Vụ án Phúc Địa (1)
Gió rít từng cơn. Mưa xối xả như trút nước.
Những giọt mưa dày đặc đập thẳng vào mặt kính, vang lên những tiếng “lộp bộp” không ngừng, làm mờ đi bóng dáng người đàn ông bên trong căn phòng.
Đó là một người đàn ông khoác áo măng tô màu xám đậm. Anh ta có dáng người gầy guộc, mái tóc xoăn nhẹ, ngũ quan cân đối nhưng khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt thâm quầng, đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
Hiện tại, người đàn ông đang chăm chú nhìn chiếc đồng hồ điện tử phía trước, đồng thời đếm ngược theo từng con số hiển thị trên đó.
“58, 57…”
Có lẽ đây là những giây phút cuối cùng của đời anh.
Người đàn ông này tên là Ngô Hiến, một thám tử tư hạng ba. Đây là văn phòng thám tử của anh, nơi anh thường nhận những vụ việc vặt vãnh như theo dõi ngoại tình, bắt quả tang kẻ thứ ba, chụp lén người nổi tiếng hay thậm chí là mua vé tàu hộ khách hàng.
Tuy nhiên, tất cả những công việc lặt vặt này chỉ để kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống. Vụ án mà Ngô Hiến thật sự dồn tâm sức vào lại là một nhiệm vụ đầy bí ẩn, được uỷ thác bởi một thân chủ không rõ danh tính.
Vụ án đó được gọi là “Vụ án Phúc Địa”.
Đây là một vụ mất tích quy mô toàn cầu, với số lượng người biến mất cực lớn, không phân biệt tầng lớp hay độ tuổi, và nguyên nhân hoàn toàn không thể lý giải.
Căn cứ theo số liệu mà Ngô Hiến và các đối tác thám tử của anh đã thu thập, số người mất tích vì “Vụ án Phúc Địa” mỗi năm đạt đến mức khủng khiếp.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là ngay cả với số người mất tích lớn như vậy, cấu trúc dân số toàn cầu vẫn ổn định, trật tự xã hội không hề bị xáo trộn. Thậm chí, những lời kêu gọi điều tra vụ việc này xuất hiện rất ít trong dư luận.
Từ những gì Ngô Hiến biết, những người duy nhất sẵn sàng dấn thân điều tra về vấn đề này chỉ là một nhóm nhỏ thám tử được thuê như anh ta.
Thế nhưng, càng đi sâu vào vụ án, các đồng đội của Ngô Hiến lần lượt biến mất. Những người còn lại thì hoảng loạn như thể vừa gặp ma, và họ cũng nhanh chóng rút lui.
Ngô Hiến là người duy nhất kiên trì đến cùng.
Nhưng hôm nay, anh cũng sắp “biến mất”.
Trưa hôm qua, anh nhận được một tin nhắn.
Người gửi là “Thành Hoàng Phúc Nguyên.” Nội dung tin nhắn viết: “Vào lúc 12 giờ đêm ngày 26 tháng 2, anh sẽ tiến vào Phúc Địa. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Các đồng nghiệp của Ngô Hiến trước đây cũng từng nhận được những tin nhắn tương tự. Đa số họ đều mất tích ngay sau đó. Những người còn sống sót thì quyết định từ bỏ điều tra.
“27, 26…”
Thời gian trôi qua từng giây.
Trong đôi mắt của Ngô Hiến hiện lên chút sợ hãi, nhưng phần lớn lại là sự hứng khởi xen lẫn mong chờ.
Không giống những thám tử khác, anh điều tra vụ án Phúc Địa không phải vì tiền, cũng không phải vì người thân mất tích, hay một lý tưởng cao đẹp nào đó. Động lực duy nhất thúc đẩy anh chính là sự tò mò mãnh liệt và niềm đam mê không thể dập tắt dành cho vụ án này.
Suốt ba năm ròng rã, anh đã dành trọn cuộc đời mình cho nó, bỏ bê mọi thứ khác, bào mòn sức khỏe, vắt kiệt trí óc. Và giờ đây, cuối cùng anh sắp được tận mắt chứng kiến câu trả lời.
Bên trong văn phòng nhỏ bé, Ngô Hiến đã lắp đặt 28 chiếc camera giám sát và bố trí hơn một trăm cái bẫy ngầm. Anh ta thậm chí còn cầm một công tắc kích nổ trong tay, chỉ cần nhấn nó, toàn bộ văn phòng sẽ nổ tung.
Với những chuẩn bị này, anh tin rằng không ai có thể lặng lẽ bắt mình đi mà không để lại dấu vết.
“Để xem các người dùng cách gì. Thôi miên? Thuốc? Người cải tạo? Công nghệ cao? Hay thậm chí… người ngoài hành tinh?”
3, 2, 1. Đồng hồ đếm ngược kết thúc.
“Tạch!”
Toàn bộ đèn trong phòng đột ngột tắt. Màn hình hiển thị chỉ còn lại những vệt tuyết trắng.
Hình ảnh cuối cùng Ngô Hiến nhìn thấy, là một đôi bàn tay đen sì vươn ra từ bóng tối, bịt chặt lấy mắt mình.
“Chậc… Thật sự còn kỳ lạ hơn mình tưởng.”
Cái lạnh thấu xương xâm chiếm cơ thể khiến Ngô Hiến không còn đủ sức nhấn công tắc.
Anh không khỏi cảm thấy hối hận.
“Chủ quan rồi… Đáng lẽ phải chuẩn bị bùa trừ tà hay thứ gì đó tương tự để dán khắp nơi.”
Click.
Đèn điện bất ngờ sáng lên, căn phòng trống rỗng, không một bóng người. Chiếc điều khiển từ xa rơi lăn xuống dưới ghế.
———
Về vấn đề số lượng người chết mà nhiều độc giả thắc mắc.
Nhiều người cho rằng việc số lượng người chết mỗi năm tăng gấp đôi là một con số quá lớn.
Nhưng thực tế, đây là một thiết lập thường thấy trong hầu hết các tiểu thuyết thể loại vô hạn lưu, mặc dù phần lớn các tác phẩm đều cố tình tránh nhắc đến.
Các bạn có thể tự tính toán:
Giả sử mỗi phó bản (nhiệm vụ) chỉ có hai người tham gia, và mỗi lần chỉ có một người chết. Vậy để tạo nên một phó bản có sự tham gia của hai người chơi “lão làng” (người đã hoàn thành ít nhất một phó bản trước đó), cần phải có bao nhiêu người hy sinh?
Còn nếu là những người chơi có kinh nghiệm hai lần, ba lần… cho đến mười lần thì sao?
Câu trả lời là: tăng trưởng theo cấp số nhân.
Tôi tin rằng, trong phần sau của tác phẩm này, chúng ta hoàn toàn có thể đưa ra giải pháp cho vấn đề trên.
Đăng bởi | ChiêuLạcHi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 253 |