Ngậm Đắng Nuốt Cay, Lâu Ngày Phát Ngán
Một tháng sau khi nhận được Phệ Linh Phiến Nhãn Diện, Lập Thiên bắt đầu tiếp nhận bức phù chiếu lẻ đầu tiên, tuy nhiên hắn không đi một mình mà có cả Triệu Tử Phục và Đường Nhu Tâm theo thoả thuận với Thiết cốc chủ. Trong vòng một năm sau đó, ba người đã hoàn thành không ít phù chiếu với nhiều loại nhiệm vụ và cấp độ khó dễ khác nhau, nếm trải đủ các cung bậc cảm xúc và cũng trải qua vô số sự tình dở khóc dở cười.
So với mặt bằng chung, tốc độ thực hiện phù chiếu của nhóm Lập Thiên có thể nói là chậm như rùa bò, thế nhưng đối với Lập Thiên thì đây đã là rất nhanh rồi. Bởi vì trong nhóm có Đường Nhu Tâm nên cách làm việc của hắn cũng trì trệ theo đối phương, mỗi một hành động luôn phải cẩn thận chu đáo, cân nhắc lợi hại và đề phòng bất trắc xảy ra chứ không đơn giản chỉ nghĩ là làm như lúc đi một mình.
Thêm vào đó, bởi vì lo lắng hành tung bản thân bị bại lộ, rơi vào tầm ngắm của đám ma tu Trường Sinh Phái, Lập Thiên thường chẳng dừng chân ở đâu lâu quá ba ngày. Một khi hoàn thành phù chiếu ở nơi này xong thì hắn lập tức đi tới phân hiệu tình báo Ứng Thiên Tông gần nhất để trình báo kết quả thực hiện phù chiếu đồng thời lĩnh nhận một bức phù chiếu khác cách đó mấy trăm dặm rồi bắt đầu lên đường.
Cứ thế, nhóm Lập Thiên khi ra bắc lúc vào nam, sớm sang đông chiều về tây, cả hành trình dài hàng vạn dặm đường vậy nhưng không có bất kỳ quỹ đạo cố định nào, khiến cho kẻ thù không thể dự đoán trước địa phương bọn họ sắp đặt chân đến để tiến hành mai phục sẵn, nhờ thế mà suốt một năm ròng rã lịch luyện bên ngoài nhưng cả nhóm chưa đụng độ với đám người Trường Sinh Phái lần nào.
Chỉ bất quá điều gì trên thế gian cũng có hai mặt của nó, mà mặt hại của cách làm này chính là khiến quãng đường di chuyển xa hơn, lượng thời gian tiêu hao cho việc đi lại lớn hơn rất nhiều so với lượng thời gian dùng để thực hiện phù chiếu, dẫn đến số nhiệm vụ cả nhóm thực hiện được cũng giảm xuống đáng kể. Nếu không tìm ra biện pháp xử lý ổn thỏa thì việc thành tích cả nhóm bị tụt lại so với những nhóm chiến tu đệ tử khác là điều chắc như đinh đóng cột.
Hiểu rõ điều này cộng với sự cố vấn hết sức tận tình của Triệu Tử Phục, Lập Thiên quyết định lựa chọn loại phù chiếu có độ khó tương đối cao, đổi lại điểm cống hiến thu được khi hoàn thành nhiệm vụ cũng cao hơn các loại phù chiếu thông thường để bù đắp vào chỗ nhược điểm chí mạng đã nói. Trên cơ sở chậm mà chắc, lấy chất lượng bù số lượng, kết hợp giữa kinh nghiệm lịch luyện của bản thân, thực lực phi thường mạnh mẽ của Triệu Tử Phục và tài phú đông đảo của Đường Nhu Tâm để giải quyết vấn đề.
May mắn lần này Lập Thiên đã có hiểu biết tương đối về tính khí của Đường Nhu Tâm cho nên phàm trước khi thực hiện bất kỳ hành động gì thì đều gọi nàng và Triệu Tử Phục ngồi lại để bàn bạc kế hoạch cụ thể một lượt, đồng thời nhiệm vụ của mỗi thành viên đều được phân chia rõ ràng, ai cũng không được phép tự tiện hành động vượt quá quyền hạn cho phép, nhờ đó mà loại tình huống đáng tiếc như ở Thần Tuyết Sơn mới không tái diễn lần thứ hai.
Ngoài ra, sự thành công của cả nhóm cũng phải kể đến công lao không nhỏ của Thiết cốc chủ. Không ai biết từ lúc ra điều kiện với Lập Thiên xong thì Thiết cốc chủ đã nói gì với cô con gái bướng bỉnh của mình, chỉ biết từ khi cả nhóm bắt đầu chuyến đi cho đến khi kết thúc một năm, Đường Nhu Tâm tỏ ra chính chắn và trầm ổn hơn hẳn, hành động đã biết cân nhắc đúng sai lợi hại chứ không tùy hứng như trước nữa.
Nhưng nói cho cùng, hai cá thể có tính cách bất đồng thì khó mà chung sống hòa thuận với nhau được, Lập Thiên và Đường Nhu Tâm cũng không ngoại lệ. Tiếp xúc lâu ngày, sự xung đột giữa lối sống và cách nghĩ của Lập Thiên và Đường Nhu Tâm ngày càng rõ rệt, càng về sau càng dễ nảy sinh bất hòa. Nếu không phải có Triệu Tử Phục đứng ra làm trung gian hòa giải thì cả hai không biết đã đánh nhau tơi bời khói lửa bao nhiêu lần rồi.
Một ngày cuối thu thời tiết mát mẻ, vừa hay cả nhóm mới hoàn thành một bức phù chiếu cấp sáu, Lập Thiên và Triệu Tử Phục ngồi trên tầng hai của một quán trà, cả hai đều mỏi mắt nhìn Đường Nhu Tâm đang mải mê lựa chọn mớ đồ trang sức màu mè chói mắt và những món đồ ăn dành cho trẻ con được bày bán la liệt đầy đường với vẻ ngán ngẩm. Lập Thiên uống cạn tách trà đánh ực một tiếng, nói:
- Tử Phục huynh, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lên đường trở về tông môn a. Thời hạn một năm sắp kết thúc, mà ta cũng chịu hết nổi với tiểu yêu tinh họ Đường kia rồi, phải nhanh chóng trả nàng ta về nơi sản xuất thôi!
Đối diện, Triệu Tử Phục cũng uống cạn một tách trà, khi nghe thấy quyết định của Lập Thiên thì không lấy làm ngạc nhiên mà chỉ hơi nuối tiếc vì quá trình lịch luyện của cả nhóm vẫn đang xuôi chèo mát mái, nói:
- Cũng được, bất quá tính toán chi li với một tiểu nữ hài liệu có nhẫn tâm quá không?! Dù sao một năm qua Đường tiểu thư cũng hỗ trợ ta và đệ không ít! Đệ xem, một năm qua chúng ta tiếp nhận đủ các loại phù chiếu lớn có nhỏ có nhưng chưa thất bại lần nào, đã vậy tài phú trên người vẫn còn rất sung túc đầy đủ, nếu mà về bây giờ thì thật đáng tiếc.
Lập Thiên phất tay không cho là đúng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chứ huynh nghĩ ta nên làm gì, rủ nàng ta cùng đi lịch luyện thêm một năm nữa chắc? Hay là ta nên làm thay việc của Thiết lão đầu, cưu mang nữ nhi nhà lão đến khi nàng ta trưởng thành? Không, không đời nào! Huynh thấy một năm nay hai người chúng ta còn chưa đủ khổ hay sao? Chẳng lẽ huynh muốn sống cái cảnh nuốt bồ hòn làm ngọt hết năm này sang tháng nọ và tự dối lòng rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi ư? Nếu huynh muốn thì tự đi mà làm, chứ ta thì không!
Dứt lời, Lập Thiên tự rót cho mình một chén trà đầy khác rồi uống cạn, lại nói tiếp:
- Những sự tình đã phát sinh một năm qua có thể huynh đã quên nhưng ta thì vẫn nhớ rõ ràng từng li từng tí một, chỉ e đến chết cũng không quên được, có thể nhẫn nhịn nguyên một năm trời mà không tống cổ nàng ta ra khỏi nhóm cũng là ta phải dốc hết lòng bao dung độ lượng rồi đấy. Bằng không huynh thấy trong thiên hạ có ai tuyển thành viên đi lịch luyện mà kiêm cả vai trò giáo viên hướng dẫn kiến thức tu hành, vừa làm bảo mẫu vú em lo toan việc ăn uống, rồi vừa làm gia nhân phục vụ việc tắm rửa giặt giũ, ấy thế còn phải trả tiền công hậu hĩnh như giám đốc điều hành bao giờ chưa? Nếu chưa thì huynh cứ nhìn thẳng về phía trước, người đó đang ngồi chềnh ềnh ra đây này.
- Huynh thử nhớ kỹ lại xem, cả năm trời dài đằng đẵng tiểu yêu tinh kia có làm được việc gì ra hồn hay chưa? Bảo đi bắt cá thì dọa cá chạy mất, giao cho việc đốn củi nhóm bếp thì chặt nguyên cả thanh gỗ tươi mang về, nói đi săn bắt thú rừng cải thiện bữa ăn thì đi từ sáng đến chiều mới thấy mặt mũi, hại hai người chúng ta nhịn đói nguyên cả buổi trưa. Buổi sáng thì ngủ nướng như heo chờ chúng ta đánh thức, buổi tối thì sợ ma bắt chúng ta canh chừng, đi tắm thì nhờ chúng ta đun nước sôi, đồ đạc cũng không biết giặt nhờ chúng ta giặt giúp, chỉ thiếu nước đi cầu xia nhờ lau đít hộ là chưa có thôi. Con bà nó chứ, huynh nói chúng ta đi lĩnh phù chiếu chứ có phải đi làm đầy tớ cho nàng ta đâu.
- Sau đó thì sao, ta vì lo lắng nàng chưa có kinh nghiệm nên cũng đã cân nhắc, chúng ta là nam nhân sẽ đứng ra đảm nhận việc nặng nề, để nàng ở nhà lo toan việc nội trợ. Kết quả thì thế nào? Nàng ta nấu cơm thì cơm không lành, canh thì mặn, cá kho thì cháy đen bốc mùi khét lẹt, thậm chí thỏ hoang ta săn bắt về cũng bị nàng nướng cháy thành cục than, thử hỏi ai chịu cho nổi đây. Huynh không nhớ hai người chúng ta đã phải nuốt nước mắt vào bụng để đè xuống đám thức ăn dở tệ đến mức chó không le mèo không liếm kia và phải luôn miệng khen ngon để lấy lòng nàng ta bao nhiêu lần hay sao? Nếu không phải sợ nàng ta giận quá hóa liều, làm ra sự tình ngoài ý muốn thì ta phải nhịn xuống chắc?
- Chỉ bất quá những chuyện vặt đó đã qua thì cho qua cũng chẳng sao, nhưng chuyện khiến ta bực mình nhất là suốt một năm qua cái gì ta và huynh cũng phải làm, chỉ có thành quả thì nàng ta lại là người quyết định. Những lần thực hiện phù chiếu hoàn thành trở về, đến công đoạn phân chia thành quả thì cái gì tốt nhất, được tính điểm cao nhất thì nàng ta đều tranh về phần mình, những thứ còn sót lại mới đến lượt hai người chúng ta chia nhau, đây là loại đạo lý gì chứ? Khổ nỗi ta vì lời hứa với Thiết cốc chủ mà không thể nói cái gì, mà huynh là nam nhân cũng đâu thể cùng một tiểu nha đầu mười tuổi tranh giành chút tài vật cho được, rút cuộc bao nhiêu chỗ tốt đều bị nàng ta đoạt hết.
- Giờ thì hay rồi, đi lịch luyện công sức hai người chúng ta bỏ tám phần, nàng ta bỏ hai phần, thế nhưng thành quả gặt hái được thì nàng ta thu bốn phần, hai người chúng ta sáu phần. Nếu ta mà còn kéo nàng ta đi cùng thì mới là đồ ngốc hết thuốc chữa đấy. Lão cáo già họ Đường kia cũng giống như con gái ông ta, đã tham lam còn lắm thủ đoạn, nếu không phải vì ta lỡ miệng đồng ý ba điều kiện của lão thì còn lâu mới cho ả yêu tinh này đi cùng. Giờ này nghĩ lại, chỉ vì một sai lầm nhỏ trong quá khứ mà ta phải trả cái giá không khỏi quá đắt đỏ đi, đúng là không có cái ngu nào bằng cái ngu này, cho nên huynh đừng nói thêm gì nữa, ý ta đã quyết, nhất định sẽ không thu hồi.
Lập Thiên không nói thì thôi, đã nói thì nói không ngừng, kể cả nửa giờ mà vẫn chưa hết chuyện bức xúc đã sớm chất đầy một bụng. Triệu Tử Phục vừa uống trà vừa lắng nghe, biểu tình vô cùng cảm thông với hoàn cảnh của Lập Thiên, tuy nhiên không hoàn toàn cho rằng lời hắn nói là đúng. Bởi vì từ đầu chí cuối, lời nói của Lập Thiên chỉ đứng vào khía cạnh bản thân để đưa ra kết luận chứ chưa đứng vào góc nhìn toàn cục để xem xét vấn đề cho nên lời nhận xét đánh giá của hắn vẫn còn xu hướng chủ quan và thiếu trung thực.
Giả như việc nấu ăn giặt giũ chẳng hạn, đối với Lập Thiên, hắn là cô nhi không nơi nương tựa, từ nhỏ đã quen tự thân vận động, việc nấu cơm giặt đồ đã trở thành bản năng sinh tồn, tự nhiên cảm thấy mọi chuyện hết sức dễ dàng. Thế nhưng đổi lại là Đường Nhu Tâm, một tiểu thư khuê các từ lúc chào đời đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ động tay chân vào việc nhà thì đó quả thực là việc vô cùng khó khăn, đây là sự tình hết sức bình thường chứ không liên quan gì đến việc một người có năng lực hay không.
Triệu Tử Phục dễ dàng hiểu được điều này là vì bản thân y cũng xuất thân thế gia hậu duệ, trước đây cũng không khác gì Đường Nhu Tâm, ngay cả cái chổi quét nhà hình dáng thế nào còn không biết, huống chi là nấu đồ ăn. Về sau, đến khi gia tộc suy vong thì mới dần dà chuyển sang loại người như Lập Thiên, lúc này mới hiểu được bốn chữ tự lực cánh sinh có ý nghĩa gì. Vì đã trải qua hai hoàn cảnh sống khác biệt nên y biết rõ rằng chính hoàn cảnh tạo nên con người chứ không phải con người quyết định hoàn cảnh, mà Đường Nhu Tâm cũng là một kết quả của quá trình đó chứ mọi việc chưa hẳn đã là mong muốn của nàng.
Sự thiếu thốn về điều kiện sinh hoạt khiến cho Lập Thiên biết nấu cơm giặt giũ, biết xây nhà dựng trại, biết cảnh giác với kẻ thù và khả năng chống chịu với ngoại cảnh khắc nghiệt cao hơn mức bình thường, thứ mà các thế gia hậu duệ sống trong nhung lụa có tu cả đời cũng không thể có được. Ngược lại, loại thế gia hậu duệ như y và Đường Nhu Tâm sẽ nhận được sự giáo dục cao cấp mà loại người như Lập Thiên có nằm mơ cũng không thấy, cho nên kiến thức tu hành hay nền tảng thiếu sót như Lập Thiên thường không phát sinh trên người y hay Đường Nhu Tâm.
Đứng từ hai góc độ này để nhìn nhận là thấy, việc quy kết năng lực một người nếu chỉ dựa vào hoàn cảnh xuất thân thì chắc chắn sẽ mắc phải sai lầm. Bởi vì chẳng may khi hoàn cảnh thay đổi, loại người tài giỏi xuất chúng, thông minh tuyệt đỉnh cũng hoàn toàn có thể biến thành loại phế vật vô tích sự chẳng làm nên trò trống gì và ngược lại, cho nên không thể quy kết một người nào đó tài giỏi hay không khi chỉ dựa vào một lĩnh vực hay một công việc nào đó họ đang làm mà cần phải nhìn nhận toàn thể bao gồm xuất thân và quá trình sinh sống thì mới được.
Nhưng nếu chỉ xét về hoàn cảnh thực tế mà nói, loại người toàn năng như Lập Thiên mới có khả năng càng tiến xa hơn trên con đường tu hành, chứ mà cái gì cũng cần người phá đá trải thảm như Đường Nhu Tâm thì chỉ e mới được dăm bữa nửa tháng đã chịu không nổi cực khổ mà bỏ về rồi. Nàng ta có đủ kiên nhẫn để đi theo hai người mình cả năm trời cũng là nỗ lực đáng khen lắm, chứ không nữ hài mười tuổi gia tộc nào mà lại bôn ba khắp nơi, nay đây mai đó như đám ăn xin đầu đường xó chợ cho được. Nghĩ thế nên sau khi Lập Thiên nói xong, Triệu Tử Phục mới nói:
- Đệ nói thế có phần oan uổng cho vị Đường tiểu thư kia rồi chăng? Ta cho rằng nàng ta cũng không đến nỗi tệ như đệ nói. Ví như chuyện nàng ta doạ cho cá chạy mất dép chẳng hạn, vì thế nên hai người chúng ta mới phát hiện ra một đầu ngư long đang lẩn trốn dưới sông còn gì. Rồi cái lần nàng ta đi săn cả buổi trưa không về, chúng ta vì lo lắng an nguy của nàng nên mới đi tìm, rút cuộc trên đường đụng phải một gốc trầm hương to đùng giá trị liên thành, không phải sao? Chỗ trầm hương đó mà đem bán thì giá thành không rẻ đâu, không thì để lại tu luyện cũng có tác dụng an thần dưỡng khí, rất có lợi cho sức khoẻ, tính ra cũng không thua thiệt gì.
- Còn như đệ nói, nàng ta cuối mỗi đợt phù chiếu đều tranh phần nhiều cũng có lý do chính đáng. Dù sao thứ chúng ta dùng để trấn áp yêu vật đều là đồ vật thuộc sở hữu của nàng ta, nàng ta đòi chia phần nhiều là hợp lý rồi. Ví như lúc truy bắt mấy đầu ngư long chẳng hạn, nếu không có một đống lôi phù của nàng ta, ta và đệ làm sao bắt được nó chứ, trong hai người chúng ta có ai giỏi bơi lội đâu. Rồi một lần khác bắt con Độc Giác Ngưu cũng thế, nếu không có Khốn Yêu Võng của nàng, chúng ta muốn chế trụ nó cũng chẳng dễ dàng gì, dù có bắt được thì cũng phải giết chết, giá trị mất đi phần lớn rồi. Con trâu kia thuần hoá xong mà bán cho các nông đồ ở Linh Dược Điền thì được giá phải biết.
Nghe Triệu Tử Phục giải thích một thôi một hồi, Lập Thiên đã bớt tức giận hơn, nhưng vẫn kiên quyết không cho rằng bản thân mình sai. Sau khi tự suy xét, Lập Thiên cảm thấy lời Triệu Tử Phục nói cũng có cái đúng. Quả thực trong thời gian qua, Đường Nhu Tâm khiến hai người gánh chịu rất nhiều đau khổ, thế nhưng cũng không phải không có tác dụng gì. Đối phương tuy làm việc hậu đậu vụng về, tay chân thường nhanh hơn não thế nhưng được cái giàu có khó ai bằng, pháp khí pháp bảo trên người cứ gọi là vừa phong phú đa dạng vừa chất lượng trên cả tuyệt vời.
Không nói cũng biết để Đường Nhu Tâm đi lịch luyện thuận lợi, Thiết cốc chủ đã bỏ bao nhiêu tâm huyết lên người nàng ta, chính vì thế mà hắn và Triệu Tử Phục cũng được thơm lây. Trong suốt hành trình, không ít lần ba người gặp phải tình huống khó nhằn nhưng may mắn có pháp bảo trên người Đường Nhu Tâm hỗ trợ nên mới lật thuyền trong mương, chuyển bại thành thắng chỉ trong gang tấc. Bằng không mà nói, nhiệm vụ phù chiếu dù không thất bại cũng khó mà đạt được thành công mỹ mãn như bây giờ.
Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận thì Lập Thiên có cảm giác lời lẽ của Triệu Tử Phục hình như hơi khiên cưỡng, giống như đang thay Đường Nhu Tâm bào chữa vậy, khó mà tin nổi. Dù sao vị này là sư huynh kết nghĩa của hắn chứ có phải thân ca ca của Đường Nhu Tâm đâu, sao có thể làm ra chuyện cõng rắn cắn gà nhà như thế. Đến đây, Lập Thiên không nhìn Đường Nhu Tâm nữa mà chuyển sang nhìn Triệu Tử Phục với ánh mắt hoài nghi cao độ, cố nhìn xem đối phương liệu có bị rối loạn nhận thức tạm thời hay không, buột miệng hỏi:
- Tại sao ta có cảm giác như huynh đang nói đỡ cho tiểu yêu tinh họ Đường vậy nhỉ?
Trước ánh mắt soi mói của Lập Thiên, Triệu Tử Phục cũng không giữ nổi vẻ điềm nhiên như thường, làm sao y có thể nói do ta và Đường Nhu Tâm xuất thân tương đồng nên nói đỡ cho nhau một tiếng được chứ, chỉ đành lấp liếm bằng một loại lý lẽ tương đối hợp lý khác.
- Tiểu Thiên, ta chỉ công bằng mà nói thôi. Dù sao tương lai đệ không chỉ là một chiến tu đệ tử vô danh tiểu tốt mà có khả năng sẽ đứng trên nhiều người, dẫn dắt vô số chiến tu đệ tử bên dưới, rất cần đến lòng khoan dung độ lượng. Là người lãnh đạo, chỗ nào nên khắt khe thì khắt khe, chỗ nào nên nhân từ thì nhân từ, tuyệt đối không thể quá lãnh khốc vô tình, vì như thế thì ai dám đi theo đệ nữa. Cho nên đối với các thành viên trong nhóm hay là các sư huynh đệ đồng môn địa vị thấp kém hơn thì ta vẫn hy vọng đệ không dùng thế ép người, luôn giữ được tấm lòng lương thiện, công bằng chính trực, biết đứng vào vị trí người khác để cảm thông cho sai lầm của bọn họ.
Tới đây thì Lập Thiên hết đường chối cãi, bèn nói:
- Thôi được rồi, ta nghe huynh vậy. Tất cả mọi chuyện trong quá khứ ngày hôm nay coi như xí xoá, Đường Nhu Tâm đúng cũng được, chúng ta sai cũng tốt, miễn sao ngày sau đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng là được.
Câu chuyện đến đây là kết thúc, đoạn ân oán tình thù giữa Lập Thiên và Đường Nhu Tâm coi như đã đạt được cái kết trọn vẹn. Tuy nhiên Lập Thiên vì quá khẩn trương chuyện chấm dứt giao ước với Thiết cốc chủ mà quên mất rằng trong một năm vừa qua, bởi vì hao tốn quá nhiều thời gian vào chuyện không đâu nên số phù chiếu lẻ mà hắn làm được chỉ đạt đến con số mười mà thôi. Lập Thiên dĩ nhiên không hề biết rằng, một năm lịch luyện ở ngoài chính vì có Đường Nhu Tâm trong nhóm nên công cuộc thực hiện phù chiếu của hắn mới suôn sẻ hanh thông, một khi Đường Nhu Tâm không tham dự, những ngày tháng tới đây sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.
Đăng bởi | Dao_Tien |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 8 |