Cao Nhân Đắc Đạo
Đọc đến đây, lông tóc trên người Tử Diêu chân nhân đều dựng đứng hết lên rồi, tuy nhiên thâm tâm vẫn tò mò không biết mấy chuyện điên rồ này đã chấm dứt hay chưa, bèn nhẹ nhàng lật sang trang tiếp theo. Ai ngờ ngay đầu trang sau lại xuất hiện một cái tiêu đề to đùng, phía trước có vẽ hình tròn với hai dấu gạch chéo, phía sau còn đóng mở ngoặc kép và chú thích thêm rằng đây là sự tình đặc biệt nghiêm trọng không được phép tái diễn, bằng không sẽ phải chịu hình thức kỷ luật cấm bế năm năm, đoạn viết:
- "Khuyết Lập Thiên, ngày mùng năm tháng sáu, cư trú tạm thời tại Trà Hoa Thôn, phát hiện một nhóm người mạo danh pháp sư chuyên xem phong thủy vận số, trừ ma diệt quỷ, cải táng mộ phần đang tổ chức mãi nghệ thu lợi bất chính. Sau khi điều tra, phát hiện nhóm người này đã bị phía Trường Sinh Phái mua chuộc, tiến hành tập hợp thôn dân truyền bá tư tưởng mê tín dị đoan hòng bán ra một số vật phẩm chuyên biệt như đan dược trị bách bệnh (uống vào bách bệnh bất xâm, cụ già cũng khoẻ mạnh như thanh niên mười bảy bẻ gãy sừng trâu), tiên dược trường thọ (bất kỳ ai uống vào tuổi thọ sẽ kéo dài thêm một năm), pháp bảo trừ tà (chỉ cần đặt lên kệ thờ sẽ phát huy tác dụng tẩy uế trừ tà, xu cát tỵ hung, trấn trạch định khí rất chi hiệu quả, cam kết bảo hành trọn đời), vân vân và vũ vũ."
- Chỉ bất quá khi tiến hành kiểm tra chi tiết từng sản phẩm mới biết đan dược trị bách bệnh có chứa độc trùng gây tê liệt hệ thần kinh, làm người bệnh mất đi cảm giác đau đớn chứ không triệt để chữa khỏi mọi loại bệnh như đã nói. Người uống thuốc này nhất định sẽ cảm thấy khoẻ lên rất nhanh nhưng không hề biết rằng thần chết đang đến gần bản thân hơn bao giờ hết. Về phần tiên dược trường thọ thì chỉ là sự pha trộn của một số phương thuốc đại bổ như nhân sâm, linh chi, nhung hươu, đông trùng hạ thảo và một số chất kích thích không rõ nguồn gốc xuất xứ, đem lại cảm giác hưng phấn tạm thời chứ không tăng lên tuổi thọ thực sự, vì chẳng ai biết chính xác tuổi thọ bản thân là bao nhiêu để tính toán việc nó tăng lên hay giảm xuống."
- "Ngoài ra, món đồ được gọi là pháp bảo trừ tà căn bản không phải là pháp khí pháp bảo gì mà là một loại vật phẩm thông dụng như thạch tượng hoặc ấn đồng mà bên trong có chứa vật không lành, ví như xương của quỷ, máu của sát tinh, hay đơn giản là mảnh vỡ của một kiện thần khí nào đó, nhờ vào lượng sát khí toả ra để trấn áp các loại ma quỷ thông thường. Tuy nhiên người tiếp xúc lâu dài với sát khí thì tính tình cũng biến đổi theo, hay nóng giận thất thường, tinh thần không tỉnh táo, khó kiểm soát cảm xúc và dễ mắc các chứng bệnh liên quan đến hồn phách như mộng du, đãng trí, đổ mồ hôi trộm hoặc thường mơ thấy ác mộng. Mà khi nguyên khí bị hao tổn, người sống ở đó sẽ thường xuyên bị bệnh tật hành hạ, vận rủi triền miên, càng ngày càng phụ thuộc vào đám đạo sĩ rởm này hơn."
- "Tương kế tựu kế, Khuyết Lập Thiên dùng Phỉnh Nhân Diện cải trang thành cao nhân đắc đạo từ trên núi xuống, cùng hai thành viên trong nhóm là Triệu Tử Phục và Đường Nhu Tâm cải trang thành hai thư đồng một nam một nữ, dùng lý lẽ trái ngược với nhóm thầy pháp kia hòng phá hoại chiêu trò mị dân hoặc chúng của đối phương. Chỉ đáng tiếc kế hoạch tiến triển không thuận lợi như mong muốn, nhóm của Khuyết Lập Thiên bị các thôn dân tẩy chay ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, còn quy kết cho tội truyền bá tư tưởng cực đoan, xa rời thực tế, trái với luân thường đạo lý, có khả năng cấu kết với bè lũ ma tu Trường Sinh Phái hãm hại dân lành, tội đáng muôn chết, cần khẩn cấp loại trừ ra khỏi xã hội, tránh để lại hậu hoạ đáng tiếc về sau."
- "Kết quả điều tra nguyên nhân: Tại Trà Hoa Thôn, bè lũ ma tu Trường Sinh Phái đã trà trộn vào tầng lớp dân chúng, tích cực động viên người trẻ nỗ lực kiến công lập nghiệp, sau đó giăng sẵn cạm bẫy để biến họ thành con rối, trở thành tay sai đắc lực của Trường Sinh Phái. Ngoài ra, bọn chúng còn xúi dục người già tham gia vào các hội nhóm an sinh dưỡng lão, lợi dụng tâm lý tham sống sợ chết của mọi người để tuyên truyền các giáo lý sai lệch, vừa trục lợi về mặt vật chất vừa gieo cấy tư tưởng ma đạo cho các thế hệ tiếp theo, tạo ra một cái nôi sản xuất nhân lực bền vững lâu dài. Nhìn chung, phương thức lừa đảo này của nhóm người Trường Sinh Phái không mới, chiến tu đệ tử Khuyết Lập Thiên trên đường lịch luyện gặp phải chuyện tình thương thiên hại lý xuất thủ ngăn cản là đúng, tuy nhiên cách làm lại phản khoa học, không những không giải quyết được căn nguyên vấn đề mà còn khiến cho mọi chuyện phức tạp hơn. Để hiểu thấu đáo nguồn cơn sự tình thì cần tham khảo đoạn hội thoại được ghi chép dưới đây."
[- Trên mộc đài, nhóm thầy pháp nói: Cuộc sống chính là may mắn, vì may mắn cho nên người sống cần phải biết trân trọng sinh mệnh.
- Phía đối diện, Khuyết Lập Thiên nói: Cuộc sống tức là trả nghiệp, trả nghiệp tức là tu hành, cho nên sống cũng chính là tu hành.
- Nhóm thầy pháp lại nói: Bởi vì sinh mệnh quý giá, cho nên không chỉ con người mà chúng sinh vạn vật đều cầu trường thọ, ai cũng muốn sống càng lâu càng tốt, càng khoẻ mạnh thì càng tốt. Đây là nhân sinh chi thường tình, cũng là đạo lý từ thời thủy tổ Bàn Cổ tộc khai sáng ra, minh bạch và chân xác.
- Khuyết Lập Thiên lại nói: Cuộc sống chỉ là tạm bợ, cái chết mới là vĩnh hằng. Bởi vì sống chính là tu hành, cho nên thứ mà chúng sinh trong thiên hạ nên hướng tới là trường sinh bất tử, là niết bàn chứ không phải tuổi thọ đơn thuần. Truy cầu tuổi thọ đơn thuần hoàn toàn không phải là hướng tới chính đạo mà là biển thủ cho lòng tham và sự ích kỷ của mỗi một sinh linh, mỗi một chủng loại. Đó là mầm móng của ma đạo, là con đường dẫn tới địa ngục không lối thoát.
- Nhóm thầy pháp tiếp tục nói: Tuế nguyệt mang mang. Sơn hà y cựu. Thọ mệnh khoái đáo. Lự nhi thương tang. Nội dung bài thơ đã nói rất rõ, trời đất vũ trụ không có tận cùng, chỉ có tuổi thọ của chúng sinh mới hữu hạn. Đứng trước ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, thử hỏi có ai là không đau lòng đây? Bởi vì nhân sinh ngắn ngủi, mà dù là ai thì cũng chỉ được sống duy nhất một lần, thế nên chúng sinh cần phải quý trọng từng giờ từng phút, phải biết hưởng thụ niềm vui, hạnh phúc và an lạc mà cuộc sống mang lại, để khi chết đi không phải hối tiếc vì đã bỏ lỡ tuổi xuân thì.
- Khuyết Lập Thiên cũng tiếp tục nói: Nhà Phật nói đời là bể khổ, vậy nên ai sinh ra cũng khóc. Vì sao khổ? Khổ là vì nghiệp! Cho nên người sống trên đời trước để trả nghiệp, sau để tu hành, tự trong tâm can luôn phải lấy việc tu dưỡng đạo hạnh, bồi đắp công đức làm đầu. Để làm được điều đó, chịu khổ chính là gốc rễ! Chịu khổ là cội nguồn của phẩm hạnh, là nền tảng của sức mạnh, là cánh cửa của tri thức, là đạo lộ của thánh nhân. Cái gọi là sung sướng, hoan lạc, an nhàn chẳng qua là vui thú nhất thời, là căn nguyên của mọi loại tội ác trong thiên hạ, là ma chướng trong lòng chúng sinh vạn vật. Chính vì nó mới khiến chúng sinh ý chí lung lay, trí huệ lu mờ, lương tâm thất lạc, đạo nghĩa suy đồi, tiền tài thay trắng đổi đen, bản tâm càng ngày càng tiềm nhập ma đạo. Cho nên phàm là bậc đại giác đại ngộ, đại trí đại năng, đại từ đại bi thì nên buông bỏ và tránh xa, cũng như câu nói nhân sinh không cầu viên mãn, chỉ cầu bất hối vậy.]
Một khắc đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Tử Diêu chân nhân dường như căng mắt ra để đọc từng chữ trong bản báo cáo cho thật rõ ràng, nhưng càng đọc bao nhiêu thì hơi thở lại mất kiểm soát bấy nhiêu, mặt mày trắng bệch nhợt nhạt vì tinh lực suy kiệt bỗng chốc đã hồng hào như ngâm trong bồn nước nóng, tinh thần chấn định là thế nhưng giờ đây cũng không thể chịu nổi đả kích lớn lao đến từ những gì mà bản báo cáo đã ghi chép lại. Tử Diêu chân nhân đứng phắt dậy khỏi ghế, đùng đùng gấp mạnh bản báo cáo, đập bàn đánh rầm một tiếng rồi quát lớn:
- Hồ đồ! Ngu xuẩn! Ngông cuồng! Nhảm nhí! Tên họ Khuyết chết tiệt, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, sẽ tin vào một đống giáo điều cao siêu huyền huyễn kia sao? Nếu chỉ lập một cái pháp đàn giảng đạo là giải quyết hết được chuyện của chúng sinh thiên hạ thì giờ này đại sự bắc phương cần gì bổn chưởng môn ta tới đau đầu nhức óc. Khốn kiếp, nói chuyện thần tiên với đám phàm phu tục tử ngày ngày phải lo ăn lo mặc, sao ngươi không cạo đầu đến Đoạn Trần Tự mà tu đi cho rồi, vào Ứng Thiên Tông làm cái gì. Nếu tu hành mà dễ như ăn cơm uống nước, có khi cái bắc phương này đã hùng mạnh nhất sáu châu trong cả cái Hàm Quang Thiên Tinh này rồi, còn ngồi đó đợi một tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi lên lớp chắc?!
Tử Diêu chân nhân giận quá gầm lên một tràng, hai tay chắp ra sau lưng, cả buổi cứ đi tới đi lui, bản báo cáo thì nằm lăn trên mặt đất, sắc mặt xấu chưa từng thấy, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi vì cái gì mà Lập Thiên lại làm ra loại hành vi ngớ ngẩn đó. Tuy rằng việc hắn làm không sai, lời nói cũng có đạo lý, văn vở đường hoàng, thế nhưng nào có liên quan gì đến công việc của một chiến tu đệ tử cần làm đâu. Dù cho hắn làm lơ như không thấy thì cũng không ai đi trách tội hắn được, thế thì tại sao phải rước khổ vào thân làm gì.
- Hừ, ngươi đi lịch luyện thì đi lịch luyện, mắc mớ gì giả làm đại phu chữa bệnh, làm thương gia giàu có, làm cao nhân xuất thế làm cái gì. Hay là không ai nói cho ngươi biết nhiệt tình cộng ngu dốt sẽ bằng phá hoại? Giờ thì đã sáng mắt ra chưa hả, nhận một cái chiến tu phù chiếu vừa vất vả vừa nguy hiểm mà cả nhóm chỉ nhận được bốn, năm ngàn điểm cống hiến, ấy vậy chỉ vì một lần nghịch dại mà bản thân bị trừ mất hai ngàn, thế là công sức một tháng trời ròng rã đổ sông đổ bể, đúng là ngu hết thuốc chữa. May mà bổn chưởng môn chưa nhận ngươi làm thân truyền đệ tử, bằng không một đống việc xấu ngươi làm há chẳng phải đều đổ lên đầu bổn toạ hay sao?!
Tử Diêu chân nhân vừa lầm bầm phàn nàn trong miệng vừa dùng tay xoa bóp thái dương, ngán ngẩm hết chỗ nói. Đọc càng lâu, biết càng nhiều chuyện, ông càng tự hỏi bản thân rằng việc đồng ý cho Lập Thiên nhận phù chiếu lẻ có phải là việc làm đúng đắn hay không. Những người khác cũng nhận phù chiếu lẻ, nhưng người ta thực hiện đầu xuôi đuôi lọt là thế, còn cái tên này cứ hễ rảnh rang ra một tí là kiếm chuyện, đã thế còn là mấy chuyện chả đâu vào đâu. Nếu không phải mấy chuyện hắn gây ra liên hệ không lớn, bằng không dù cho trừ hết điểm cống hiến cả năm cũng chưa chắc đã dọn dẹp sạch sẽ di chứng để lại.
Đọc qua ba bản tường trình hậu quả, không cần ai nói Tử Diêu chân nhân cũng dễ dàng nhìn ra trong cả ba mục này đều có một điểm chung, đó là Phỉnh Nhân Diện. Là người sống trong tu hành giới lâu năm, ông còn lạ lùng gì loại đồ vật lợi bất cập hại này. Bất quá Phỉnh Nhân Diện từ xưa đến nay vẫn được coi là vật bất ly thân của bè lũ tu sĩ ma đạo, đối với tu sĩ chính đạo thì giống như điều cấm kỵ, rất ít người động đến, cũng không ngờ cái tên tiểu tử họ Khuyết này lại sử dụng thuận tay đến như vậy, mới có một năm mà lập ra vô số thảm hoạ liền. Hiển nhiên, tội trạng của Lập Thiên là một chuyện, mà người cung cấp Phỉnh Nhân Diện cho hắn cũng khó mà tránh khỏi liên quan. Thở dài một hơi, Tử Diêu chân nhân nghiến răng quát lớn:
- Người đâu?
Nghe tiếng gọi đầy phẫn nộ của Tử Diêu chân nhân, tên đệ tử đưa thư đang đứng đợi trước sảnh chính vốn dĩ đã bị tình huống phát sinh trước đó làm cho mất hồn mất vía hiện tại càng thêm hoảng sợ, mồ hôi trán chảy ra đầm đìa, vừa nghe thấy tiếng gọi thì lập tức co giò chạy vào, tuy nhiên tay chân đã mềm nhũn như con bún, vừa run vừa đáp:
- Bẩm chưởng môn, có đệ tử!
Tử Diêu chân nhân vừa thấy người liền hỏi ngay:
- Báo cáo đã lập, vậy đã điều tra qua chuyện tiểu tử họ Khuyết lấy Phỉnh Nhân Diện từ đâu ra hay chưa?
Tên đệ tử đưa thư thấy chưởng môn không la mắng mình thì tinh thần chấn định hơn hẳn, dõng dạc hồi đáp:
- Bẩm chưởng môn, đã điều tra qua, là lấy từ trong tư khố của Thiết cốc chủ!
Nhận được câu trả lời mà Tử Diêu chân nhân cũng choáng váng đầu óc, cơ hồ không dám tin vào tai mình, thấp giọng càm ràm:
- Tên họ Đường chết tiệt, ngươi chê tông môn ít việc quá hay sao mà còn cố tình tạo thêm công ăn việc làm nữa, hay là ngươi muốn bổn toạ cạo đầu đi tu mới hài lòng đây hả?! Ngươi đã giỏi như vậy, sao không liên kết với đám người Kỳ Đan Điện bán thuốc trợ tim luôn đi cho mau giàu!
Trước đó Tử Diêu chân nhân định bụng tìm ra kẻ đã đưa Phỉnh Nhân Diện cho Lập Thiên để xả cơn giận trong lòng, ai ngờ lại đụng phải cục đá cứng, biết mọi chuyện khó mà tiếp tục theo phương hướng này, bèn quay sang dò hỏi một vấn đề khác, nói:
- Vậy tiểu tử họ Khuyết kia hiện giờ đang ở đâu?
Tên đệ tử đưa thư chắc nịch trả lời:
- Bẩm chưởng môn, mấy hôm trước có ghé tông môn vài ngày, bây giờ lại nhận phù chiếu khác đi làm rồi!
Tử Diêu chân nhân một tay che trán, hỏi tiếp:
- Có biết hắn trở về làm gì không?
Tên đệ tử đưa thư ngẫm nghĩ một chút mới đáp:
- Dạ hình như là để bàn giao Đường Nhu Tâm cho Thiết cốc chủ gì gì đó. Đệ tử nghe nói trong suốt một năm ra ngoài lịch luyện giữa hai người họ xảy ra xích mích, không thể chung sống hoà thuận cho nên quyết định ai về nhà nấy.
Câu trả lời của tên đệ tử đưa thư vô tình khơi gợi lại quá khứ khiến Tử Diêu chân nhân nhớ lại mớ chuyện rối rắm giữa Thiết cốc chủ và Lập Thiên, cũng hiểu ra lý do vì sao Phỉnh Nhân Diện lại rơi vào tay hắn. Tin chắc Thiết cốc chủ là vì cô con gái nên bất đắc dĩ phải tiếp tay cho giặc mà thôi. Biết thế nhưng Tử Diêu chân nhân vẫn khó mà đè xuống lửa giận đang trào dâng trong lòng, dù sao ông cũng không làm sai cái gì mà vô duyên vô cớ phải gánh chịu hậu quả do người khác tạo ra, cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Cổ nhân nói trong cái khó nó ló cái khôn, trong lúc sự việc bộn bề, trong đầu Tử Diêu chân nhân bất chợt xuất hiện loại ý tưởng đầy táo bạo.
- Thôi bỏ đi, có lẽ ta nên nghỉ ngơi một đoạn thời gian cho tỉnh táo tinh thần, ổn định tâm trạng rồi mới nói. Tạm thời cứ để Thượng Quan Tán Tiên xử lý sự vụ, để hắn làm quen dần cũng tốt. Tiện thể ta cũng có thể xin chỉ giáo của Khúc sư tổ về bản kiếm kinh mới này, coi như là phần thưởng cho những tháng ngày vất vả vừa qua đi.
Nghĩ tới đây, Tử Diêu chân nhân hướng tên đệ tử đưa thư nói:
- Ngươi đi gọi Thượng Quan Tán Tiên lại đây, nói chưởng môn có việc cần giao phó. Gần đây phía thần tộc có mang tới một cuốn kiếm kinh, có lẽ hắn đang cùng đại trưởng lão nghiên cứu rồi cũng nên, ngươi cứ tới Thiên Cơ Điện mà tìm. Mau đi đi...
Đăng bởi | Dao_Tien |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |