Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cắm chuột vào đi, Henry

Tiểu thuyết gốc · 3128 chữ

Chương 2: Cắm chuột vào đi, Henry

Có không ít người chơi game online quan tâm tới cốt truyện và thế giới game. Theo đó, 54 tòa thành trên cõi Valia là những di sản để lại từ một nền văn minh xưa cũ. Hàng ngàn năm đã trôi qua, cho tới khi những Adventurer, chính là những người chơi, tìm tới thế giới này và bắt đầu tận dụng những gì còn sót lại.

Nhiều người tin rằng 54 tòa thành ấy ẩn giấu một bí mật, một kho tàng đồ sộ chẳng hạn, và chỉ khi nào một bên kích hoạt toàn bộ 54 thành, bản đồ dẫn tới kho báu mới xuất hiện. Hoặc đại loại một thứ gì đó tương tự như thế. Càng ngày càng có nhiều giả thuyết được đặt ra, tựu chung chỉ xoay quanh lý do vì sao hai phe phải lao vào chiến đấu một sống một còn: chiếm được toàn bộ 54 tòa thành trên vùng đất Valia.

Kho tàng bí mật trong lời đồn kia dẫu có quý giá bao nhiêu, suy cho cùng cũng chỉ là một kho báu trong thế giới ảo. Đa phần mọi người đều không quá tha thiết với nó là bao. Các người chơi năng nổ tham gia cuộc chiến này phần vì sự háo thắng cố hữu của một người chơi điện tử, lại một phần lớn khác vì dòng tiền tươi thóc thật khổng lồ được đẩy vào trò chơi này.

Đúng thế, là tiền tươi thóc thật.

===

Shun khó chịu cựa mình trong bộ vest mới mà hắn vừa “lụm” ngoài cửa tiệm nào đó trên phố. Bộ đồ được may thủ công bởi lão nghệ nhân người Pháp nào đó, thằng sale có xì xồ một tràng mà hắn nghe không ra, cùng với đôi giày seamless oxfords bằng da cordovan do gã Paolo gì đó chính tay làm ra, một năm chỉ bán có 10 cặp. Hắn chẳng có thường thức gì dăm ba thứ đồ Tây này, hắn chỉ bước vào tiệm và hỏi loại nào đắt tiền nhất.

Giày dép gì đâu mà cứng như đá! Hắn vừa bước đi trên đại lộ lát đá, vừa lầm bầm rủa. Giày da vốn cần thời gian đầu để break in cho vừa chân, mà hắn nào biết điều đó. Last giày phương Tây cũng thon dài, vốn không phù hợp bàn chân bè ngang của châu Á, hắn cũng nào để tâm. Là một nhị thiếu gia mang hai dòng máu Trung Nhật, cả đời hắn đã khi nào phải đóng thùng như vậy để tiếp đón bất kì ai?

Cha Shun là một chính khách người Nhật. Ông ta xuất thân từ một gia đình nông dân ở Fukui. Đi lên từ hai bàn tay trắng, ông năng nổ và nhiệt huyết, luôn là gương mặt sáng ngời trên các mặt báo và truyền hình. Trái ngược với sự hào nhoáng nổi bật ấy, mẹ của Shun lại kín đáo và lặng lẽ. Ít ai biết rằng, gia tộc Hoa Kiều của bà âm thầm kiểm soát một phần ba nước Nhật và có tầm ảnh hưởng rất lớn tại Hàn Quốc.

22 năm sống trên đời, Shun luôn là con cừu đen của gia đình. Anh trai hắn đã trở thành Thư ký Thủ tướng Nhật vào năm 28 tuổi, em gái hắn cũng chuẩn bị tốt nghiệp Luật Harvard và chuẩn bị trở thành nghiên cứu sinh khi mới 19 tuổi. So với họ, một kẻ bỏ ngang 3 trường Đại học chỉ sau một tháng nhập học và từng đốt hàng chục triệu đô vào những thú vui vô bổ như hắn quả thực là nỗi thất vọng khôn xiết trong mắt cha mẹ.

“Rốt cuộc hoài bão cuộc đời con là gì? Niềm đam mê của con là gì? Con hẳn phải có một mục đích trong cuộc đời này, thay vì là một kiếp phù du vô nghĩa phải không?”

Mẹ đã từng hỏi hắn điều ấy. Ở độ tuổi 61 và đang dần trở thành người có tiếng nói nhất toàn gia tộc, bà vẫn nhẹ nhàng và lịch thiệp với chính các con của mình.

“Con thích game.”

Hắn đáp lại một câu gọn lỏn, sau đó quay lưng bước ra ngoài. Từ ngày đó tới nay đã hơn một năm trời, và hắn vẫn chưa về nhà. Có thể coi đây là một lần bỏ nhà ra đi chăng? Hắn chẳng rõ. Hình như cả gia đình chẳng ai cảm thấy rằng hắn đã bỏ nhà đi, vì mọi hóa đơn tiêu xài của hắn vẫn đều đều gửi về báo nhà, và cũng có thể vì căn nhà đó dù có thiếu bóng hắn cũng chẳng ảnh hưởng gì.

“Down on the boulevard, they take it hard

They look at life with such disregard~~”

Hắn vừa khẽ ngâm nga, vừa rẽ vào một hẻm nhỏ khuất lối.

===

Chắc chắn chẳng ai nghĩ rằng bên trong ngôi nhà ống cũ kỹ với cửa vào hẹp chỉ vừa cho một người lách qua lại là nơi câu lạc bộ gặp mặt.

Một quầy lễ tân nhỏ khuất sau cánh cửa, và một cụ già người Hoa lưng còng với bộ tuxedo bóng bẩy lặng yên đứng sau. Cụ già người Hoa và tuxedo, thật khó nghĩ rằng họ lại được đặt chung một câu trần thuật. Cụ thấy hắn bước vào, không hề cử động, cũng chẳng mở một lời chào. Nơi đây có quy tắc im lặng tuyệt đối.

Hắn bước tới, chìa ra tấm card. Đây là lần đầu tiên hắn tới đây. Không khí trong căn nhà nhỏ không đến mức âm u ngột ngạt, ngược lại khá mát mẻ dễ chịu. Một mùi vani thoang thoảng sộc vào mũi hắn, gợi nhắc Shun nhớ tới bộ bàn uống trà được làm từ gỗ sồi Pháp của cha mình. Mùi hương ấy tỏa ra từ quầy rượu và giá sách trong góc phòng. Ánh sáng nhè nhẹ từ bộ đèn chùm tỏa xuống quầy tiếp đón bằng gỗ bản sơn đen tạo ra những làn sóng nhẹ mờ ảo. Nổi bật trên mặt quầy là chiếc hộp ngọc xanh biếc đã mở kênh nắp, nơi cụ già dùng đôi găng tay trắng tinh của mình kính cẩn đón lấy tấm card của hắn và đặt vào.

Cụ dẫn hắn tới chân cầu thang, đưa tay mời hắn bước lên, còn cụ đứng lại, cúi đầu với hắn. Hắn bước từng bước, cố nén sự tê buốt nơi ngón chân vì đôi giày mới. Chiếc cầu thang gỗ dẫn tới một phòng trà rộng rãi. Phong cách căn phòng gợi hắn nhớ tới sự sang trọng kín đáo của mẹ, thay vì kiểu cách khoa trương hơi quá đà của cha. Trên bộ bàn trà đặt giữa phòng, đã có một người ngồi.

Shun đoán chừng bản thân mình đã bị đôi mắt người đối diện quét qua trong tích tắc. Dù hành động ấy rất khẽ khàng và nhanh gọn, tới mức hầu như không thể nhận ra, nhưng vốn quen thuộc với những cái liếc mắt đánh giá từ người xung quanh, hắn đương nhiên cảm nhận được. Người đàn ông chống cây gậy đứng dậy, khẽ gật đầu ra hiệu cho hắn bước vào, cho thấy bộ ngoại trang Shun vừa tậu đã giúp hẳn đủ chuẩn để bước vào nơi đây.

“Bắt người khác mặc trang phục lịch sự cũng là một cách thức thao túng tâm lý”, Shun thầm nghĩ. Bầu không khí tịch mịch trang nghiêm nơi đây kết hợp với bộ suit còn chưa mềm vải, cùng quy cách ăn mặc chỉn chu đến từng thớ vải của người đối diện khiến Shun cảm thấy căng thẳng hơn dự định. Chỉ là một cuộc thảo luận nhỏ về một tựa game online mà thôi, và hắn ít nhiều gì cũng là một thiếu gia nhà tài phú, khó mà tưởng tượng thứ gì có thể gây nên áp lực lớn tới vậy.

- Long Tỉnh, Cẩm Thạch, Pu-erh, không biết cậu thường uống loại nào?

Người đàn ông 34 tuổi trong bộ lễ phục ban ngày, cổ thắt chiếc nơ trắng, trên cổ tay lấp ló vỏ bạc trắng của chiếc Patek Philippe Calatrava (trái ngược với sự mù mờ về cách ăn mặc Tây phương, Shun lại khá rành về đồng hồ). Anh ta có gương mặt không quá góc cạnh, vừa đủ vuông vức và sắc sảo của một người Tây Âu, và giọng nói đủ ấm áp và mềm mại để đốn hạ bất cứ mỹ nhân châu Á nào. Khác với Shun đang gồng người miễn cưỡng trong bộ suit công nghiệp, Johnathan trông thoải mái tự nhiên đến lạ thường với bộ lễ phục white tie trang trọng vào hàng bậc nhất. Trong bối cảnh hiện đại, lễ phục ban ngày chỉ được mặc vào các dịp ngoại giao quốc tế, các sự kiện tiếp đón nguyên thủ quốc gia, ấy vậy mà John mặc bộ đồ này như một điều hiển nhiên phải vậy, chẳng khác gì một quý tộc thế kỉ 19 bước ra từ trang sách.

- Cho tôi Oolong được rồi.

Shun đáp lại lời mời bằng một giọng nhỏ nhẹ hơn bình thường. Hắn họa hoằn lắm mới miễn cưỡng ngồi uống trà với gia đình, nên lĩnh vực này hắn chẳng biết gì mấy. Đối với hắn, Oolong là loại dễ uống nhất. Còn thú thực, vài chai Monsters để cày game xuyên đêm với đám bạn thời còn du học cũng đã đủ.

Người đàn ông khẽ gật đầu, rồi ngả người nhẹ ra ghế tựa, mắt lim dim. Chưa đầy 30 giây sau, vài người hầu chẳng biết từ đâu xuất hiện, khẽ khàng và nhanh chóng bày biện đủ bộ uống trà cho họ.

- Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhỉ, Shun. - Nhấp xong ngụm trà, người đàn ông mới bắt đầu câu chuyện - Cứ thoải mái tự nhiên nhé, phòng này là không gian của Hội, cậu không cần quá khách sáo đâu. Tất nhiên là nơi đây vẫn cần những tiêu chuẩn nhất định, vì tòa nhà này có truyền thống rất lâu đời, chà, truyền thống ấy mà, cậu hẳn chẳng xa lạ gì. Chỗ này cho tới hiện tại vẫn là tài sản của World Bank.

Shun đưa mắt liếc nhìn không gian xung quanh mình. Hắn thử tưởng tượng lại một quá khứ khi nơi đây tập trung các tinh hoa của tinh hoa gặp mặt, cùng uống trà và đàm luận những câu chuyện ảnh hưởng tới vận mệnh cả thế giới. Và giờ, hắn ngồi đây, một kẻ vô công rồi nghề lêu lổng và ăn bám gia đình, đóng một bộ suit gượng gạo và nhấp môi vào tách trà ngọc, chuẩn bị bàn luận về một trò chơi trực tuyến.

- Tôi nghe nói anh cũng là một thành viên cấp cao của World Bank, phải không anh John?

Johnathan gật đầu. Đôi mắt xanh biếc khẽ chớp, để lộ ra làn mi dài vàng óng trùng với màu tóc.

- Hiện tại thì đúng vậy. Tôi không phải kiểu người ham hố quyền cao chức trọng, nhưng có nhiều khi, ta cần một sự hậu thuẫn nhất định khi muốn làm một điều gì đó. Không hẳn phải là vật chất gì đâu, có khi chỉ cần một chức danh cũng đủ giúp ta bớt được nhiều việc phiền toái.

- Ví dụ như căn phòng này?

- Đúng vậy. Và cả Hội nữa. Và quan trọng hơn tất thảy, là được kết nối với các cậu, những thành viên thú vị và sáng giá. Tất cả các cậu đã giúp cho nhân sinh tẻ nhạt của tôi thú vị hơn nhiều.

- Ha ha, tôi chỉ là một thanh niên bỏ học giữa chừng vì nghiện game mà thôi.

- Hội có những tiêu chuẩn khá khắt khe về xuất thân và năng lực, cái này thì tôi thừa nhận, nhưng quan trọng hơn cả vẫn là tiêu chí tiên quyết mà tất cả thành viên đều phải thỏa mãn, ấy là niềm đam mê đích thực với trò chơi. Cậu Shun này, đối với cậu, Valia có ý nghĩa như thế nào?

Shun im lặng vài giây. Đây là một câu hỏi quan trọng.

- Ở thế giới ấy, tôi được tái sinh.

Hắn đáp. Và Johnathan khẽ mỉm cười.

===

- Sát thương đòn vừa rồi của Arcturus là 156k.

Henry để hở một bên tai nghe xuống, nói chuyện với 5 người đồng đội đang ngồi trong phòng. Clan của họ vốn phụ trách phòng ngự cổng phía Đông, chẳng ngờ phía Tây lại sắp sửa thất thủ, khiến 6 người bọn họ phải tức tốc chạy tới tiếp viện.

- Để nó tự do khạc thêm chục đòn nữa, cổng Tây sập luôn không chừng. Team JAV đúng là toàn lũ to mồm!

Một đồng đội vừa phi ngựa nước đại bên cạnh Henry vừa làu bàu. Cũng giống như bọn họ, JAV - viết tắt của Javelin - cũng là một team thi đấu chuyên nghiệp. Cùng tới từ Châu Âu, Clan của hai bên có quy mô xấp xỉ ngang nhau, tại các giải đấu cũng thường xuyên là đối thủ cạnh tranh trực tiếp.

Estapha không có được một hệ thống điều hành chỉn chu như Zephrania, khó mà đưa ra các quyết sách ở tầm trung ương. Hầu hết các trường hợp, đều chỉ thấy các team lớn tranh cãi và đấu đá lẫn nhau để chia tiền ngân sách vào túi mình.

Để đáp lại chiến dịch Tổng tấn công của Zephrania, Estapha cũng được tài trợ một lượng tài chính khổng lồ. Lượng tài chính này là đô la thật ngoài đời, và nó được chuyển hóa thành tiền nuôi binh, tức là trả lương cho những người chơi tham gia phòng thủ, phần còn lại chuyển hóa thành hàng ngàn bộ trang bị in-game.

Hiện tại theo thống kê có tổng hơn 20 triệu người chơi thuộc phe Estapha đã từng online. Tuy vậy, con số online thực tế dần dần giảm xuống bởi sự bành trướng của Zephrania khiến các tài nguyên của Estapha cạn kiệt. Người chơi phe Estapha dần mất đi các tòa thành, các bãi farm và các dungeon. Họ chậm dần tiến độ lên cấp và khó kiếm được trang bị cùng vật liệu. Quá đông người chen chúc nhau trong phần đất ngày càng ít dần và trải nghiệm chẳng mấy dễ chịu khi liên tục “ăn hành” bởi người chơi Zephrania đã khiến ngày càng nhiều người bỏ game.

Tuy vậy, nhờ vào những nguồn tiền tài trợ mạnh tay trong đợt này, số lượng người chơi online trở lại đã tăng vọt. Trong cùng một thời điểm, đã có tới 500 ngàn người cùng online tại thành Asterith để tham gia phòng thủ!

Người chơi phổ thông quay lại trò chơi vì tiền trợ cấp, cũng vì được nâng cấp trang bị free. Một phần nào đó vì tình yêu Tổ quốc ảo Estapha này. Đứng trước chiến trường hùng tráng khốc liệt, họ cũng được dấy lên phần nào lòng kiêu dũng. Còn đối với các đội tuyển chuyên nghiệp, chiến dịch phòng ngự vừa là nơi để họ thể hiện năng lực bản thân, vừa để tranh thủ kiếm về ngân sách, vừa là để ngăn không cho tựa game này kết thúc.

Tựa game này là chén cơm của họ. Nếu quả thực Zephrania đánh bại Estapha và kết thúc trò chơi, lấy đâu ra các giải đấu chuyên nghiệp để các tuyển thủ kiếm miếng cơm nữa?

Đoán chừng nhiều gamer phía Zephrania cũng mâu thuẫn trong lòng, nhưng họ đang là phe thắng thế. Phần thưởng đã được nhiều đại gia treo lên, tiền tươi thóc thật cho phe thắng cuộc là một núi gia tài. Các gamer cộm cán bên phía Zephrania đương nhiên sẽ được chia một số tiền không nhỏ, đủ để họ sống dư dả trong suốt phần đời còn lại. Ấy là động lực chính thúc đẩy họ hăng hái kết thúc trò chơi.

So ra, những gamer chuyên nghiệp bên phe Estapha như Henry mới là những kẻ khao khát muốn kéo dài trò chơi hơn cả.

Team KOG - Knights of Gale - của hắn gồm 6 thành viên thi đấu chính thức, cũng chính là 6 con người đang đồng cam cộng khổ trong cuộc thủ thành trường kỳ. Họ lao phăm phăm trên những con chiến mã được thuần hóa bởi nhánh kỹ năng Tamer. Chiến mã từ thảo nguyên Cass là những chiến hữu đáng tin cậy của class Knight/Paladin, biến họ trở thành những cỗ máy chiến tranh đáng gờm trên chiến trường.

Henry thúc ngựa. Chú ngựa Copenhagen - đặt theo chiến mã huyền thoại đã giúp Công tước Wellington vĩ đại dẫn dắt nước Anh đánh bại Napoleon của Pháp - với điểm Stamina và tốc độ vượt trội lao lên phía trước, tách khỏi đội hình, đưa chủ nhân nó đâm thẳng tới nơi có tên Summoner triệu hồi ra Rồng Băng Arcturus.

- Chúng ta công thẳng vào tên Summoner đó, khiến hắn burn hết Spirit point, hoặc tiễn hắn về thành càng tốt!

Henry hô lên.

- Quanh Mighty Summoner lúc nào cũng là một đội ngũ tinh anh bảo kê đấy.

Ngồi đối diện với hắn, Jin, năm nay đã 28 tuổi, một độ tuổi khá “dừ” để thi đấu chuyên nghiệp, nhưng bù lại là một sự vững chãi trầm ổn, một đội trường dày dạn kinh nghiệm trận mạc. Anh ta luôn can thiệp vào những lúc cần thiết để ghìm lại sự húng chó của tuổi trẻ.

- Ấy là rõ! - Henry vẫn kiên quyết. Hắn tu vội một ngụm Monsters nữa - Nhưng hiện giờ đó là phương án tốt nhất rồi. Thật hiếm khi nào một Mighty Summoner dám lên cao như vậy để công thành. Chúng ta đập được thằng đó là phế nó cả tháng trời, Zephrania cũng mất đi một món công kích.

Jin cũng cảm thấy điều này có lý. Anh liếc nhìn Henry qua khoảng trống giữa hai màn hình, thấy tên ngổ ngáo mặt đầy tàn nhang và mái tóc vàng hoe thường ngày luôn trề mặt bĩu môi, nay lại ánh lên sự nghiêm túc và tập trung cao độ. Trong các trận thi đấu, mỗi khi Henry thể hiện gương mặt này, cậu ta đều sẽ làm nên chuyện.

Vào lúc này, Jin chỉ nên nói một câu mà thôi.

- Cắm chuột vào đi, Henry.

Bạn đang đọc Trò chơi của Chúa sáng tác bởi Hac_Long
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hac_Long
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.