Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân Phận Bí Ẩn

Tiểu thuyết gốc · 2993 chữ

Ngay khi Mộc Chiến còn đang ngơ ngác, ở một nơi nào đó xa xa hang động, có ba thân ảnh đang đứng đối diện với nhau.

“Công chúa, người đã thành công chưa?!” Một giọng nữ nhân vang lên, không ngờ đó lại là Lôi Tịch Vân.

Lôi Tịch Vân lúc này đang ân cần hỏi thăm về một nữ nhân xinh đẹp đến mức chao đảo cả thiên địa..

Đôi mắt nàng sâu thẳm, trong veo như hồ nước mùa thu, đôi tai thon dài, hơi nhọn ở đỉnh, gò má ửng hồng phơn phớt, môi đỏ thắm như đóa hồng nở rộ trong màn tuyết, gợi cảm đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Mái tóc dài bạc ánh lên sắc trăng, làn váy xanh nhạt như sương sớm, ôm sát lấy thân hình yểu điệu mà kiều diễm, phô bày một bộ ngực căng tròn, đầy đặn.

Nữ nhân xinh đẹp tựa như tiên tử hạ phàm lúc này ánh mắt có chút ửng đỏ, giọng nó có chút tức giận nói:

“Tên khốn kiếp..!”

Nữ nhân ấy tức giận nói một tiếng, mà nếu có Mộc Chiến ở đây hắn liền há hốc trợn mồm.

Bởi vì nữ nhân này không ai khác ngoài Tống Vũ Hà vừa mới chạy ra khỏi Huyết Ảnh Bí Cảnh cả.

Một thân ảnh nam tử khác đứng bên cạnh Lôi Tịch Vân, chính là Lý Thiên.

Nhưng Lý Thiên lúc này lại không phải một Hoá Đan Cảnh tiểu tử nữa, mà hắn lại là một Phân Thần Cảnh cường giả.

Lý Thiên trầm giọng một tiếng, ánh mắt hắn như biến đổi thành người khác, nào còn vẻ ngông cuồng như lúc giả dạng thành Hoá Đan Cảnh tiểu tử:

“Công chúa, ta có chút không hiểu? Tại sao công chúa lại mất nhiều công sức chuẩn bị như vậy? Tiểu tử đó lại như thế nào?”

Tống Vũ Hà nghe đến đây liền tức giận đỏ mặt một chút:

“Ta nào biết!! Tại tên lão phụ thân ta ấy chứ!”

“Tự nhiên hắn bắt ta bằng mọi cách phải tán đổ hắn, còn bắt buộc gì mà mọi thứ phải thật tự nhiên, không được ép buộc!”

Tống Vũ Hà càng nghĩ càng giận, nàng là một thiên kim tiểu thư, nào ngờ lão cha nàng lại bắt nàng đi tán tỉnh một tiểu tử ất ơ nào đó mới Hoá Đan Cảnh tu sĩ..

Lý Thiên nghe vậy liền nhíu mày:

“Vì vậy mà công chúa mới chuẩn bị mọi thứ từ Tuyết Nguyệt Thành như vậy?”

Lý Thiên này đúng là rất phiền muộn, hắn vì mệnh lệnh của Tống Vũ Hà mà phải làm quá nhiều thứ rồi..

Nào là diễn vai một tiểu tử ngông cuồng, ái mộ Lôi Tịch Vân, nghĩa khí bảo vệ lẽ phải, rồi còn giả vờ bị đánh bởi mấy con kiến hôi, thậm chí phải giả cả chết để thử lòng Mộc Chiến.

Hắn thật sự không hiểu trong mấy tháng qua, hắn đã đắc tội vị công chúa nhỏ này chỗ nào mà nàng hành hạ hắn như vậy.

Tống Vũ Hà nghe vậy có chút sầu thảm, nàng chuẩn bị nhiều thứ như vậy, nhưng tại sao Mộc Chiến không rung động trước nàng cơ chứ.

Vốn dĩ lúc đầu lão phụ thân nàng yêu cầu nàng làm điều phi lý này, nàng đã phản kháng một cách dữ dội, không ngờ lão già ấy mặt già vô sỉ làm ra như những hành động ăn vạ:

“Ta đã chừng này tuổi rồi mà vẫn không có cháu, than ôi..”

“Có mỗi một nữ nhi thôi mà nó cũng không nghe lời mình, sống còn gì ý nghĩa nữa…”

“Đáng thương thân già này, nữ nhi không còn thương hắn nữa rồi..”

Hắn còn nói gì mà, đây không phải là vấn để của mỗi gia tộc, mà còn là vấn đề của cả vũ trụ.

Đúng là một lão già vô sỉ, chuyện tình cảm của nàng thì có gì mà liên quan đến vấn đề của vũ trụ.

Không cam lòng, nhưng vì độ già vô sỉ của lão cha nàng quá lớn, nàng đành phải hạ xuống Thiên Tinh Giới để tìm kiếm Mộc Chiến.

Dù được lệnh phải tán đổ hắn, nhưng với thân phận là một công chúa kiêu ngạo, làm sao để mắt đến một tiểu tử tầm thường, vậy nên nàng cố gắng tìm mọi cách để mê hoặc hắn.

Sau quá trình tìm hiểu, nàng liền phát hiện, Mộc Chiến rất có tình nghĩa, như việc hắn đối với dân làng cứu mạng hắn.

Hắn cũng rất cẩn trọng, luôn che giấu diện mạo của mình, điều đó khiến Tống Vũ Hà nàng gợi lên tia hứng thú, không hiểu tại sao tên này lại cẩn trọng đến mức như vậy.

Càng hứng thú, nàng càng quan sát hắn kỹ hơn, dần dần chuyển sang hiếu kỳ càng nhiều.

Khi thấy mặt Mộc Chiến, nàng chấn kinh trước vẻ tuấn mỹ của hắn, xuân tình trong tim nàng đã nhộn nhạo lần thứ nhất.

Cho đến khi Lý Thiên báo cáo về Mộc Chiến cho nàng, nàng liền phát hiện Mộc Chiến là người tâm cơ rất sâu, nhưng lại nghĩa khí đến bất bình thường.

Trong trường hợp của Mộc Chiến, chín thành chín người sẽ thẳng thừng hạ sát xuống Lý Thiên, vừa an toàn, không lo lắng bị tiết lộ về hoả diễm màu lục, vừa đạt được một Hắc Lôi Diệt Thế mới.

Vậy mà.. hắn không làm..

Điều đó khiến sự hứng thú của Tống Vũ Hà nàng được đẩy lên cùng cực..

Cho nên nàng diễn nhẹ một chút, nàng đợi Mộc Chiến đến gần rồi giả vờ bị truy sát bởi oán hồn, xem Mộc Chiến có cứu nàng không.

Với tính tình không quan tâm sự việc của Mộc Chiến, để xem hắn sẽ xử lý như thế nào khi nàng gặp nạn.

Thật đúng như nàng hi vọng, Mộc Chiến không do dự mà lao đến cứu nàng..

Vì vậy, xuân tình của một cô công chúa tiểu thư cao ngạo rung động lần thứ hai trước thân ảnh cao lớn của hắn.

Nàng cảm giác, rất nhanh thôi.. có lẽ lúc đó nàng không cần phải diễn, mà thân ảnh sẽ là thân ảnh trong tương lai đứng trước như vậy.

Đến lần thứ ba, Mộc Chiến vì lo lắng cho nàng mà ra lệnh cho tên Độc Tam ấy diễn vở kịch với nàng, còn phần hắn thì đi đánh nhau với oán hồn Nguyên Thần Cảnh..

Tống Vũ Hà ánh mắt sáng lên, nam nhân này thật là..

Xong..

Kết cục cho những sắp xếp của nàng đã khiến nàng mới là người rung động Mộc Chiến, mà không phải Mộc Chiến rung động với nàng..

Tống Vũ Hà đã rơi vào lưới tình lúc nào không biết..

Vậy nên nàng mới lấy hết sức mạnh của mình để bày tỏ với hắn, nhưng dù sao nàng vẫn là một thiếu nữ, nào đã trải qua yêu đương bao giờ..

Kết quả..

Nàng bị từ chối..

Nàng lại bị hắn từ chối..

Không ngờ, một công chúa như nàng, là đối tượng truy cầu của vô số nam tử lại bị Mộc Chiến từ chối…

Sự thật này làm Tống Vũ Hà không thể kìm nén được mà lao vụt đi, trái tim biết yêu lần đầu của một cô công chúa bị tổn thương khiến nàng không kìm hãm được khí tức Thần Hải Cảnh của mình, khiến nó bị bộc phát ra ngoài..

….

Khi rời đi khỏi hang động, Tống Vũ Hà vẫn còn tức giận, hai đồi núi trước ngực phập phồng liên tục.

Bực mình Mộc Chiến, bực mình cả lão cha của nàng.

Hắn nghĩ gì mà bắt nàng đi tán một người đã có thê tử vậy?

Nghĩa lý ở đâu?

Có đời nào một người làm phụ thân mà lại bắt nữ nhi của mình làm đi tán một người có thê tử chứ..

Chưa kể, nàng lại là công chúa độc nhất của Tiên Tộc nữa chứ..

Lão cha này, về nhà phải vặt hết râu của hắn.

Tống Vũ Hà trầm ngâm, nghiến răng nghiến lợi khi nhớ tới điệu bộ ăn vạ vô sỉ của lão già đó.

Lý Thiên thấy nàng tức giận như vậy, cũng không biết làm sao, đành hướng mắt qua Lôi Tịch Vân cầu cứu.

Lôi Tịch Vân vội an ủi:

“Công chúa đừng tức giận, vậy người nói xem, chúng ta nên làm gì đây, có tiếp tục hay là thôi?”

Tống Vũ Hà nghe vậy càng tức giận hơn:

“Tiếp tục? Tỷ nói để bổn công chúa phải tán tỉnh một người đã có thê tử?”

Lôi Tịch Vân biết mình lỡ lời, cúi người thành khẩn:

“Thiếp thân biết sai, mong công chúa đừng tức giận..”

Tống Vũ Hà biết mình cũng có chút thất thố, tiến đến nâng Lôi Tịch Vân lên:

“Tịch Vân tỷ, ta chỉ xúc động một chút mà thôi, tỷ làm gì vậy chứ..”

Lôi Tịch Vân đối với Tống Vũ Hà không phải như người hầu, mà nàng như một người bạn, một tỷ muội, từ nhỏ đã cũng nàng lớn lên.

Cho nên, bình thường Tống Vũ Hà cũng không to tiếng với Lôi Tịch Vân, hiển nhiên nàng lần này có chút xúc động.

Nàng xúc động cũng phải thôi.. một công chúa lần đầu biết yêu, vội vàng muốn nói cho ý trung nhân biết để mong đợi được đáp lại.

Nào ngờ lại gặp phải sự thật rằng người đó đã có thê tử, lại từ chối nàng một cách thẳng thừng như vậy, ngươi nói làm sao một công chúa như nàng chịu nổi..

Lý Thiên thấy Lôi Tịch Vân không làm được gì, hắn vội trầm ngâm một chút rồi nói:

“Công chúa, thuộc hạ không biết Tiên Đế đã nói gì với người, nhưng người đừng quên, Tiên Đế thành thạo nhất cái gì..!”

Tống Vũ Hà nghe, như chợt nhớ ra điều gì đó, liền chau mày:

“Ý ngươi là Thiên Cơ Thuật của phụ thân sao?”

Lý Thiên nghiêm túc gật đầu, Thiên Cơ Thuật của Tiên Đế có thể xem xét quá khứ vị lai rất cường hãn, dường như mọi đường đi nước bước của hắn có sự phán xét rất cẩn trọng.

Cũng như việc Tiên Đế bảo công chúa duy nhất của mình xuống tán tỉnh Mộc Chiến, trong này chắc chắn có ẩn tình.

Tống Vũ Hà chau mày thật sâu:

“Có thể là gì được chứ.. không lẽ phụ thân đã biết Mộc Chiến có thê tử rồi mà vẫn bảo ta đi tán tỉnh hắn hay sao?!”

Tống Vũ Hà âm thầm suy nghĩ, dù nàng có là một thiên kim công chúa, nhưng không phải là loại ngực to não nhỏ.

Mộc Chiến tên này, nếu như chỉ là thiên tài bình thường, thậm chí là yêu nghiệt đi, lão phụ thân nàng cũng không mặt già vô sỉ đến như vậy chứ.

Bởi vì nói cho cùng, nàng cũng là một yêu nghiệt mà.

Vậy thân phận Mộc Chiến hắn là gì, không phải chỉ là một yêu nghiệt thôi sao..

Lý Thiên bỗng đề nghị:

“Công chúa, nếu không cứ tiếp tục, ta thấy tiểu tử này không tệ, giải quyết được chuyện mà nhờ vậy thuộc hạ không cần phải lộ thân phận.

Hơn nữa tâm trí cũng rất khá, thậm chí ngay cả thuộc hạ lúc đó cũng không lường được hắn sẽ đối xử với thuộc hạ như thế nào luôn mà..”

Tống Vũ Hà thở dài:

“Nhưng mà…”

Nàng thở dài thật lớn, không phải là nàng không muốn tiếp tục gặp Mộc Chiến, xuân tình động lòng của một thiếu nữ làm sao dễ vơi đi như vậy được.

Nhưng người ta là người đã có gia thất rồi mà.. chưa biết chính chủ bên kia sẽ có thái độ như thế nào nếu gặp phu quân của mình đi tằng tịu với người khác.

Thêm nữa, ánh mắt Mộc Chiến khi từ chối nàng, hiển lộ vẻ yêu chiều nữ tử ấy rất sâu a.

Dường như giữa nàng ta và hắn có một mối liên hệ gì đó mà Tống Vũ Hà nàng cũng phải ghen tị.

Lôi Tịch Vân thấy nàng đắn đo, lập tức đặt hai tay lên mặt của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói:

“Công chúa, người thích hắn chứ?!”

Tống Vũ Hà nghe hơi bất ngờ, rồi không chút do dự khẽ gật nhẹ đầu.

Hiển nhiên là trong quá trình quan sát Mộc Chiến, nàng đã thích hắn từ lúc nào rồi..

Lôi Tịch Vân thấy vậy lại nói tiếp:

“Tiên Đế không bao giờ sai, nếu hắn đã muốn người như vậy, chắc chắn là có ẩn tình, nhất là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của người, hắn không thể không cân nhắc kỹ lưỡng..”

Tống Vũ Hà nghe vậy liền thầm nhớ lại, đúng là trong những ngày tháng đó, phụ thân của nàng có chút mệt mỏi hơn bình thường.

“Tiên Đế ủng hộ, người lại thích hắn, vậy tại sao không cố gắng theo đuổi?!” Lôi Tịch Vân giọng chắc nịch nói.

Tống Vũ Hà vẫn còn chút do dự:

“Vậy bên thê tử của chàng thì sao..? Tỷ ấy sẽ có ý gì với muội?”

“Tiên Đế đã nói được, thì hẳn nữ nhân ấy hẳn là một người rất bao dung chăng..” Lôi Tịch Vân có điều không dám chắc, chỉ nghĩ Tiên Đế chắc có ý đồ gì đó mà thôi.

Tống Vũ Hà thở dài, ánh mắt dường như tỏ vẻ một sự quyết tâm nào đó:

“Hừmm…thôi, trước khi gặp được tỷ ấy, muội chỉ thầm theo dõi chàng! Nếu như tỷ ấy không cho phép, muội đành phải từ bỏ vậy..”

Lôi Tịch Vân kinh ngạc nhìn về Tống Vũ Hà, cô công chúa tính tình ương ngạnh này từ khi nào thay đổi nhiều như thế hả..

Cô nàng này luôn muốn những thứ tốt nhất thuộc về mình, nàng mà đã yêu thích thứ gì thì phải tranh giành cho bằng được, không muốn chia sẻ cho bất cứ ai.

Vậy mà giờ..

Hít một hơi, Lôi Tịch Vân chấn động mạnh nhìn Tống Vũ Hà, nữ nhân khi yêu thay đổi nhiều như vậy sao.

Lý Thiên nghe vậy, cũng chấn kinh trước sự thay đổi của công chúa, nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh:

“Vậy Độc Giáo thì sao công chúa?!”

Tống Vũ Hà nghe vậy, nàng như biến đổi thành người khác, ánh mắt liền híp lại nhìn về phía xa xăm, sát khí như ẩn như hiện:

“Độc Giáo này hẳn là do Âm Sát Tộc phái xuống thôn phệ Thiên Tinh Giới..”

Lý Thiên nghe vậy liền cau mày thật sâu:

“Âm Sát Tộc? Bọn chúng tay dài như vậy rồi sao, Thiên Tinh Giới này là quản hạt của Tiên Tộc chúng ta đấy..”

Tống Vũ Hà nghe vậy gật đầu thở dài:

“Âm Sát Tộc hành động ngày càng ngang ngược, chúng ta vừa chiếm thế hạ phong, bọn hắn liền chuẩn bị thôn tính tiểu tinh giới của chúng ta..”

“Hiện tại vẫn chưa có dị biến gì xảy ra, thế cục ta thiết lập đã ổn, chúng ta cứ chờ xem là được, không cần nhất thiết phải diệt đi Độc Giáo, tránh đánh rắn động cỏ bọn chúng..”

Lý Thiên và Lôi Tịch Vân nghe vậy liền gật đầu:

“Vậy chúng ta..?”

Tống Vũ Hà nói:

“Các ngươi vẫn cứ đóng giả làm như vậy, không cần thiết phải thay đổi, chỉ cần chú ý chàng cho ta là được!”

Lý Thiên khẽ thở dài một tiếng, còn Lôi Tịch Vân thì hoàn toàn không có vấn đề gì:

“Tuân mệnh công chúa!”

Tống Vũ Hà khẽ gật đầu, sau khi bàn giao một cách đầy đủ cho Lý Thiên và Lôi Tịch Vân rồi thì bỗng dưng, miếng ngọc bội trước ngực nàng phát ra một luồng hào quang khiến nàng thoáng chấn động, vẻ mặt thanh nhã lập tức hiện lên nét lo lắng.

Đôi mắt long lanh như hồ thu bỗng trở nên trầm ngâm, tựa hồ có một nỗi lo âu vô hình đang bủa vây.

Nàng khẽ hít một hơi thật sâu, dường như muốn lấy lại bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào miếng ngọc bội trước ngực.

Sau một hồi, nàng thở dài, nói với Lý Thiên và Lôi Tịch Vân:

“Không ổn rồi… Tiên Tộc có chuyện, chúng ta phải trở về!”

Lý Thiên và Lôi Tịch Vân chấn kinh, Tiên Tộc có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ?

Nhưng Tống Vũ Hà không giải thích cho bọn hắn, nàng lặng lẽ quay ánh mắt nhìn về hướng hang động của Mộc Chiến.

Trong đôi mắt trong veo ấy, ánh lên tia sáng long lanh như dòng nước xuân, vừa dịu dàng, vừa chan chứa nỗi niềm khó tả, tựa như mang theo một nỗi vấn vương khó nói thành lời.

Ánh mắt ấy đầy luyến tiếc, nhưng rồi tất cả chỉ đọng lại trong một cái nhìn cuối cùng.

Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ đôi môi nàng, sau đó nhẹ nhàng đánh một đạo lưu quang bay về phía hang động.

Làm xong, nàng bay vụt mà không hề ngoảnh lại.

Lý Thiên và Lôi Tịch Vân liếc mắt nhìn nhau, có thể cảm nhận được sự nghi hoặc trong mắt đối phương, nhưng cũng không nói nhiều mà lao theo Tống Vũ Hà.

Bọn hắn đoán, Thượng Giới.. không ổn rồi..

Bạn đang đọc Thần Thụ Chí Tôn sáng tác bởi Ryuusama1872
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ryuusama1872
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.