Hạ Quốc Vương Triều
Toạ tại góc tây nam bắc phương chi địa, Hạ Quốc là một đất nước sơ khai của tộc nhân Bàn Cổ, được hình thành bởi liên minh của gần trăm bộ tộc lớn nhỏ khác nhau, trong đó có ba bộ tộc hùng mạnh nhất cũng là ba thế lực nắm giữ thực quyền là Hạ, Thương, Chu. Địa phận Hạ tộc tiếp giáp với Đồ Ma Lĩnh ở phía cực nam, địa phận Thương tộc tiếp giáp với Thập Vạn Đại Sơn ở phía cực tây, còn địa phận Chu tộc thì tiếp giáp với hoang mạc Vô Quy Nhạn, vùng đất cằn cỗi không người sinh sống vô cùng rộng lớn ở phía đông bắc, được ví von rằng chim nhạn bay đi thì không có bay về.
Vì là quốc gia được tổ chức từ nhiều bộ lạc nên từ xưa đến nay, việc lựa chọn người đứng đầu không tuân thủ nguyên tắc cha truyền con nối mà được lựa chọn từ hậu duệ chính thất của ba dòng họ lớn bằng phương pháp tranh cử và được gọi chung bằng danh hiệu Hạ Quốc Vương. Ở thời điểm hiện tại, Hạ Quốc Vương là người họ Hạ tên Vũ Thuấn. Hạ Quốc mặt ngoài là một quốc gia nhưng xét về bản chất thì không khác một môn phái tu tiên là mấy, các dòng tộc đứng đầu ai cũng có pháp môn tu luyên riêng, có thế lực riêng mà không phụ thuộc hoàn toàn vào việc phân chia quyền lực của người đứng đầu.
Tuy nhiên, việc binh quyền của ba dòng họ lớn không hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của triều đình dẫn đến rất nhiều hệ lụy xấu phát sinh, trong đó sự bành trướng lãnh thổ, thâu tóm quyền lực lẫn nhau hay tranh chấp lợi ích giữa ba dòng họ lớn cũng càng ngày càng căng thẳng, tuy chỉ phát sinh trong bóng tối nhưng không kém phần cam go quyết liệt. Mà dưới tình huống Hạ Quốc Vương lâm trọng bệnh không thể tiếp quản việc triều chính như hiện tại, việc nội bộ lục đục, quần thần kéo bè kết cánh đấu đá lẫn nhau hòng tranh giành lợi ích và ngai vị càng diễn ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trong hiến chương mà vị quốc vương sáng lập ra nhà Hạ có viết, phàm là đại sự có liên quan đến tồn vong của quốc gia thì yêu cầu Hạ Quốc Vương đời nào cũng phải nghiêm ngặt tuân thủ tổ huấn, một trong số đó chính là việc lập Trữ Vương. Hiến chương còn lưu ý thêm rằng việc lập Trữ Vương cần thực hiện khi gặp phải các trường hợp sau, thứ nhất là tuổi tác của Hạ Quốc Vương đủ một trăm, như vậy dù thân thể còn khoẻ mạnh cũng phải lập Trữ Vương. Thứ hai là nếu lâm trọng bệnh, không thể tiếp quản việc triều chính và bệnh tật không có khả năng điều trị khỏi trong ngắn hạn thì cũng phải lập Trữ Vương. Thứ ba là nếu quốc gia đối mặt với nguy cơ diệt vong như chiến tranh liên lục địa hay thiên tai đại sát kiếp thì càng phải lập Trữ Vương.
Hiển nhiên, đến kẻ ngốc cũng dễ dàng nhìn ra việc lập Trữ Vương là để giúp đất nước giữ được hoà bình ổn định nếu chẳng may đương kim quốc vương có mệnh hệ gì. Tuy nhiên việc làm nghe có vẻ tốt này lại thường gây ra rất nhiều chuyện không tốt. Bởi vì ngai vàng thì chỉ có một, mà người ngồi vào vị trí Trữ Vương gần như chắc chắn sẽ trở thành tân quốc vương trong tương lai, thế cho nên chỉ cần chiếu chỉ tuyển chọn Trữ Vương được ban bố, việc ba vương tộc xảy ra cảnh đầu rơi máu chảy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là điều khó tránh khỏi. Nhìn lại quá khứ, những sự tình đại loại như Chu thế tử bị thích khách ám sát, Thương thế tử bị đầu độc, Hạ thế tử bị bắt cóc trước ngày bầu cử diễn ra là chuyện không hiếm gặp.
Chỉ bất quá, nếu mọi chuyện dừng lại ở đây thì cũng thôi, bởi vì việc bố trí nhân sự nội bộ triều đình Hạ Quốc về tình về lý Ứng Thiên Tông đều không có tư cách can dự vào. Thế nhưng theo tin tình báo của nội gián Ứng Thiên Tông cài cắm bên trong nội bộ triều đình Hạ Quốc gửi về gần đây lại nói bọn họ có liên quan tới ma tộc và bè lũ ma tu Trường Sinh Phái, cụ thể là người của vương tộc họ Hạ. Mặc dù vị đệ tử gián điệp kia không đưa ra được bằng chứng cụ thể nhưng lại khẳng định chuyện này có liên quan đến việc lựa chọn người kế vị và muốn tông môn cử thêm nhiều người đến Hạ Quốc điều tra làm rõ sự tình trước khi quá muộn.
Nhận được thông tin, phía Ứng Thiên Tông lập tức cho người đi thu thập các tin tức có liên quan đến tình hình chính trị của Hạ Quốc, biết được rằng Hạ Quốc Vương thân thể suy nhược, bệnh tật triền miên, ba ngày tỉnh bảy ngày mê, chuyện triều chính đều giao phó cho quốc sư Lưu Trường Kiến xử lý. Còn ba ứng viên tham gia kỳ thi tuyển chọn Trữ Vương lần này là Hạ Vũ Uyên (thế tử nhà họ Hạ), Thương Khải (thế tử nhà họ Thương) và Chu Cảnh Nghi (thế tử nhà họ Chu), người đã đến Ứng Thiên Tông tu hành cách đây không lâu. Chỉ bất quá dù là hậu duệ của ba đại vương tộc nhưng tính cách của ba vị thế tử lại hoàn toàn khác nhau, đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề.
Hạ thế tử Vũ Uyên là người lêu lổng ham chơi, trình độ học thức yếu kém, hoàn toàn không phù hợp để trở thành người điều hành quốc gia. Về phần Thương thế tử Khải thì có đam mê lớn với võ thuật từ nhỏ, đối với việc tu hành cực kỳ có ngộ tính, tu vi cao cường nhất trong ba vị thế tử đương thời, tổng quan cũng được xem là người có kiến thức, có nhân phẩm nhưng không phải là lựa chọn tối ưu cho vị trí Trữ Vương. Trong khi đó, Chu thế tử Cảnh Nghi lại hoàn toàn khác, y từ nhỏ đã bộc lộ tư chất bất phàm, ba tuổi đã biết đọc biết viết, năm tuổi đã đọc qua tấu chương, bảy tuổi đã cùng cha nghị sự việc triều chính, đưa ra không ít chính sách giúp an cư lạc nghiệp, cải thiện đời sống người dân, được dân chúng vô cùng yêu mến, là viên ngọc quý của Chu gia tính từ xưa đến nay.
Nhưng nói thế vẫn còn chưa đủ, bởi vì nếu chỉ có nhiêu đó tài năng thì chưa được tính là thiên tài. Gọi thiên tài là bởi Chu Cảnh Nghi tuy không đầu tư nhiều thời gian cho việc tu hành nhưng thành tựu trên lĩnh vực này không hề kém cạnh so với hậu duệ chín đại gia tộc Cửu Chân quận hay hậu duệ hai đại vương tộc Hạ Quốc khác, thậm chí còn sánh ngang với các thiên kiêu kỳ tử trẻ tuổi Ứng Thiên Tông thời bấy giờ. Từ khi Chu Cảnh Nghi lựa chọn Ứng Thiên Tông làm điểm dừng chân đến nay, y chưa từng bộc lộ năng lực bản thân, thế nhưng từ phía thượng tầng đánh giá xuống, bốn gương mặt trẻ tiêu biểu của tông môn thế hệ này ngoài Khuyết Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên và Đằng Thiếu Quân ra thì còn có Chu Cảnh Nghi, đây là bằng chứng cho thấy thực lực của vị thế tử họ Chu này không hề thấp một chút nào.
Có lẽ vì sớm nhìn ra sự kiệt xuất bất phàm đó nên trong tầng lớp dân chúng Hạ Quốc đương thời tồn tại lời đồn thổi rằng Chu Cảnh Nghi là thiên tài ngàn năm có một, là thiên ngoại cao nhân hạ phàm cứu vớt thiên hạ thương sinh, là người sẽ khiến Hạ Quốc trở nên hùng mạnh hàng đầu bắc phương, thậm chí thay thế vai trò minh chủ của Ứng Thiên Tông trong tương lai không xa là có cơ sở chứ không phải có người cố ý tạo dựng tin bịa đặt để phô trương thanh thế. Thực tế thì từ vùng quê nghèo cho đến khu phố lớn ở Hạ Quốc, tên tuổi của Chu Cảnh Nghi đều trấn áp một đầu so với hai vị thế tử còn lại, cho nên khi nghe tin cuộc thi tuyển chọn chức vị Trữ Vương sắp diễn ra, thâm tâm ai nấy đều cho rằng vị trí Trữ Vương chắc chắn phải thuộc về Chu thế tử chứ không thể là ai khác.
Chỉ bất quá người dân nghĩ thế nào là một việc, người đứng đầu hai đại vương tộc Hạ - Thương nghĩ thế nào lại là chuyện khác. Bởi vì trong ba đại vương tộc nắm quyền ở Hạ Quốc hiện nay, Hạ tộc là mạnh nhất, Chu tộc là yếu nhất, hai vương tộc lớn mạnh hơn không có khả năng để vị trí Trữ Vương dễ dàng rơi vào tay hậu duệ của vương tộc nhỏ yếu nhất mà theo lẽ thường sẽ dùng đủ mọi biện pháp để chống phá, khiến cho cuộc bầu cử diễn ra không thuận lợi, thậm chí cải biến luôn kết quả cuối cùng không phải là chuyện không thể xảy ra. Có lẽ đây cũng là nguyên do mà tên đệ tử gián điệp dù không có bằng chứng cụ thể nhưng lại tin tưởng vào phán đoán của bản thân như vậy.
Cẩn thận suy nghĩ sẽ thấy mọi chuyện tương đối dễ lý giải, việc tuyển chọn Trữ Vương là đại sự quốc gia, cũng là quy tắc tổ tiên đặt ra, bất kỳ một vương tộc nào cũng không thể làm trái, việc sử dụng binh quyền trấn áp lẫn nhau sẽ không giải quyết được vấn đề mà chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Dưới tình huống đó, việc mượn tay của ma tộc và các tu sĩ Trường Sinh Phái can thiệp hòng thay đổi kết quả sau đó đổ lỗi cho bọn họ, phủi sạch trách nhiệm của bản thân có lẽ là cách làm ổn thỏa nhất mà ai cũng nghĩ ra được. Nếu thực sự là như vậy, một khi mọi chuyện diễn ra không đúng theo kế hoạch, nhiều khả năng cuộc thi lựa chọn Trữ Vương sẽ biến thành một cuộc thảm sát đẫm máu nhất trong lịch sử Hạ Quốc.
Xét từ góc độ khách quan, việc các thành viên trong vương tộc Hạ Quốc sống hay chết vốn chẳng liên quan gì đến Ứng Thiên Tông hay đại cục bắc phương cả. Thế nhưng trọng yếu ở chỗ ma tộc và đám người Trường Sinh Phái không phải kẻ ngốc, vương tộc nào lợi dụng bọn họ để đạt được quyền lực chắc chắn sẽ bị nắm thóp, không sớm thì muộn cũng mất đi quyền tự chủ, cuối cùng trở thành nô lệ của ma tộc, tay sai của bè lũ ma đạo, đây mới là việc đáng nói. Cần nhớ rằng Hạ Quốc là một quốc gia lớn đông dân cư bậc nhất bắc phương hiện nay, nếu ngay cả triều đình cũng cùng một giuộc với bè lũ ma đạo thì hậu quả to lớn thế nào không cần nói cũng biết.
Chính vì hiểu được tầm quan trọng của việc này nên khi nhận được tin tình báo từ bộ phận gián điệp bên phía Hạ Quốc, Ứng Thiên Tông lập tức phát phù chiếu để các chiến tu đệ tử bên dưới đi điều tra hòng thu thập thêm các thông tin cần thiết trước khi đưa ra các quyết định liên quan. Nếu việc này chỉ là hiểu nhầm hoặc do một cá nhân nào đó trong lúc nước sôi lửa bỏng bị lòng tham che mờ con mắt, vô tình làm ra hành vi sai trái thì thôi, còn nếu là hành vi có chủ đích do một vương tộc nào đó cố tình bày bố ra để mưu cầu lợi ích cá nhân thì khó mà thoát khỏi tránh nhiệm, phía Ứng Thiên Tông chắn chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ, cho dù là vương hầu Hạ Quốc cũng không ngoại lệ.
Một năm du tẩu lịch luyện bên ngoài, Lập Thiên dĩ nhiên không hề biết những việc này, cho đến khi trở về tông môn gặp Hàn Tuyết Liên thì hắn mới được nàng kể cho nghe vô vàn sự tình lớn nhỏ xảy ra trong tông suốt một năm qua. Có vẻ như vị trí thân truyền đệ tử của tứ trưởng lão quá là cao thượng đi, cho nên những loại thông tin mà Hàn Tuyết Liên biết được cũng nhiều và chi tiết hơn so với những người khác, ngay cả sự tình Chu thế tử Hạ Quốc bí mật đến Ứng Thiên Tông tu hành hay việc hắn trong một năm qua đã nhận những loại phù chiếu gì, thành tích ra làm sao thì nàng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, không chút sai sót.
Sau khi nghe qua những sự tình đã xảy ra ở Hạ Quốc trong thời gian gần đây từ miệng Hàn Tuyết Liên, Lập Thiên không cần cân nhắc liền hạ xuống quyết định lựa chọn loại phù chiếu này để đi làm. Có hai nguyên nhân khiến hắn tiếp nhận việc đó, thứ nhất là vì loại phù chiếu điều tra thông tin này được tông môn ban ra là phù chiếu cấp bảy, điểm cống hiến nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ rất cao. Thứ hai là vì chuyện này có liên quan tới đám người Trường Sinh Phái và bè lũ ma tộc, những kẻ này là người đứng sau vụ việc sát hại què gia gia năm xưa, hắn muốn nhân cơ hội vừa điều tra thông tin nội bộ Hạ Quốc vừa thăm dò sự tình liên quan đến sự kiện đó, nhân tiện tìm ra kẻ thủ ác đứng đằng sau tất cả mọi chuyện.
Lập Thiên thẳng thắn nhận phù chiếu mà không hề biết rằng, Đằng Thiếu Quân và đám tay chân đã ấp ủ âm mưu sát hại hắn trong thời gian rất dài mà chưa có cơ hội động thủ. Bởi vì trong suốt một năm qua, bên cạnh Lập Thiên luôn có Đường Nhu Tâm, mà để bảo vệ an nguy của Đường Nhu Tâm, Thiết cốc chủ đã âm thầm phái người đi theo yểm hộ, vì thế mà nhóm người Đằng Thiếu Quân chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Nhưng bây giờ đã khác, Đường Nhu Tâm trở về đồng nghĩa với việc một tầng bảo hộ bên người Lập Thiên cũng mất đi, đám người Đằng Thiếu Quân không có lý do gì khoanh tay đứng nhìn kẻ địch lớn của mình thuận lợi thăng tiến.
Trong mắt Đằng Thiếu Quân, đối tượng có khả năng cạnh tranh vị trí chiến tu chân truyền đệ tử trong thời gian tới chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà ba người khó đối phó nhất là Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên và Chu Cảnh Nghi. Tuy nhiên Hàn Tuyết Liên là thân truyền đệ tử của tứ trưởng lão, tương lai không xa sẽ đến Thiên Nguyên thần tộc du học, vị trí chiến tu chân truyền đệ tử đối với nàng ta chẳng có nhiều ý nghĩa. Trong khi đó, Chu Cảnh Nghi tuy thực lực thâm sâu khó dò nhưng thân phận quá tôn quý, khó có khả năng liều mạng chém giết để tranh một cái vị trí ở Ứng Thiên Tông, huống hồ Hạ Quốc Vương thân lâm trọng bệnh, sống nay chết mai, đối phương căn bản khó mà tập trung vào việc tu hành được. Từ đó có thể thấy, Lập Thiên là người có uy hiếp lớn nhất đối với công cuộc tranh đoạt vị trí chiến tu chân truyền đệ tử của gã, nếu không sớm giải quyết hắn thì tương lai khó nói sẽ phát sinh chuyện gì.
Còn nhớ cách đây không lâu, lúc mới gia nhập Ứng Thiên Tông, Đằng Thiếu Quân cho rằng tên tuổi của Lập Thiên chỉ là hữu danh vô thực, chỉ cần gã đại triển thần uy thì lập tức có thể đánh sập tất thảy, phá hủy tất thảy, chính vì có suy nghĩ đó nên mới có một trận đánh với Lập Thiên ở đấu pháp trường. Chỉ bất quá không biết vì lý do gì mà dù gã đã chứng minh thực lực bản thân, dễ dàng đánh bại Lập Thiên trước mặt tất cả mọi người nhưng tiếng tăm lại không nổi bật như mong muốn, chỉ lên cơn sốt được vài ba hôm thì sau đó đâu lại vào đấy, trong khi tên tuổi của Lập Thiên thì đi đâu cũng nghe nhắc đến, thậm chí tần suất còn lớn hơn trước nhiều là đằng khác.
Không biết có phải do số lượng đệ tử xuất thân hàn môn quá đông cho nên loại hình mẫu người nghèo vượt khó như Lập Thiên được đà ca tụng hay là vì bản thân gã làm chưa đủ tốt nên danh tiếng mới trồi sụt thất thường như vậy. Khi Lập Thiên vắng mặt ở đấu pháp trường, Đằng Thiếu Quân đã có ý tưởng như hắn, ngày ngày lên đấu pháp trường khiêu chiến với các đệ tử trẻ tuổi đến từ khắp nơi để chứng minh thực lực bản thân. Chỉ không ngờ người đến tiếp chiến thưa thớt ít ỏi đã đành mà gã lại còn nghe một số người nói rằng gã đánh thắng Lập Thiên là nhờ nền tảng tu hành tốt hơn, thời gian tu luyện dài hơn chứ chưa chắc là tư chất lẫn thiên phú đã tốt hơn. Còn nói Lập Thiên mới nhập đạo tu hành có một năm mà có thể đánh ngang tay với gã không xê xích nhiều, tương lai để hắn tu hành càng lâu, việc đánh bại thế gia hậu duệ như gã chưa hẳn đã là chuyện khó.
Rồi sau đó, khi nghe tin Lập Thiên xin phép chưởng môn nhận phù chiếu lẻ đi làm, Đằng Thiếu Quân cũng rất tích cực đăng ký tham gia, mà thành tích tổng kết cả năm còn cao hơn Lập Thiên gấp mấy lần. Thế nhưng lạ thay, những việc mà gã làm dường như không được ai chú ý đến, dù thực lực đã được tất cả mọi người công nhận nhưng tên tuổi so với Lập Thiên thì chẳng đáng vào đâu, giống như gã đang làm nền cho kẻ thù của mình vậy. Không chỉ thế, ngay cả chưởng môn cũng không hề để gã vào mắt mà chỉ chăm chăm đến Lập Thiên khiến Đằng Thiếu Quân hết sức không vui, vì gã luôn cho rằng vị trí chưởng môn thân truyền đệ tử hay chiến tu chân truyền đệ tử đều nên thuộc về gã chứ không phải Lập Thiên.
Từ nhỏ đến lớn, Đằng Thiếu Quân luôn tự tin rằng bản thân không thua kém bất kỳ một ai trong thế hệ trẻ tuổi ở cả cái bắc phương này. Không chỉ bởi vì công pháp tổ tiên truyền thừa uy lực cao tuyệt mà ngay cả tư chất thiên phú cũng đứng hàng đầu. Dù cho lúc nhỏ hay là bây giờ, ước mơ trở thành người mạnh nhất bắc phương, danh tiếng lẫy lừng trong lòng gã chưa bao giờ phai nhạt. Thậm chí có lần gã còn nói với cha mình, chính là Đằng Thành Vương thành chủ Thanh Long thành bây giờ, sẽ có một ngày gã thống nhất Cửu Chân quận thành một thể, biến Thanh Long thành từ một thành trì trở thành một quận thành, biến Cửu Chân quận từ một quận thành trở thành một quốc gia độc lập.
Để làm được việc đó, thực lực bản thân cường đại là yếu tố vô cùng quan trọng. Tu hành giới coi trọng thực lực, Đằng gia hay bất kỳ một gia tộc nào kể cả Ứng Thiên Tông cũng không ngoại lệ, chỉ dựa vào một đống lý lẽ suông là vô dụng. Mà trong suy nghĩ của gã, vượt lên Lập Thiên, cướp đi vận khí, khống chế vận mệnh, bắt Lập Thiên làm việc cho mình, đó là bước đầu tiên bắt buộc gã phải làm được nếu muốn biến ước mơ của bản thân thành sự thật. Mặc kệ lời ông thầy tướng số kia nói là đúng hay sai, Cửu Chân quận hay Ứng Thiên Tông đều không thể loạn. Dù có loạn thì cũng phải do gã làm cho rối loạn, phục vụ kế hoạch của gã chứ không phải vì mục đích của một kẻ nào khác.
Tương lai, một khi gã trở thành chiến tu chân truyền đệ tử của Ứng Thiên Tông, thuận lợi ngồi lên vị trí tông chủ, biến Ứng Thiên Tông trở thành một phần trong kế hoạch của mình, như vậy nguyện vọng thống nhất bắc phương muốn không thành công cũng khó. Chưa kể người đứng đầu Ứng Thiên Tông có khả năng định đoạt cục diện của cả bắc phương hiện nay là Khúc sư tổ đã tuổi cao sức yếu, chỉ e không còn sống được bao lâu nữa. Nếu Khúc sư tổ thăng thiên, Ứng Thiên Tông còn ai có thể ngăn cản bước chân của gã nữa đây. Chỉ là Đằng Thiếu Quân cũng không ngờ đến, bản thân mang theo tâm lý bất bại đến Ứng Thiên Tông thế mà lại ăn phải quả đắng dưới tay kẻ mà mình vốn xem là cỏ rác, đây quả nhiên là một đòn trời giáng lên tham vọng của gã, khiến gã ăn không ngon, ngủ không yên.
Để đối phó với những sự việc ngoài ý muốn đang phát sinh, Đằng Thiếu Quân cho rằng việc loại bỏ Lập Thiên ra khỏi ván cờ là quyết định đúng đắn và hợp lý nhất. Chỉ có trừ bỏ biến số có ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh của mình thì con đường gây dựng cơ nghiệp của gã mới thuận lợi hanh thông được. Cũng vì thế, từ khi Lập Thiên nhận phù chiếu lẻ, mọi hành vi cử chỉ của hắn đều nằm dưới sự theo dõi sát sao của Đằng Thiếu Quân, mà thân phận thật của Triệu Tử Phục cũng bị gã khám phá. Hiện nay, nhận thấy thời cơ chín muồi, Đằng Thiếu Quân liền triệu tập đám tay chân bên dưới để bàn bạc kế hoạch trừ khử cả hai người cùng một lúc, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Đăng bởi | Dao_Tien |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |