau. Một bước nhảy tuyệt vọng.

Mục Đà không đuổi theo ngay. Hắn chỉ đứng yên, mắt vẫn dõi theo bóng dáng Diệp Lam rơi xuống vực sâu.

“Ngươi có thể chạy, nhưng ngươi không thể trốn.”

Diệp Lam lao xuống vực sâu vô danh, bóng đêm nuốt chửng lấy hắn. Hơi lạnh bủa vây, những cơn gió rít gào như những linh hồn oan khuất. Không khí đặc quánh một mùi tử khí, như thể nơi này đã từng là một chiến trường chết chóc không ai sống sót.

Phía trên, Mục Đà đứng trên vách đá, đôi mắt đỏ rực soi thấu màn đêm. Hắn không vội vã đuổi theo ngay, chỉ lạnh lùng quan sát. Hắn biết rằng nếu Diệp Lam rơi vào vực này, muốn sống sót cũng không dễ dàng.

Nhưng hắn không phải kẻ lơ là. Thanh Huyết Sát Kiếm trong tay hắn rỉ máu, từng dòng huyết quỷ nhỏ xuống, hòa vào màn đêm, như thể đang đánh hơi con mồi.

Dưới vực sâu, Diệp Lam lăn lộn va vào những tảng đá nhọn hoắt. Mỗi cú va đập khiến cơ thể hắn đau nhói, vết thương từ trận chiến rách toạc, máu nhuộm đỏ y phục. Hắn dùng hết sức bình sinh, bấu víu vào một nhánh rễ cây chằng chịt giữa không trung. Nhưng sự yên tĩnh không kéo dài.

ẦM!

Từ phía xa, một cột sáng đỏ lóe lên, rơi thẳng xuống vực. Đó không phải ánh sáng bình thường—mà là sát khí đặc quánh, được Huyết Sát Kiếm kích hoạt. Một cơn bão sát khí tràn xuống, ép chặt lấy không gian. Mục Đà không muốn cho hắn cơ hội nghỉ ngơi.

Diệp Lam nghiến răng, không thể dừng lại. Hắn buông tay, tiếp tục rơi xuống.

Sau một quãng thời gian không biết bao lâu, Diệp Lam cuối cùng cũng chạm đất. Cả cơ thể hắn đau nhức, nhưng hắn không thể dừng lại để cảm nhận cơn đau. Hắn nhìn quanh, nơi này là một hang động rộng lớn, sương mù dày đặc và những tiếng thì thầm vang vọng từ trong bóng tối.

“Ngươi... đến đây làm gì?”

Một giọng nói vang lên từ hư không.

Diệp Lam giật mình, rút kiếm cảnh giác. Nhưng trước mặt hắn, không có bất cứ thứ gì sống cả—chỉ là những cái bóng lay động, những ảo ảnh của những vong linh đã chết từ lâu.

Từ sâu trong bóng tối, những đôi mắt vô hồn bắt đầu mở ra. Một đàn vong linh khát máu, những kẻ bị giam giữ trong vực sâu này hàng trăm năm nay.

Hắn chưa kịp thở, thì từ phía trên, một tiếng xé gió vang lên.

Mục Đà đã lao xuống!

Diệp Lam nghiến răng, hắn không có thời gian để đối đầu trực diện với Mục Đà trong tình trạng này.

Hắn lập tức vận dụng Ẩn Minh Hà, ẩn mình vào bóng tối. Nhưng điều hắn không ngờ tới, chính những vong linh ở đây cũng cảm nhận được sát khí của hắn.

Những bóng đen lao tới, móng vuốt dài như lưỡi dao sắc bén xé rách không khí. Diệp Lam vung kiếm chém ngang, nhưng mỗi lần hắn giết một vong linh, càng nhiều bóng vong linh khác lại tràn đến, như thể chúng bị sức mạnh của Song Hồn hắn hấp dẫn.

Mục Đà đứng trên một tảng đá, nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn không ra tay ngay lập tức, mà chỉ quan sát, như một thợ săn kiên nhẫn chờ con mồi tự hủy hoại chính mình.

Diệp Lam biết hắn không thể tiếp tục thế này. Hắn liều lĩnh lao về một hướng khác, tìm cách rời khỏi hang động.

Diệp Lam thở dốc, thân thể đầy vết thương, nhưng hắn không có thời gian để dừng lại.

Mục Đà vẫn đang truy sát, thanh Huyết Sát Kiếm lóe lên những tia sáng đỏ như máu, mỗi lần vung lên là mang theo tử khí ngập trời.

Không thể đối đầu trực diện, Diệp Lam chỉ có thể chạy. Nhưng dù hắn dùng hết tốc lực, khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp.

Một nhát kiếm xé gió lao tới, Diệp Lam nghiêng người né tránh trong gang tấc, nhưng lưỡi kiếm vẫn sượt qua vai hắn, tạo thành một vết cắt sâu. Máu chảy dài trên cánh tay, hơi thở hắn dần trở nên nặng nề.

"Hết đường chạy rồi, kẻ mang Diệt Sát Ấn!"

Mục Đà bật cười lạnh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Diệp Lam như một con thú săn đã dồn con mồi vào góc chết. Hắn siết chặt thanh kiếm, chuẩn bị tung ra một nhát chém chí mạng.

Nhưng đúng lúc đó—

Ầm!

Không gian xung quanh bỗng nhiên vỡ nát, từng luồng loạn lưu không gian điên cuồng xoáy tròn như những dòng chảy vô tận. Cả hai đều bị cuốn vào trước khi kịp phản ứng.

Diệp Lam cảm nhận cơ thể mình bị kéo vào một dòng xoáy mạnh mẽ, mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, biến dạng. Hắn cố gắng ổn định bản thân, nhưng dòng loạn lưu quá mạnh, kéo hắn trôi dạt vào một chiều không gian khác.

Khi ý thức trở lại, hắn phát hiện mình đang đứng trước một tòa tháp khổng lồ, cao đến vô tận, bầu trời phía trên bị bóng tối bao trùm.

"Tháp Ma Ảnh..."

Diệp Lam thì thầm, nhận ra nơi mình đã rơi vào. Một trong tám khu vực nguy hiểm nhất khác của Bát Sát Ám Môn, nơi những bí ẩn cổ xưa.

Nhưng điều khiến hắn lo lắng hơn cả—Mục Đà ở đâu ? Hắn có bị cuốn đến đây? Hắn đang ẩn nấp đâu đó trong bóng tối, chờ đợi thời cơ giết hắn?

Diệp Lam siết chặt nắm đấm, ánh mắt trầm xuống.

Đột nhiên, hắn cảm nhận được một luồng dao động kỳ lạ. Song hồn trong cơ thể hắn rung động dữ dội như thể cộng hưởng với thứ gì đó trong tòa tháp. Đây là điều trước nay chưa từng có. Tại sao Tháp Ma Ảnh lại phản ứng với Song hồn của hắn?

Bình thường, mỗi quỷ nhân chỉ có một hồn, nhưng hắn lại có hai. Tuy nhiên, hắn chỉ kiểm soát được một phần rất nhỏ—chỉ một phần mười sức mạnh của Song hồn.

Nhưng lúc này, sự cộng hưởng với Tháp Ma Ảnh khiến hắn cảm nhận được một sự thay đổi. Sức mạnh của hắn đang tăng lên. Sự kiểm soát đối với Song hồn dần cải thiện, từ một phần mười lên ba phần mười.

Cảm giác này... thật đáng sợ nhưng cũng đầy hứng khởi.

"Có lẽ, nơi này sẽ giúp ta khai mở bí ẩn về Song hồn của mình..."

Diệp Lam hít một hơi sâu, đôi mắt sáng lên giữa bóng tối vô tận của Tháp Ma Ảnh.

Bây giờ, hắn không chỉ phải sinh tồn—mà còn phải khám phá những bí ẩn của chính mình.

Mời đồng quỷ đón chào Chương 35

Bạn đang đọc Quỷ Giới Tranh sáng tác bởi PhomDL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhomDL
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.