Trả Đòn
Trở lại sàn đấu
Vương Thịnh cả thân xộc xệch, hoàn toàn mất đi vẻ soái khí ban đầu. Mặt hắn đỏ bừng, răng nghiến chặt chứng tỏ y đang rất tức giận liên tục tung đòn vào Tam Lang đã vô lực phản kháng.
Sau một hồi y phục Tam Lang đã bê bết máu, lúc này Vương Thịnh mới hạ hỏa được đôi phần liền đạp chân lên lưng hắn mà cười nói, miệng thở dốc:
“Khà khà! Thế nào rồi, giờ ta lại cho ngươi một cơ hội cuối! Liếm chân cho ta, ta sẽ không tính toán chuyện lúc nãy. Dập đầu ba lạy để ta tha cho mạng chó của ngươi!”
Tiếu Can vốn luôn ôn hòa nhưng vừa nghe những lời nó thô bỉ như vậy thì tay nắm thành quyền hét lớn về phía Vương Thịnh:
“Ngươi đừng quá đáng! Tên khốn mau dừng trận đấu lại, nếu tiếp tục sư đệ sẽ chết mất. Trường Sinh tông không cho phép đệ tử tàn sát lẫn nhau. Ngươi tính làm trái hay sao?”
Vương Thịnh không thèm để ý, chỉ nhìn về phía Tiếu Can cười nhếch mép, chân lại đạp mạnh lên lưng Tam Lang khiến hắn ho lến một tiếng, miệng lại phun ra ngụm máu tươi. Chứng tỏ thương thế không hề nhẹ. Hắn nắm lấy lưng áo của Tam Lang kéo lên, nhìn thấy bộ dạng y lúc này thật thảm thương, Vương Thịnh đắc ý:
“Cái giá phải trả cho việc yếu kém, còn làm mất mặt ta. Mau dập đầu ba lạy, liếm chân cho ta. Ha ha ha kẻ thất bại!”
Cả khán đài sôi sục, ai cũng khó chịu bàn tán về hành động có phần quá đáng của Vương Thịnh. Lão Thanh Chung trên khán đài thì đắc ý vuốt râu cười hả hê, trong khi lão bà Tô Thị thì thở dài. Dẫu sao đây cũng là đệ tử của lão hữu Hồng Tửu, làm như vậy thật khó xử.
Trong lúc Vương Thịnh dương dương tự đắc thì Tam Lang đã âm thầm nuốt lấy viên Thiên Đạo đan sơ cấp mà Bạch Si đã đưa trước đây. Tác dụng của nó ngay lập tức phục hồi ba mươi phần trăm đạo khí. Chỉ là hắn tìm thời cơ đối phương sơ hở mới ra tay, bởi đây là cơ hội cuối cùng.
Vương Thịnh hướng về phía khán đài cười lớn, hắn dang hai tay chứng tỏ mình đã hoàn toàn giành chiến thắng. Toàn thân hắn lúc này không một chút phòng bị nào. Tam Lang cố gượng dậy, dùng hết sức dồn đạo khí vào tay mình hét lớn:
“Đây rồi! Hỏa Huyết quyền tửu - Nhu”
Hỏa huyết quyền tửu có hại trạng thái nhu và cương. Ở trạng thái cương toàn bộ lực sẽ phóng thích ra bên ngoài như trận mưa tên đánh chính diện vào đối thủ. Nhưng ở trạng thái nhu thì ngược lại, lực đạo sẽ được giữ lại và tụ vào một điểm trên đầu quyền thủ. Đạo lực mềm mỏng đi một đường vòng, ngấm vào gân cốt đối phương rồi phát bạo. Quy giáp của Vương Thịnh thuộc về cương giáp, nếu dùng cương thì lực đạo toàn bộ sẽ bị tiêu tán. Tam Lang sau một chiêu bất thành đã ngộ ra, quyền thủ vừa tung đã chạm vào người Vương Thịnh vẫn đang hả hê.
Mọi người nhìn thấy đều ồ lên, Vương Thịnh đang cười bỗng im bặt. Cơ thể hắn bắt đầu cảm nhận hơi nóng của hỏa quyền. Miệng hắn lắp bắp, hai mắt trợn ngược sợ hãi:
“Ngươi! Ngươi! Sao có thể!”
Tam Lang hai mắt sưng húp, miệng chảy máu tươi hét lớn:
“Cút cho ta!”
Hỏa lực xuyên qua quy giáp như búa tạ đánh thẳng vào ngực Vương Thịnh khiến y như tờ giấy mỏng bay khỏi võ đài.
Tam Lang cũng ngã quỵ xuống sàn đầu, Tiếu Can, Điền Thanh ngay lập tức lao lên đỡ lấy y. Mọi người phía bên ngoài ai cũng không tin vào mắt mình.
Bạch Si chứng kiến thì mừng rỡ bảo sư mẫu:
“Vương Thịnh đã rơi khỏi võ đài, hoàn toàn thua cuộc, sư mẫu mau tuyên bố người thắng cuộc đi.”
Tô lão trưởng môn tuyên bố dừng trận đấu, phần thắng thuộc về Tửu Môn – Tam Lang trong trạng thái ngơ ngác của mọi người. Bạch Si thì ngay lập tức đến bên cạnh Tam Lang. Tay nàng đã chuẩn bị sẵn Sinh Mệnh đan đưa cho Tiếu Can:
“Mau cho hắn dùng, loại đan dược này có tác dụng cầm máu, ổn định khí huyết và điều hòa tổn thương về đạo khí của cơ thể.”
Thanh Chung nhìn thấy đệ tử một lần nữa lõa lồ nằm dưới đất thì xấu hổ, ngay lập tức đứng dậy cáo từ lão bà:
“Ta đi đây, để hắn ở lại đây dưỡng thương. Thật là tức chết đi được, đã bảo không bao giờ được chủ quan… ây da!”
Mọi người từ từ tản đi, chỉ còn Vương Thịnh nằm ngất xỉu dưới đài. Bạch Ni mặt không biến sắc, dáng vẻ uy nghi liếc nhìn xung quanh, khi thấy không ai để ý, thì lập tức tiến đến chỗ Vương Thịnh. Nàng ngắm nhìn khuôn mặt soái ca của hắn mà thập phần thương xót. Tay nàng sờ nắn khắp người kiểm tra có bị nội thương không, rồi đỏ mặt lấy ra thêm một kiện áo choàng trong không gian riêng tư của mình khoác lên cho người thương. Nàng thì thầm: “Công khai nhận lấy áo của ta hai lần thì là người của ta rồi, đợi tới ngươi khỏe lại ta sẽ rước ngươi về làm lão công. Khà khà! Thịnh Ca ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát tay ta đâu”.
Ba ngày sau
Tam Lang cuối cùng cũng đã hồi phục, hai vị sư huynh mặt mũi rạng rỡ ngay lập tức đến hỏi han cười đùa, Tiếu Can ngưỡng mộ cất lời:
“Đệ thật có phúc lớn a! Ba ngày nằm đây đều có Bạch Si cô nương xinh đẹp chăm lo tận tình. Ta chỉ cần Bạch Ni nhìn bằng ánh mắt trìu mến như vậy thì có đau ốm hơn nữa cũng cam lòng!”
Tam Lang ôm ngực khẽ ho một tiếng:
“Đã ba ngày rồi sao!”
Đúng lúc này một hương thơm quen thuộc xộc vào mũi cả ba, Tiếu Can và Điền Thanh liền nhá mắt nhau. Cả hai không hẹn cùng đứng lên lui ra, Bạch Si tiến đến, khuôn mặt rạng ngời nhìn Tam Lang ngạc nhiên:
“Không ngờ huynh hồi phục nhanh đến vậy, đạo khí bị tiêu hao hết sạch, cơ thể trọng thương. Nếu như người khác thì phải mất đến ba tháng may ra mới có thể tỉnh dậy được. Mau uống thuốc đi!”
Bạch Si mặt ửng hồng đôi tay trắng ngà trao cho Tam Lang chén thuốc vừa sắc. Hắn trong lòng đầy cảm kích chỉ biết gãi đầu nhận lấy:
“Cảm ơn! Nhờ có y thuật của cô nương mà ta mới khỏe lại nhanh như vậy!”
Bạch Si mỉm cười:
“Sao xưng hô cô nương xa lạ quá vậy. Huynh gọi ta là Tiểu Si hoặc muội muội nghe cho thân thiết. Nhìn khí sắc huynh thì chắc tầm hai ngày nữa có thể tập luyện được rồi! Huynh thử vận đạo lực đi!”
Tam Lang vừa uống thuốc xong cũng nghe theo đạo khí lưu chuyển toàn thân, sau lưng lam quang hiện lên tới bốn vòng sáng. Hắn ngạc nhiên nhìn Bạch Si:
“Đạo khí của ta từ khi nào đã lên đến Trung đạo tứ tầng rồi?”
Bạch Si hất hàm nói đầy tự hào:
“Thì phục dược liệu của muội, cộng thêm căn cơ của huynh khác người. Nhưng lần sau hãy luôn cẩn thận, nếu hôm trước không phải là Vương Thịnh mà là kẻ thù của tông phái, thì mạng nhỏ của huynh khó giữ!”
Tam Lang nghe vậy thì cúi đầu gật gù.
Đăng bởi | LangC |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 4 |