Thượng cổ thần long
Ngọc Hằng, Từ Tuấn Kiệt : ”nhị vị tiền bối quả nhiên là cao thủ âm luật, vãn bối thật vinh dự”
Mộng Ma : ”hai đứa các ngươi cũng biết nịnh lắm, nhưng ta không quan tâm, Hàn Tương Tử giao kèo đã hoàn thành hẹn ngày tái ngộ”
Hàn Tương Tử : ”cảm tạ Mộng Ma huynh, hẹn ngày tái ngộ”
Thế là Mộng Ma biến mất, Ngọc Hằng lên tiếng hỏi : ”Tiền Bối chẳng phải nói tiên ma khác đường sao tiền bối giao du với Mộng Ma không sợ Thiên đình hỏi tội sao?”
Hàn Tương Tử cười to : ”hahahaha, vậy theo tiểu nhà đâu người thế nào là tiên và ma thì lại là như thế nào? Thật ra ranh giới của nó chỉ là một niệm mà thôi cũng như nhà phật có câu nhất niệm thành ma nhất niệm thành phật, là tiên hay ma chỉ ngươi một niệm mà thôi, giao du với ma tộc mà gây hại cho nhân gian thì đúng trời đất bất dung, còn ta thì giao du với Mộng Ma nhưng lại khiến cho thế gian có thêm đôi uyên ương, và còn có ích thì sao thiên đình lại hỏi ta chứ hahaha”
Từ Tuấn Kiệt : ”nghe nói Tiền Bối từng là một vị đại tướng quân hôm nay Tuấn Kiệt đã lãnh giáo”
Hàn Tương Tử : ”chỉ tiếc là khi ta còn là Phí Trường Phồng ta không bảo vệ được Trinh Nương thê tử của mình và mẹ mình, lại còn khiến cho Đông Hải Tam Công Chúa vì ta mà chết cây sáo này là cô ấy hóa thành, nếu ta không làm gì đó thế gian thì có lỗi với ba người phụ nữ đó”
bỗng một tiếng đàn lại cất lên Ngọc Hằng : ”Mộng Ma Tiền bối trở lại sao?”
Hàn Tương Tử : ”không tiếng đàn này là của Lữ Động Tân”
Lữ Động Tân : ”huynh đệ ngươi cũng mê chơi quá đó hại ta phải cất công đi tìm ngươi”
Hàn Tương Tử : ”hahaha là huynh đi tìm ta hay ta đi tìm huynh”
Lữ Động Tân : “hahaha, ta chỉ là đang đi du ngoạn tình cờ gặp huynh nên dừng lại trò chuyện với huynh một chút, thế nào không hoan nghênh ta à?”
Hàn Tương Tử : ”nếu ta nói không hoan nghênh thì huynh sẽ đi hay tiếp tục ở đây?”
Lữ Động Tân : ”hahaha nếu huynh không hoan nghênh ta đành phải lấy Thư Hùng bảo kiếm mời huynh chỉ giáo vài chiêu thôi”
Hàn Tương Tử : ”thôi không nói nhảm nữa huynh tìm ta có việc sao?”
Lữ Động Tân : “Trương Quả Lão gặp rắc rối ta tới tìm huynh đi giúp ông ta”
Hàn Tương Tử : ”vậy thì đi thôi, Từ Tướng Quân, Tiểu Công Chúa cáo từ”
Từ Tuấn Kiệt, Triệu Ngọc Hằng : ”cung tiễn nhị vị tiền bối”
thế là Hàn Tương Tử dùng phép đưa họ về và biến mất cùng Lữ Động Tân
------
Từ Tuấn Kiệt và Ngọc Hằng trở về thực tại, Ngọc Hằng Mở mắt ra thấy Từ Tuấn Kiệt vẫn nằm im bất động, lòng chợt cảm thấy trống vắng
Ngọc Hằng có cảm giác như vừa trải qua một kiếp người, Ngọc Hằng bước lại bên Từ Tuấn Kiệt nắm tay cậu : ”muội tin huynh vẫn còn ý thức, khoảnh khắc vừa rồi muội rất hạnh phúc và muội không muốn nó kết thúc tại đây, Hứa với muội. hãy mau chóng bình phục và chúng ta sẽ thành thân, muội đợi huynh”
--------
Lúc này tại mật thất hoàng cung
Chu Nguyên Chương dẫn Hòa Yên Ninh xuống mật thật bí mật, Hòa Yên Ninh không dám tin vào mắt của mình, nơi này là một động thiên phúc địa, có hồ nước yên tĩnh có thác nước chảy vào, có những cây cổ thụ, chiêm muôn và ong bướm, và xung quanh vách có những cửa động đánh ký hiệu khác nhau
Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng nơi này là?”
Chu Nguyên Chương : “haha đây là một động thiên trẫm và Tú Anh Tình cờ phát hiện và hiện tại nơi này có một vài người bạn sinh sống, Tiểu Băng Sâm đệ có ở đó không?”
sau tiếng gọi của Chu Nguyên chương một tiểu Sâm Tinh xuất hiện : ”ế Hoàng Đế ca ca tới thăm đệ sao? Người bên cạnh là phu nhân của huynh hả”
Chu Nguyên Chương : ”vị này là ái phi của ta, đệ ở nơi này sống tốt chứ? À giới thiệu với nàng đây là Tiểu Băng Sâm một Nhân Sâm Ngàn năm tu luyện thành tinh trong lúc ta khởi nghĩa chính nó đã cứu mạng ta”
Hòa Yên Ninh : ”ta là Hòa Yên Ninh chào cậu”
Tiểu Băng Sâm : ”đệ vẫn sống tốt, thế Tú Anh Tỷ không tới à?”
Chu Nguyên Chương : ”Tú Anh hiện bận về quê nên không tới thăm đệ được”
Tiểu Băng Sâm : ”vậy à, Đệ ở đây cũng có vài người bạn nơi này rất an toàn Hoàng Đế ca ca tìm đệ không biết có phải cần tới nhân sâm không?”
Chu Nguyên Chương : ”không sai ta có mấy đứa cháu nên muốn xin nhân sâm của đệ tẩm bổ cho chúng”
Tiểu Băng Sâm :” Chuyện Nhỏ, nơi này đệ có cả 100 củ băng sâm, tặng cho huynh, không ngờ huynh đã lên tới chức ông, thời gian của loài người qua nhanh thật’
Chu Nguyên Chương :” hahaha ta bây giờ đã là ông già không còn là thời thanh niên để đủ sức chơi đùa với đệ rồi”
Tiểu Băng Sâm : ”thật là hoài niệm, hy vọng huynh sống lâu một chút”
Chu Nguyên Chương : ”hay đệ cho ta ăn đệ đi đảm bảo sống cả ngàn năm”
Tiểu Băng Sâm : ”vậy đệ hy vong huynh chết sớm một chút’
Chu Nguyên Chương : ”hahaha, à đúng rồi lão tiền bối còn ở đây tu luyện chứ”
Tiểu Băng Sâm : ”lão tiền bối vẫn còn ở đây, đệ dẫn huynh đi”
Tiểu Băng Sâm dẫn Chu Nguyên Chương và Hòa Yên Ninh
Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng vị lão tiền bối đó là ai vậy?”
Chu Nguyên Chương : ”nàng gặp rồi sẽ biết”
Tiểu Băng Sâm :” lão tiền bối Chu Nguyên Chương ca ca cùng với phụ nhân của huynh ấy Hòa Yên Ninh tẩu tẩu tới thăm người đây”
một tiếng vang lên : ”lại là tên tiểu tử phiền phức đó à, bảo hắn về đi, ta không có hứng thú với hắn”
Chu Nguyên Chương :” Lão Tiền Bối đừng xấu tính vậy chứ ta mang mười con heo tới kính ngài đây”
tiếng nói lại vang lên : ”có mười con rồng ta cũng không có hứng cút ngay đừng làm phiền ta”
Chu Nguyên Chương : ”tiền bối lần này vãn bối tới là để thỉnh giáo tiền bối một vài điều xin tiền bối hiện thân”
tiếng nói lại vang lên : ”ta bảo ngươi cút ngươi không nghe không hiểu hả?”
Hòa Yên Ninh : ”Lão tiền Bối xin hãy thương tình hiện thân”
tiếng nói lại vang lên : ”phiền chết đi được còn không cút ta giết hết các ngươi”
Chu Nguyên Chương : “khỉ thật con rồng già này lười đến thế là cùng Yên Ninh lấy Bích Ngọc Minh Hỏa Phóng lửa đốt nơi này đi”
Hòa Yên Ninh cả kinh : ”Hoàng thượng làm vậy không hay đâu với lại nơi này đẹp như vậy phóng hỏa có hơi tiếc”
Chu Nguyên Chương : “kêu nàng phóng hỏa thì nàng cứ phóng hỏa đi”
Hòa Yên Ninh : ”dạ hoàng thượng”
Hòa Yên Ninh dùng Bích Ngọc Minh Hỏa phóng ra ngọn lửa màu xanh thì một luồn nước dập tắt ngọn lửa
một con Rồng khổng lồ còn to hơn cả Ngao Băng giận giữ phi ra
Chu Nguyên Chương : ”núp và nằm xuống mau”
Hòa Yên Ninh giật mình làm theo, cô và Chu Nguyên Chương vội nằm xuống, Tiểu Băng Sâm đã độn thổ trốn mất một con rồng khổng lồ màu vàng kim bay ngang họ và hiện ra một thân ảnh anh tuấn với bộ hoàng sam, nhìn ra dáng vẻ hoàng tộc
Kim Long : ”đứng dậy đi tìm ta có việc gì nếu là việc vớ vẩn ta lấy mạng hai ngươi đó”
Chu Nguyên Chương : ”không có việc lớn không dám làm phiền tiền bối”
Kim Long : ”nói mau”
Chu Nguyên Chương : ”Thiên Ma Đã xuất thế’
Kim Long giật mình : ”ngươi nói Thiên Ma, là tên Thiên Ma Nào?”
Chu Nguyên Chương : ”là Đại Thiên Ba Tuần”
Kim Long : ”cái gì Đại Thiên? E là thiên hạ sẽ gặp một tai kiếp lớn, ngươi tìm ta là để đối phó hắn à?”
Chu Nguyên Chương : ”không sai vì thiên hạ chúng sanh xin tiền bối xuất thủ tương trợ”
Kim Long : ”e là khiến ngươi thất vọng rồi, dù cho ta cùng Thanh Long, Bạch Long, Hắc Long Tứ Đại Thần Long đồng loạt xuất thế liên thủ cũng không thắng nổi hắn, mà theo như ta hiểu về Đại Thiên hắn vốn không có hứng thú với ngươi mới phải, là ngươi chủ động chọc hắn thì tự mà chịu”
Chu Nguyên Chương : ”thật không dám giấu, do một tên đạo sĩ mũi trâu là Tiêu Di cắp ma khí của thiên Ma để đưa vào người Lam Ngọc nên chọc giận Thiên Ma, chúng tôi đã tìm nghũ đại thần khí ngũ sắc thổ vá trời ngăn cản ma tộc kéo tới nhân gian và hiện này hắn lại tới nữa”
Kim Long : ”để ta quan sát tam giới một chút” Kim Long dùng Long nhãn nhìn khắp tam giới
Kim Long : ”thấy rồi quả thật có một Thiên Ma mang ma khí rất mạnh nhưng hắn không phải Đại Thiên, nếu ta đoán không nhầm hắn chỉ mượn danh Đại Thiên mà thôi, các ngươi có thể đối phó được, nhưng tên này cũng rất mạnh không hạng tầm thường đâu, nếu muốn đối phó hắn cứ tới đây ta sẽ huấn luyện cho các ngươi ta cũng không ưa gì Thiên Ma tộc Đâu”
Hòa Yên Ninh : ”Tiền Bối ta có đứa con dâu là Bắc Hải Tam Công Chúa Ngao Băng là tộc nhân Long Tộc không biết Tiền Bối có thể giúp nó không?”
Kim Long : ”nếu là hậu nhận Long Tộc Cứ đứa nó tới đây đích thân ta sẽ truyền công pháp cho nó”
Hòa Yên Ninh : ”cảm tạ tiền bối”
Kim Long : “Tiểu Tử lại đây ta tăng cường Long Khí Của ngươi, và truyền cho ngươi Hóa Long Thần Công, khi cần thiết ngươi có thể để Long Khí bao bọc cở thể và chiến đấu như một con rồng”
Chu Nguyên Chương : ”cảm tạ tiền bối”
Kim Long dùng vài viên Long Châu bày ra trận pháp: ”tiểu tử bước vào giữa ngồi xếp bằng”
Chu Nguyên Chương : ”dạ tiền bối” Chu Nguyên Chương bước vào giữa ngồi xếp bằng, Kim Long niệm chú, Tử Kim Thần Long trong Chu Nguyên Chương xuất ra hấp thụ long khí ngày càng to lớn, khi thấy Chu Nguyên Chương đỏ toàn thân Kim Long dừng chú Tử Kim Thần Long trở về cơ thể Chu Nguyên Chương
Kim Long : ”tiểu tử thấy thế nào?”
Chu Nguyên Chương : ”Toàn Thân như Lửa Đốt’
Kim Long : ”tốt nhớ kỹ cảm giác vừa rồi bây giờ vận Tử Kim Thần long Khí theo tâm pháp này’
Kim Long Đọc Tâm Pháp, Chu Nguyên Chương Làm Theo, một hồi lâu Chu Nguyên Chương đứng đậy chuyển hóa thành một con rồng bay lượng đất đá xung quanh bị phá nát
Chu Nguyên Chương Dừng lại kiểm tra :” cái này là?”
Kim Long : ”vừa rồi là Hóa Long Thần Công, hãy học cách làm chủ nó rồi sáng tạo theo cách của ngươi”
Chu Nguyên Chương : ”ta ơn tiền bối đã chỉ điểm’
Hòa Yên Ninh : ”Tiền bối không biết ta có thể nhờ tiền bối chỉ điểm không?”
Kim Long nhìn Hòa Yên Ninh một hồi lâu
lắc đầu trả lời :” công pháp long tộc không phù hợp với ngươi, người phù hợp với công pháp của phượng hoàng tộc có luyện công pháp long tộc cũng vô ích”
Hòa Yên Ninh : ”không biết tiền bối biết nơi cư trú của Phượng Hoàng tộc không?”
Kim Long :” phương hoàng tộc là bộ tộc của những chuyến du hành không như Long Tộc thích động thiên tìm nơi ngủ, Phượng Hoàng Tộc lại thích những chuyến bay nhìn ngắm thế gian nên có thể nói hành tung của Phượng hoàng tộc còn khó nắm bắt hơn cả thiên ma tộc”
Chu Nguyên Chương : ”cảm tạ tiền bối”
Kim Long : ”đủ rồi đừng tới làm phiền ta, muốn nhờ ta huấn luyện tên nào thì đem tới đây, vì diệt Thiên Ma Tộc nên ta sẽ không tính phí cho khóa đào tạo”
Chu Nguyên Chương : ”vậy thay mặt con dân cảm tạ tiền bối”
Kim Long : ”nãy giờ mới để ý, suýt chút ta quên ngươi bây giờ là hoàng đế”
Chu Nguyên Chương :” Tiền bối chê cười”
Kim Long : ”được rồi đưa ái phi của ngươi cút khỏi nơi này cho ta nếu không ta giết luôn hai ngươi”
Chu Nguyên Chương : ”vãn bối cáo lui”
Chu Nguyên Chương dẫn theo Hòa Yên Ninh nhanh chóng rời khỏi, Chu Nguyên Chương thật sự không dám chọc giận con rồng này
sau khi ra khỏi tầng hầm, Chu Nguyên Chương đóng kín của mật động thở dài một hơi
Hòa Yên Ninh nhìn Chu Nguyên Chương lúc này lại thấy rất đáng yếu, một vị hoàng đế trên cả vạn người nào giờ ông mắng người ta nay lại bị người ta mắng lại không dám phản lại một câu, bà mỉm cười nắm Tay Chu Nguyên Chương : ”ổn rồi Hoàng Thượng, có thể kể cho thần Thiếp nghe về Vị Tiền bối đó không?”
Chu Nguyên Chương : ”Trẫm chỉ biết vị tiền bối đó là Kim Long trong Tứ long Thần tướng thời thượng cổ, cường giả của Long Tộc còn ông ta ở đó bao lâu thì trẫm không biết ta và Tú Anh tình cơ phát hiện xém tý bị tiền bối lấy mạng, ,may mà Tú Anh lúc đó mang thai bị thai hành nên vị Tiền Bối Đó hạ thủ lưu tình, và sau đó Tú Anh đã giúp trẫm lấy lòng tiền bối từ đó ta và nàng ấy hay tìm tới tiền bối những trường hợp thật sự khó, liên quan đến sự tồn vong của quốc gia, còn những việc như Hồ Khải Tạo phản trẫm mà tìm tới tiền bối là tiền bối giết trẫm ngay. Cái khí tức vừa rồi nàng cảm nhận được chứ?”
Hòa Yên Ninh :” khí tức đó tới giờ thiếp vẫn còn thấy kinh sợ, dù là đối mặt Thiên Ma cũng không có cảm giác này, thật sự quá đáng sợ, thiếp tự hỏi Thiên Ma và vị tiền bối đó ai lợi hại hơn”
Chu Nguyên Chương : ”theo những gì tiền bối nói thì tên Thiên Ma chũng ta đối phó không phải Đại Thiên Ba Tuần, mà chỉ là một tiểu Thiên Ma Mạo danh Ba Tuần, nhưng thực lực cũng không phải hạng tầm thường, chúng ta vẫn có thể đối phó”
Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng” bà nghĩ Haizzz không biết tìinh hình Quốc Sư phủ sao rồi. Mình lên tìm cách gì trốn tới đó đây?. Triệu Sương không ngờ dùng cách đưa ta tới tẩm cung Hoàng Thượng để người cầm chân ta"
Chu Nguyên Chương : ”chuyện gì vậy
Hòa Yên Ninh coay người nhìn ra ngoài rồi nhìn vào Chu Nguyên Chương": Thiếp...
Chu Nguyên Chương ôm Yên Ninh:" Nàng mệt rồi phải không? Ta đưa nàng về tẩm cung nghỉ ngơi
Chu Nguyên Chương ẵm Hòa Yên Ninh lại giường nghỉ:" Sao vậy, nàng không vui à. Có phải lại có chuyện gì khiến nàng khó chịu muốn đi chọc phá không?
Hòa Yên Ninh nhìn ra cửa rồi nhìn lại ông:" Thiếp
Chu Nguyên Chương:" Ấp úng cái gì? Triệu Sương cho ta biết rồi, nàng muốn tới Quốc Sư phủ phá đám chuyện của Lưu lão phu nhân đúng chứ?. Thôi mặc kệ chuyện của họ đi, nàng đi tới đó nguy hiểm lắm
Hòa Yên Ninh:" Nhưng mà"
Chu Nguyên Chương đặtYên Ninh nằm xuống :" Thế nàng có nghe lời ta không?. Thôi kệ họ đi, nè ta và nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi ha
Hòa Yên Ninh khóc tới run người, bà ngối lên ôm lấy ông:" Hoàng Thượng, Yên Ninh xin lỗi, thiếp đã sai vì giấu người chuyện của Lâm nhi, thiếp xin lễi Hoàng Thượng rất nhiều huhuhu, Hoàng Thượng, vó phải thiếp không xứng đáng làm mẹ của chúng không?
Chu Nguyên Chương ôm ayên Ninh vỗ về:" Không sao, ta cảm nhận được nàng xuy nghĩ và do dự rất nhiều và cũng rất khó sử. Nàng cũng làm rất tốt trách nhiệm của nàng rồi "
Hòa Yên Ninh:" Hoàng Thượng Yên Ninh hứa từ giờ không giấu người chuyện gì nữa"
Chu Nguyên Chương nhéo má bà:" Haha vậy hả, vệy nếu nàng giấu nữa ta phạt nặng nàng nha"
Hòa Yên Ninh:" Thiếp... Dạ được"
Chu Nguyên Chương:" Ta trêu nàng thôi, ta tin nàng mà. Thôi nghỉ ngơi đi đừng nghĩ là sẽ chạy thoát khỏi đây để nén tới Quốc Sư phủ một mình"
Hòa Yên Ninh:" Nhưng ms Lai Tuyết"
Chu Nguyên Chương:" Không sao không sao tên Lưu Bá Ôn đó dám không chấp nhận ta phạt hắn. Thôi nghủ đi
-------
Triệu Sương ở ngoài nghĩ:" Haizzz xem ra Hoàng Thượng cầm chân được tỷ ấy rồi"
tại phòng Chu Đệ
Vì để Đàn Phong được ngủ ngon Chu Đệ phải Ngủ Cùng Chu Cao Túc, kết quả Chu Cao Túc lăn qua lăn lại và rồi đạp gót chân lên mặt Chu Đệ, hại Chu Đệ bầm hết một con mắt
Chu Đệ nghiếng răng : ”tiểu tử thối”
Chu Cao Túc thì ngủ ngon lành chỉ tội Chu Đệ mất ngủ
Chu Đệ hết cách đành phải ngồi dậy đọc sách, Còn Chu Cao Túc vẫn ngủ ngon lành
Chu Đệ nhìn Chu Cao Túc ngủ ngon lành đành đi sang chỗ Đàn Phong thấy cô ngủ ngon lành Chu Đệ mỉm cười hôn lên trán Đàn Phong rồi ngồi gần đó đọc sách
Đàn Phong nghe động thì giật mình tỉnh dậy : ”Chu Đệ là chàng sao? Chàng không ngủ à?”
Chu Đệ quay lại Nhìn Đàn Phong : ”ta không ngủ được, nên qua xem nàng thế nào, ta làm nàng giật mình à?”
Đàn Phong : ”thiếp nghe động tưởng có trộm nên giật mình, mắt chàng làm sao vậy nhìn không giống do đánh nhau”
Chu Đệ : “à ta bất cẩn đập đầu vào cây cột thôi nàng đừng lo”
Đàn Phong cười : ”chàng nói dối, nếu bất cẩn đập đầu thì phải u đầu” cô chỉ ngón tay vào trán Chu Đệ :” không thể nào bầm mắt được, Mà Túc Nhi nó ngủ ngon chứ”
Chu Đệ : ”nó thì ngủ rất ngon lành”
Đàn Phong : ”sao chàng không ngủ cùng con mà lại bị bầm mắt”
Chu Đệ cười : ”còn sao nữa nó lăn qua lặn lại đạp thẳng vào mắt ta, ta còn nằm với nó nữa ta sợ con mắt còn lại cũng bầm luôn”
Đàn Phong cười : ”ôi trời, Túc nhi nó thật là ngủ mà cũng nghịch được”
Đàn Phong đưa tay xoa mắt Chu Đệ : ”Chàng có đau lắm không?”
Chu Đệ cười : ”ta không đau nhưng ngày Mai thì không thể lên triều với con mắt này được”
Đàn Phong : ”người đâu?”
Người hầu : ”thái tử phi có gì căn dặn?”
Đàn Phong : ”ngươi đi luộc làm trứng gà rồi lăn cho thái tử mau lên”
Người hầu : ”dạ nô tỳ đi làm ngay”
Đàm Phong cười :" Sao chàng nhìn thiếp vậy, trên mặt thiếp dính thứ gì hả?
Chu Đệ :" Tại vì nàng rất đẹp"
Đàm Phong :" i hi, chàng lại chọc thiếp..... Chu Đệ nè. Nếu sau này thiếp già thiếp xấu xí, chàng có còn yêu thiếp không?
Chu Đệ :" Có... Nhưng ta hy vọng lúc đó sức khỏe ta đủ tốt, mắt ta đủ tinh để ta được nhìn thấy nếp nhăn trên gương mặt của nàng". Chu Đệ ôm Đàm Phong :" Được ở bên cạnh người mình yêu, trải qua sóng gió cuộc đời, rồi được cùng nhau già đi là hạnh phúc lớn nhất trong đời của mỗi ngươi"
Đàm Phong xúc động :" Đời người xuy cho cùng cũng vì hai chữ hạnh phúc, hai chữ bình an.
Chu Đệ : ”cũng trễ rồi nàng hãy ngủ nghỉ đi nếu không đứa bé này lại nghịch hơn cả ca ca của nó là ta với nàng sẽ khổ đó”
Đàn Phong cười : ”chàng đó ngày lo chính sự tối lại không nghỉ ngơi muốn chết sớm sao?”
Chu Đệ ngồi cạnh ôm lấy Đàn Phong : ”được rồi nàng nghỉ ngơi đi ta xem sách một chút rồi ta sẽ ngủ”
Đàn Phong : ”không được thiếp ra lệnh cho chàng phải đi ngủ ngay lập tức”
Chu Đệ : ”được được tuân lệnh nương tử”
Đàn Phong cười :” lại sai rồi phải là nương tử biết rồi tướng công đừng quên Dục Dán nàng mới là tân nương”
Chu Đệ cười :” hảo Dục Dán sai rồi thưa tướng công”
Đàn Phong Bậc cười “hihihi,,, xem huynh đó vị thái tử nghiêm túc oai phong đây sao?”
Chu Đệ cười ôm lấy Đàn Phong hôn lên má cô : “Thái tử Chu Đệ là của Đại Minh còn lúc này ta là Mộc Dục Dán phu ,,, à không .. là nương tử của Đại Công Chúa”
Đàn Phong : ”hảo nương tử của ta, bây bổn công chúa ra lệnh cho công chúa phi nàng đi ngủ”
Chu Đệ :” Dục Dán Tuân lệnh”
---------
tại phòng Chu Lâm
Ngao Băng : ”huynh không ngủ được sao?”
Chu Lâm : ”một đại mỹ nhân nằm bên cạnh mà phải cố gắng kiềm chế bản thân tránh hỏa dục công tâm thì muội nghĩ ta có ngủ ngon được không?”
Ngao Băng :” vậy huynh muốn sao? Muội không ngại đâu”
Chu Lâm ôm lấy Ngao Băng : ”ta thật lòng rất muốn nhưng ta hiểu Ta là người muội là Rồng nếu như ta không thể kiềm chế thực hiện phu thê ân ái với muội, thì Long Vương sẽ vì muội mà gặp đại họa, nên Chu Lâm ta phải tìm cách đối phó với điều đó trước, có lẽ là sẽ rất lâu nhưng muội hãy tin ở ta có được không?”
Ngao Băng : ”Dù có là một vạn năm muội vẫn sẽ ở bệnh cạnh ủng hộ huynh”
Chu Lâm : ”cám ơn muội, Chu Lâm ta sẽ không phụ lòng muội đâu”
Ngao Băng : ”đằng nào muội cũng không ngủ được hay chúng ta đằng vân đi dạo nhé”
Chu Lâm : ”ý hay đó, chúng ta đi”
thế là Ngao Băng và Chu Lâm nắm tay nhau đằng vân hóng gió
Chu Lâm : ”muội xem bầu trời đêm thật đẹp”
Ngao Băng : ”quả thật rất đẹp, chúng ta lên tìm Hằng Nga Tỷ tỷ đi”
Chu Lâm : ”đi tìm Hằng Nga tiên tử sao? Ý hay đó”
thế là Chu Lâm và Ngao Băng bay lên Quảng Hằng Cung tìm Hằng Nga Tiên Tử
Hằng Nga đang múa thì thấy có người : ”ai mà đêm hôm bay lên đây tìm ta vậy? Không phải là Tam Thánh Mẫu lên chơi đó chứ?”
Ngọc Thố đi vào : “Hằng Nga Tiên Tử có người tới tìm cô”
Hằng Nga : ”Ngọc Thố là ai tìm ta”
Ngọc Thố : ”Bắc Hải Tam Công Chúa và tình lang của cô ấy”
Hằng Nga biến sắc: ”nguy rồi, họ lên đây có ai nhìn thấy không?”
Ngọc Thố : ”không có. Tiên Tử có chuyện gì vậy?”
Hằng Nga : ”không có thì tốt cô theo ta ra ngoài đuổi họ xuống trần ngay lập tức”
Ngọc Thố : ”Tiên Tử, không Phải Ngao Băng cũng là bạn của cô sao?”
Hằng Nga : ”Nếu Ngao Băng lên một mình thì không sao? Nhưng nếu dẫn theo Tình Lang của mình lên đây mà chàng chàng thiếp thiếp chính là hành vi xem thường Thiên Uy hậu quả không thể tưởng tượng được đâu”
Ngọc Thố : ”không phải Ngọc Đế đã ngầm cho phép họ yêu được và sanh con sao?”
Hằng Nga : ”đuổi họ xuống trước , rồi cùng ta xuống trần, ta sẽ giải thích cho cô sau,mau lên nếu không sẽ có đại họa đó”
Ngọc Thố : ”được nếu vậy phải đi ngay”
Ngao Băng Và Chu Lâm đang trên đường lên Quảng Hằng Cung thì thấy Hằng Nga và Ngọc Thố đi ra, Ngao Băng lên tiếng chào : ”Hằng Nga Tỷ tỷ”
Hằng Nga vội dùng phép đuổi họ xuống trần và cô cùng Ngọc Thố hạ phàm
Ngao Bằng Và Chu Lâm bị đánh bay xuống trần, Ngao Băng bất bình lên tiếng : ”Hằng Nga Tỷ Tỷ sao lại đẩy muội xuống đau lắm đó”
Hằng Nga : ”muội còn dám nói, ta không đẩy muội xuống là muội hại chết hắn rồi đó”
Ngao Băng : ”không phải chứ, không phải Ngọc Đế ngầm cho phép muội yêu đương sao?”
Hằng Nga :” con nha đầu chết tiệc nghe cho rõ đây, muội yêu đương ở trần gian thì các vị thần tiên còn măt nhắm mắt mở xem như không thấy? Nếu muội dám dẫn Tình Lan lên thiên đình thì đó là xúc phạm Thiên Uy sẽ hại chết hắn đó, Cả Tam Thánh Mẫu tuy đã được chấp nhận mối lương duyên với Lưu Ngạn Sương nhưng khi Lên Thiên Đình thì chỉ có được phép dẫn theo Lưu Trầm Hương, kẻ sở hữu Tiên Huyết chứ không được dẫn theo Lưu Ngạn Sương, Chỉ Khi Lưu Ngạn Sương tu ra chút đạo hạnh thì mới được lên trời”
Ngao Băng :” nhưng huynh ấy cũng có bãn lãnh mà Hà Bá nghĩa phụ huynh ấy cũng được lên Thiên Đình mà”
Hằng Nga : ”muội có biết vị trí của Hà Bá chỉ bằng với Thổ Địa không, so với Hao Thiên Khuyển còn không bằng”
Chu Lâm : ”tại hạ Chu Lâm xin ra mắt nhị vị Tiên Tử”
Hằng Nga vì quá lo nên lúc này mới nhớ mình chưa Chào Hỏi : ”Chào cậu, Ta Là Hằng Nga, còn đây là Ngọc Thố”
Chu Lâm : ”xin hỏi Hằng Nga tiên tử, vừa mới nói Nghĩa Phụ Hà Bá của ta không Bằng Hao Thiên Khuyển ư”
Hằng Nga : ”ta biết cậu có chút không hài lòng nhưng đó là sự thật, Hao Thiên Khuyển dựa vào Nhị Lang Thần nên tự do ra vào thiên giới, nhưng cũng không được phép chạy lung tung, cả Long Vương muốn vào cũng phải thông báo xin gặp, còn Hà Bá chẳng qua là tình cờ được Ngọc Đế tặng cho Quả Cam chứ tại thiên giới không một chút địa vị, nếu cậu bất mãn thì cứ lập ra chiến công như Hiển Thánh Nhị Lang thì Hà Bá có thể dựa hơi mà vào thiên Giới”
Chu Lâm : ”tại hạ xin hỏi một câu, nếu vậy cha mẹ ta có thể vào thiên giới không?”
Hằng Nga :” không thể. Cha mẹ cậu là người phàm chỉ cần bước vào thiên giới sẽ bị tan biến, nên người phàm muốn lên thiên đình phải có sự cho phép nếu tự ý xông vào sẽ chết rất thảm, bây giờ hai người hiểu tại sao ta đẩy hai người xuống chưa?”
Chu Lâm : ”thật nguy hiểm, cảm tạ Hằng Nga Tiên Tử đã giúp đỡ”
Ngao Băng : ”Thiên Đình vẫn cấm yêu được sao?”
Hằng Nga : ”nếu tất cả thần tiên đều như muội thì tam giới này đại loạn và vị trí của Ngọc Đế Sẽ bị huy hiếp muội nghĩ Ngọc Đế sẽ bỏ qua à, muội ở Trần Gian yêu đương sinh con thì Thiên Đình có thể xem như không thấy, nhưng nếu dám bước lên thiên đình nói chuyện yêu đương thì muội và Chu Lâm chết chắc rõ chưa”
Ngao Băng : ”muội biết rồi, Xin lỗi huynh, muội đã không biết điều này súy chút hại chết huynh”
Chu Lâm : ”không sao đâu muội đừng để tâm’
Ngao Băng : ”muội chỉ muốn dẫn Chu Lâm lên thăm tỷ thôi mà’
Hằng Nga :” muội đó không có việc gì quan trọng đừng có dẫn Chu Lâm lên tìm ta, đây Nguyệt Ngọc, mỗi lần muội gặp khó khăn hãy cầm lấy nó miệng gọi Hằng Nga Tiên Tử thì ta sẽ biết muội gặp nạn, nhớ kỹ không được lạm dụng, vì ta cũng không thể tùy tiên xuống trần”
Ngao Băng : ”cảm tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt”
Hằng Nga : ”nhớ kỹ lời ta nói, ta cũng phải trở về đây nếu không bị phát hiện là ta cũng bị phạt”
Ngao Băng : ”hì hì muội biết rồi”
Chu Lâm : ”cảm tạ nhị vị tiên tử, cũng tiễn nhị vị tiên tử”
Thế là Hằng Nga và Ngọc Thố trở Về Quảng Hằng Cung, Còn Ngao Băng Và Chu Lâm Quyết Đinh đằng vân du ngoạn
.................
Hòa Yên Ninh lúc này đang trong phòng một mình":" Sao ta thấy bất an vậy, ta thử bói quẻ xem sắp tới ta có ổn không hoặc là xảy ra truyện gì rồi.
Bà lấy quẻ thăm ra lắc lắc ba lần rồi rút một lá, sắc mặt có hơi khó coi:" Là tử kiếp. Ý của quẻ này là trong vòng ba tháng ta sẽ gặp tử kiếp mà điều này có liên quan tới Thiên Ma và sau khi ta chết thì sóng gió bão táp hoàng thành mới thực sự bắt đầu
Hoặc có khả năng ta bị Thiên Ma khống chế tấn công hoàng thành trở thành thuộc hạ của hắn sao? . Lúc đó tuy thể xác là ta nhưng linh hồn ta không còn...... Nếu rậy ta thành tội nhân rối....Rậy có khi nào Lưu Quốc Sư đã tính trước điều này lên nói với Hoàng Thượng, ông ấy thực chất muốn bảo vệ mình lên nhân cơ hội mượn chuyện của Lâm nhi mà cấm cửa mình không?.
Không được. Ta thà chết, cho dù hồn phiêu phách tán ta cũng nhất quyết không làm chuyện ác hợp tác với Thiên Ma nguy hại nhân gian, Đại Minh trièu, Hoàng Thượng và mọi người
Kim Cang Thần, tốt hơn hết huynh mau tu luyện cho lẹ rồi xuất quang cho ta
Bà cất lọ thẻ và lấy đống sách trên bàn, bà lấy một cuốn kinh ra xem:" Hiện tại ta lên bình tĩnh quan sát tình hình. Bây giờ lên tịnh tâm lại
A Di Đà Phật. Đức Phật là đấng giác ngộ bậc cao của trời người, lời Phật dạy phù hợp với nhân quả với sự vận hành vô thường trên đời. Ta lên nương tựa phật pháp sẽ giúp tâm được khai mở hơn". Bà đọc nhỏ thành tiếng
Ai cũng thế, ít nhiều đều tội
Chỉ khác nhau biết lỗi hay không
Đời là bể khổ mênh mông
Khéo nương Phật Pháp thoát vòng trầm luân.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Kính lạy Mười Phương Phật,
Kính lạy Mười Phương Pháp,
Kính lạy Mười Phương Tăng.
Nếu trước kia vô minh
Con đã phạm lỗi lầm
Nay sám hối ăn năn
Nguyện ngăn chừa mãi mãi.
Nếu trước kia sân hận
Con đã thù ghét người
Gây máu đổ đầu rơi
Hay nhà tan cửa nát.
Có khi bằng lời nói
Con đã xúc phạm người
Ý khinh bỉ chê cười
Khiến cho người đau khổ.
Có khi trong cơn giận
Con đã đánh đập người
Lòng lửa cháy bời bời
Mặt dạ xoa hung dữ.
Nay quay về nẻo Chánh
Hiểu lầm lỗi ngày xưa
Lòng day dứt vô bờ
Xin cúi đầu sám hối.
Nam mô Cầu Sám Hối Bồ Tát.
Nếu trước kia tham lam
Con đã tước đoạt người
Hay ích kỷ cả đời
Gây nên nhiều thiệt hại.
Có khi vì tham muốn
Con đã giữ thật nhiều
Nhưng dùng chẳng bao nhiêu
Trong khi bao người thiếu.
Có khi vì hưởng thụ
Con phung phí riêng mình
Chẳng nghĩ đến chung quanh
Rất nhiều người thiếu thốn.
Biết đâu trong quá khứ
Con đã lừa gạt người
Người đau khổ cả đời
Tội lỗi càng chồng chất.
Nay quay về nẻo chánh
Hiểu lầm lỗi ngày xưa
Lòng day dứt vô bờ
Xin cúi đầu sám hối.
Nam Mô Cầu Sám Hối Bồ Tát.
Nếu trước kia khờ dại
Chẳng biết điều đúng sai
Mãi lo lắng sinh nhai
Tâm mịt mờ loạn động.
Không hướng đi cao thượng
Nghĩ những việc thấp hèn
Đời lăn lộn bon chen
Tầm thường và vô nghĩa.
Không tin vào nghiệp báo
Chẳng biết có luân hồi
Gây tội mãi không thôi
Đi dần vào tăm tối.
Chẳng kính tin Tam Bảo
Những bậc Thánh phi thường
Nên sống rất tầm thường
Kiếm tìm điều hư ảo.
Nay quay về nẻo chánh
Hiểu lầm lỗi ngày xưa
Lòng day dứt vô bờ
Xin cúi đầu sám hối.
Nam Mô Cầu Sám Hối Bồ Tát.
Nếu trước kia kiêu ngạo
Chẳng biết tôn trọng người
Miệng chỉ thích chê cười
Để cho mình là giỏi.
Kiêu căng nhìn tất cả
Cố tìm bới lỗi lầm
Lời nói như dao đâm
Khinh thị người thái quá.
Thành công được chút ít
Tưởng mình tài lắm rồi
Nuôi lớn mãi cái tôi
Trong kiêu căng tự đắc.
Khi lòng đầy tự mãn
Dễ nóng nảy hung hăng
Tâm dục vọng trào dâng
Khó mà kềm chế được.
Nay tìm về chánh đạo
Hiểu Nhân quả nghiệp duyên
Lòng day dứt triền miên
Xin cúi đầu sám hối.
Nam Mô Cầu Sám Hối Bồ Tát.
Kính lạy Mười Phương Phật
Nhiều kiếp phạm sai lầm
Con sám hối ăn năn
Rất chân thành tha thiết.
Nguyện theo lời Phật dạy
Yêu thương khắp muôn loài
Như biển lớn sông dài
Bao la và vô tận.
Nguyện tình thương bát ngát
Như tâm Phật từ bi
Trên mọi nẻo đường đi
Trong mênh mông pháp giới.
Xin vượt qua thù hận
Để mãi mãi về sau
Oan trái chẳng theo nhau
Lòng an vui thanh thản.
Xin mở lòng rộng lớn
Như trời đất thênh thang
Soi sáng cả mười phương
Với tình thường đầm ấm.
Nam mô Vô Lượng Từ Bi Bồ Tát.
Xin tâm con yêu mến
Cả những người chẳng quen
Trên đường đời nhiều phen
Gặp nhau mà không biết.
Xin tâm con thương hết
Cả những người ghét con
Thậm chí đã đưa con
Vào khốn cùng đau khổ.
Xin thương người già yếu
Kiếp sống đã đi qua
Lắm vinh nhục phong ba
Tuổi trời không xa nữa.
Xin thương những em bé
Từng đôi mắt ngây thơ
Những vui khổ đang chờ
Kiếp người không biết trước.
Nguyện lòng đầy thương cảm
Những thân phận tật nguyền
Làm người ít phước duyên
Thiệt thòi và bất hạnh.
Nam mô Vô Lượng Từ Bi Bồ Tát.
Xin Phật từ gia hộ
Lòng con như đại dương
Đầy ắp những tình thương
Dành cho muôn cầm thú.
Chim trời đang tung cánh
Từng đàn đi về xa
Hoặc chen chúc lá hoa
Tìm thức ăn vất vả.
Thú hoang trong rừng thẳm
Trú ẩn trong hang sâu
Hoặc bờ bụi cành cao
Cả một đời ngây dại.
Cá tôm dưới sông biển
Từng giây phút tìm mồi
Sống cực khổ nôi trôi
Đoạt lẫn nhau sự sống.
Xin lòng con thương hết
Mong muôn loài vượt lên
Khỏi thân phận thấp hèn
Để có ngày giác ngộ.
Nam mô Vô Lượng Từ Bi Bồ Tát.
Rồi những người đã chết
Chưa có chỗ đi về
Còn vất vưởng sơn khê
Đầu đường hay cuối ngõ.
Những vong linh từ trước
Khi sống rất nghĩa tình
Vì nước quên thân mình
Một tấm lòng trung hiếu.
Cũng có những vong linh
Đã sống rất sai lầm
Không tìm thấy thiện tâm
Chỉ gây ra đau khổ.
Có vong linh u tối
Vì tâm thức si mê
Lòng ích kỷ nặng nề
Chết rồi còn hung ác.
Nguyện lòng con soi sáng
Tất cả các vong linh
Bằng nguyện lực từ bi
Cho vong linh an lạc.
Nam mô Vô lượng Từ Bi Bồ Tát.
Nguyện tất cả muôn loài
Biết yêu quý lẫn nhau
Đừng gây cảnh khổ đau
Để kéo theo oan trái.
Ai cũng biết phòng hộ
Những ý niệm của mình
Tránh xúc não chúng sinh
Bởi ác tâm hung bạo.
Trên đường đời vạn nẻo
Gặp nhau kết duyên lành
Trong tử tế hân hoan
Bằng yêu thương giúp đỡ.
Người với người yêu mến
Người khuyên người từ bi
Dòng luân hồi cùng đi
Bớt được nhiều nỗi khổ.
Pháp giới là vô ngã
Pháp giới là tình thương
Lòng từ trải muôn phương
Tâm bồ đề vô thượng.
Nam mô Vô Lượng Từ Bi Bồ Tát (x3 lần).
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Quán Thé Âm Bồ Tát
Nam Mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát Ma Ha Tát
Chu Nguyên Chương cầm tách trà khẽ mở cửa đi vào, ông nắm tay Yên Ninh lúc này chăm chú ðinh tâm đọc kinh lên không để ý. Ông nói:" Quá khứ đã qua rồi, ta và mọi người không ai trách nàng cả, cớ sao nàng phải tự rày vò chính mình
Đã hơn bảy ngày rồi, nàng tịnh tâm đpc Kinh sám hối không ra ngoài. Ta và hai con bận đối phó với Lý Thiện Đường không dành thời gian cho nàng, nàng sắc mặt cò chút không khỏe. Đã khuya lắm rồi sao nàng không nghỉ ngơi đi. Nàng buồn ta hả"
Hòa Yên Ninh mỉm cười quay mặt ra nhìn, gịong trầm lại:" Hoàng Thượng". Rồi gục đầu vào vai ông Ông vuốt lên mái tóc của Yên Ninh:
Đăng bởi | TraiTaoNho |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 32 |