"Cửu Tuyết sơn trang? Sao nghe quen quen?" Song Ngư lẩm bẩm
"Cho hắn lên núi đi" Bạch Dương nói rồi gọi A Diên - tâm phúc của mình hỏi về Cửu Tuyết sơn trang.
Nhắc đến việc này thì có hơi khôi hài, Tử Hòa sơn trại và Cửu Tuyết sơn trang từ khi thành lập vốn đã chẳng có tí dây mơ rễ má gì với nhau. Đối với người đời biết về hai phe này mà nói, Tử Hòa sơn trại là cái ngữ hại nước hại dân, Cửu Tuyết sơn trang tuy không mấy can hệ với bên ngoài nhưng lại là danh môn chánh phái, là thần y cứu khổ cứu nạn, thực sự là hai thái cực khác nhau.
Bởi vậy mà dù chỉ là ở hai ngọn núi chẳng cách nhau bao xa, chỉ mất một ngày đi đường cũng chẳng hề qua lại dính dáng đến nhau. Có điều cũng không phải là mãi mãi gì, tuy đi hai con đường trắng đen, nhưng cả bên đều là không can thiệp với triều đình. Tử Hòa sơn trại cướp bóc làm trái kỉ cương, Cửu Tuyết sơn trang lánh đời không màng thế sự. Đều là đích ngắm cần loại bỏ của triều đình.
Thứ gọi là quan hệ dây mơ rễ má gì đó cũng bắt đầu ở đây. Ba năm trước triều đình dùng danh nghĩa chiêu mời các thế lực giang hồ quy thuận triều đình. Đầu tiên dẫn quân tiêu diệt các bang phái nhỏ lẻ không có khả năng kháng cự, sau đó dùng họ làm quân tiên phong đánh vào các bang phái lớn hơn. Cửu Tuyết sơn trang nói mạnh không mạnh, nói yếu không yếu, nhưng được thành lập đã nhiều năm, căn cơ gốc rễ cực kì chắc chắn, liền đứng ra liên thủ với các bang phái lớn nhỏ chưa bị quy phục, chống đối lại chiều đình.
Tử Hòa sơn trại vốn chẳng lại ham hố gì với mấy thứ gọi là danh môn chánh phái, lại chưa bị triều đình sờ gáy, khước từ lời mời gia nhập của họ trên dưới mười lần.
Xong, trận chiến đó thật sự là đánh mãi không ra kết quả, lại cách chỗ họ chẳng bao xa, liên tục hai tháng trời chẳng đội buôn hay tên rảnh rỗi nào dám béng mảng tới, hại cả sơn trại suýt nữa bỏ nghề. Bấy giờ hai trại chủ mới miễn cưỡng bỏ qua sự đối lập giữa hai phe, kéo già nửa sơn trại sang đánh úp quân triều đình từ phía sau, giúp liên minh bang phái đánh đuổi chúng ôm đầu tan tác chạy về nhà mới coi như kết thúc cuộc chiến ỡm ơ gần ba tháng trời.
Sau sự kiện đó, trên cơ sở các bang phái đã hình thành mối dây liên kết vô hình, thường xuyên qua lại trợ giúp nhau. Chỉ có chút trục trặc nhỏ là Cửu Tuyết sơn trang chính cống là phường 'lật mặt', vừa xong việc liền gióng trống lui binh, lui hẳn vào nhà đóng cửa không tiếp khách, thây kệ việc đời. Ngoài việc trọng đại mỗi năm của sơn trang sẽ mở tiệc mời khách coi như nể chuyện xưa thì đố ai biết được người trong đó sống chết thế nào.
Tử Hòa sơn trại cũng coi như có nghĩa lớn trong trận chiến, nhưng lần nào người của sơn trang đến mời, chỉ cần đi tới chân núi thôi liền bị đánh chạy về, sống chết không thể đi tiếp.
Lần này, Cửu Tuyết sơn trang mừng thọ bảy mươi của trang chủ, kèm đó là thông báo trang chủ kế nhiệm. Là một sự kiện lớn.
Người đưa thiếp cho sơn trại lần này là một tiểu tư tuổi ngoài hai mươi, vốn đã chuẩn bị sẵn một tinh thần có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào. Nào ngờ lần này 'binh mã vây đánh' không thấy đâu, an toàn đi lên đỉnh núi lại trợn mắt há mồm nhìn cổng lớn sơn trại mở rộng đón khách, hai con ngươi tí nữa bay hẳn ra ngoài.
Lại nói, sau khi giãi bày mục đích và đưa thiếp mời, hai vị trại chủ không những không ra lệnh đuổi khách, lại còn gật đầu nhận lời, hạ lệnh giữ y lại qua đêm, nhiệt tình như thể hắn sẽ nuốt lại lời nói vậy. Mà cái khiến hắn ngạc nhiên nhất là nhị trại chủ Tiêu Song Ngư lúc ngồi đó cực kì đoan trang khí chất, vừa đứng dậy cái từ y phục rơi ra không biết bao nhiêu là kẹo, tất cả những người ở đó ấy mà, con mắt tí nữa lòi cả tròng đen ra.
Trước khi Thái tử phi vào cung, chưa ai từng nghĩ một nữ tử bình thường chỉ có danh không phận lại dám tác oai tác quái trong hậu cung.
Mà giờ đây, loại chuyện không thể xảy ra đó lại ở trước mặt họ phơi bày ra đến độ không tưởng.
"Trắc phi ăn nói không biết phép tắc, phạt vả miệng hai mươi cái" Thái tử phi vẻ mặt bình tĩnh, nghe hết những lời đầy lẽ châm kích ẩn ý của Trắc phi liền nheo nheo mắt, ra lệnh phạt.
"Thái tử phi thật không biết trời cao, cô nghĩ cô là thái tử phi thì thật sự là thái tử phi sao. Đánh ta? Trúc Nhân Mã, cô dám không?" Trắc phi bên cạnh cười nhẹ, ánh mắt thách thức đầy cao ngạo.
"Ngươi nghĩ ta là đang nói đùa sao. Thân phận của ngươi có là gì, chính thê của Thái tử còn không phải là ta sao? Trắc phi gan lớn bằng trời mới dám gọi thẳng tên húy của bổn cung, phạt vả miệng thêm mười cái"
"Ngươi..."
"Đánh cho ta, thiếu cái nào ta sẽ hỏi tội các ngươi"
"Thưavâng"
Cung nữ bên cạnh thái tử phi bước lên, giơ tay định đánh liền nghe tiếng thái giám vọng lại
"Hoàng hậu nương nương giá lâm"
Tất cả mọi người đều nhanh chóng hành lễ, Trắc phi mắt thấy Hoàng hậu đến, thầm mở cờ trong bụng
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim khang."
Hoàng hậu vừa bước vào đã cảm thấy không khí không mấy thoải mái, nâng nhẹ tay nói
"Miễn lễ! Ở đây đang có chuyện gì sao?"
Thái tử phi nhún chân hành lễ, mỉm cười nhã nhặn tâu: "Trắc phi không biết lễ nghi, con chỉ là đang dạy dỗ muội ấy. Không biết đã làm phiền nhã hứng của mẫu hậu, con dâu biết tội, mong mẫu hậu trách phạt"
"Thế nào là không biết lễ nghi?"
"Gặp không hành lễ, nói không biết phận, còn gọi hẳn tên húy của con. Vậy đã đủ chưa?... Cảm phiền mẫu hậu định đoạt, tội này có nên phạt hay không?"
"Trắc phi, chuyện này có thật không? Cũng nên cho Thái tử phi một lời giải thích chứ"
Trắc phi vốn là người của Hoàng hậu, lại là con gái của Thượng thư Hình bộ. Xuất thân cao quý, nào thèm để thái tử phi là một nữ tử thôn nữ bình thường vào mắt. Hành lễ đáp cho qua chuyện, giọng điệu cao ngạo đến tám phần là nói cho Nhân Mã nghe
"Hoàng hậu nương nương suy xét, con chỉ là đi dạo ngang qua nơi tỉ tỉ đang ngồi thưởng trà, nhất thời không để ý nên không kịp hành lễ, không ngờ làm tỉ tỉ nổi giận. Trong lúc tạ lỗi không may lỡ lời gọi tên húy của người. Mong Hoàng hậu nương nương làm chủ, con thật không có ý coi thường thái tử phi."
Trắc phi nói xong, còn cố tình đưa ánh mắt thách thức về phía Nhân Mã, nào ngờ chỉ thấy một nụ cười khinh khi của nàng trả về.
Nhân Mã không đợi Hoàng hậu lên tiếng, ngay lập tức chặn đầu ý định bênh vực của bà.
"Muội muội nói vậy khiến tỉ tỉ thấy thật hổ thẹn, ý muội nói liệu có phải là tỉ tỉ ta đây vô cớ nổi giận? Cứ cho như ta vô cớ nổi giận với muội vì một việc cỏn con, thì việc muội gọi thẳng tên húy của ta có thể xem là nhẹ sao? Muội lỡ lời? Nếu muội có thể lỡ lời mà nói vậy, vậy có phải trong suy nghĩ của muội cũng nghĩ vậy không?..."
"Ngươi vu khống ta..."
"Muội muội, nên biết thân biết phận một chút, muội có phải cảm thấy tỉ tỉ ta có danh không phận, xuất thân ti tiện mà coi thường ta? Muội phải nhớ, chính thất của Thái tử là ai? Ngẩng cao đầu coi thường ta, muội xứng không?"
"Ngươi..."
"Hai người các ngươi có phải quên rằng bổn cung vẫn còn ngồi đây không?"
"Mẫu hậu bớt giận, con dâu không dám."
Hai người quỳ gối, không ai nói gì nữa
Hoàng hậu giấu cơn tức giận, bình thản nói
"Nếu đã là hiểu lầm thì hãy cho qua đi, đều là người một nhà, hai người các ngươi đều là vợ của thái tử, một người tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ, lại ở đây công kích lẫn nhau, còn ra thể thống gì?... Thái tử phi, chuyện gì cho qua được thì hãy cho qua đi."
Nhân Mã thầm chửi trong lòng. Cho qua? Chủ nhân thân xác này chịu đủ bao giày vò của hai người các ngươi, bây giờ chết không đối chứng, ta may mắn được sống lại trong thân xác nàng ta, cũng phải thay nàng ta đòi lại công bằng chứ. Đã không thể lấy mạng hai ngươi thì phải khiến cho hai ngươi tức chết mới thôi.
Đăng bởi | bách_hoa_ngạn_tử |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |