“Đến giờ A Khánh vẫn chưa hoá thành người lần nào à?”
Trong vòng sáng truyền tin, lông mày của Đại trưởng lão nhíu lại.
“Không thể nào, theo lý mà nói, sau khi nó tỉnh lại, chỉ mấy ngày sau là đã có thể hồi phục lại linh lực lúc trước rồi chứ. Vượt qua thiên kiếp, căn cốt thay đổi, linh lực còn tăng thêm một bậc nữa là. Sao có thể qua hơn một tháng rồi mà đến phép biến hình cơ bản cũng làm không nổi?”
Thành Tội ôm A Khánh đến trước vòng sáng, vạch mắt y ra, nâng nâng chân lên, rồi há răng lè lưỡi cho Đại trưởng lão xem xem.
Khoảng thời gian này A Khánh mập lên rất nhiều, giờ Thành Tội ôm y cũng phải tốn kha khá sức lực.
Đại trưởng lão thở dài một cái: “Pháp thuật truyền tin có hạn, từ chỗ này xem không rõ bên chỗ cậu. Thế này đi, khoảng vài ngày nữa ta sẽ qua chỗ cậu một chuyến vậy.”
Thành Tội gật gật đầu, rồi sực nhớ lại một chuyện: “Đúng rồi, ở kinh thành tôi có kết giao với một người tu đạo tên là Diệp Sư Pháp. Y đã gặp qua A Khánh, nhưng không có ý xấu gì cả, cũng đã từng đến đây làm khách.”
Quả thực Diệp Sư Pháp đã từng đến đây thăm hỏi một lần, còn đem theo trà rượu làm quà, cùng Thành Tội nói chuyện rất vui vẻ. Đối với kẻ chỉ ăn chay không tranh giành thịt với mình, A Khánh cũng không có ác cảm gì, Diệp Sư Pháp xoa đầu y, y vẫn cứ để vậy.
“Có phải là do tu vi của anh ta quá cao, lại còn từng chạm vào A Khánh nên đã ảnh hưởng đến y?”
Đại trưởng lão có chút ngạc nhiên: “Diệp Sư Pháp? Người này là một nhân tài kiệt xuất trong những người tu đạo đấy, công tử lại kết giao với anh ta ư? Xem ra công tử quả nhiên rất có tiên duyên. Ta cũng chỉ nghe qua tên của y, nhưng lại rất thân với người bạn của y là Lê Bồng Tử. Từ trước đến nay tộc tiên hồ chúng ta vốn có quan hệ rất tốt với những người tu đạo, nên càng không có xung đột gì. Không phải như công tử lo lắng đâu. Cứ chờ ta đến xem sao đã.”
Thành Tội thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Sư Pháp tuổi cũng trạc độ cậu, lại cởi mở hiền hoà, Thành Tội nói chuyện với y rất hợp nhau, và cũng đã kết bạn với người này.
Vòng sáng loé lên một cái, đương lúc sắp biến mất thì đột nhiên lại toả sáng nhàn nhạt, chừng như Đại trưởng lão vừa nhớ ra gì đó.
“Đúng rồi, mong công tử đừng trách ta nhiều chuyện. Vị Diệp Sư Pháp ấy, công tử đừng quá thân thiết với y. Thế gian này các phái tu đạo rất nhiều, ta không biết vị Diệp Sư Pháp đó tu đạo gì. Nhưng đã vào triều đình hoàng cung thì phần lớn là tu đan.”
Những người tu đan muốn dựa vào việc luyện đan mà nâng cao tu vi. Muốn luyện ra đan dược thượng phẩm phải cần rất nhiều dược liệu quý hiếm, ngoài ra còn cần một lượng lớn vàng bạc châu báu., dù là trong núi non rừng sâu họ bằng bất cứ giá nào cũng phải đoạt được. Cho nên những người tu đan thường giả làm phương sĩ khi nhập thế, lấy việc giúp hoàng thượng cầu đạo trường sinh mà nổi danh, vào hoàng cung nơi có nhiều châu báu vàng bạc nhất trong thiên hạ.
Lê Bồng Tử cũng là người tu đan.
“Kỳ thực hoàng đế đã tận hưởng vinh hoa mà người phàm sùng bái nhất, là người có ít tiên duyên nhất trong tất cả người phàm, cho nên càng không thể đắc đạo trường sinh. Họ lợi dụng tu đan để khi đạt được thứ mình muốn rồi sẽ bỏ trốn. Nếu không kịp thời thối lui, có thể sẽ xảy ra số kiếp. Công tử đã có ý định vào triều làm quan, cùng y kết giao bạn bè, chỉ sợ không ích lợi gì.”
Thành Tội có chút buồn bã, lời Đại trưởng lão nói chẳng phải rõ ràng bảo Diệp Sư Pháp là kẻ lừa bịp?
Cậu không thể nào tin được, nhưng vẫn đáp lại: “Đa tạ Đại trưởng lão nhắc nhở.”
A Khánh nằm trong lòng cậu, híp mắt ngủ gà ngủ gật, giống như nghe không hiểu gì cả, y chỉ là một tiểu hồ ly bình thường mà thôi.
Thành Tội chưa từng nghĩ rằng, lời Đại trưởng lão nói lại ứng nghiệm nhanh như vậy.
Buổi sáng hôm đó, cậu lại cùng A Khánh ra ngoài mua đồ ăn, nghe thấy quán bán đồ ăn sáng bên đường có người đang bàn tán gì đó.
“…Đều là kẻ lừa bịp thôi, nói gì là thông thiên triệt địa, sao đến cái nạn kiếp của bản thân cũng không đoán ra?”
“Đã nhiều lần rồi, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không tin mấy cái đạo thuật Đạo học gì đâu, những người học Nho xem như tiền đồ rộng mở rồi nhỉ.”
“Không biết Nhàn Vân Quán có bị liên luỵ hay không, nghe đâu đã có mấy người lén bỏ chạy, những kẻ còn lại đều bị binh lính chế ngự cả rồi.”
Thành Tội cả kinh trong lòng, chụp lấy ống tay áo của ông lão bán gà quay: “Xin hỏi ông lão, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông chủ nhìn trước ngó sau rồi thấp giọng nói: “Suỵt, tiểu ca à, nhỏ tiếng thôi, chuyện này bàn tán lung tung là gặp chuyện ngay đấy. Chính là tên Diệp Sư Pháp hộ quốc chân nhân đấy, lừa dối hoàng thượng, thực sự chỉ là một gã lừa bịp mà thôi, hôm nay sẽ bị chém đầu đấy.”
Con gà quay trong tay Thành Tội rơi xuống sạp.
Ông chủ thở dài một cái, lại hạ thấp giọng hơn nữa: “Chuyện này không tiện nói nhiều. Vị Lệ phi nương nương mà Hoàng thượng sủng ái nhất trước giờ lâm bệnh, thái y cũng đành bó tay, thế là hoàng thượng cho gọi Diệp Pháp Sư đến cứu. Nhưng Diệp Pháp Sư lại nói, y cứu không nổi.”
Diệp Sư Pháp nói rằng, thần vốn là người tu đạo, người theo đạo tức là thuận theo vậy, thuận theo số trời tự nhiên. Cầu phúc diệt tai, theo ý đạo trời mà hành sự, thần có thể làm. Cứu mạng kéo dài tuổi thọ đem người tận số luân hồi, là hành vi nghịch thiên, thần làm không nổi, cũng làm không được.
“Lệ phi nương nương lâm bệnh rất nặng, nhưng các vị thái y cũng không có nói phụng thể nương nương vô pháp cứu chữa, thế mà Diệp Sư Pháp lại mở miệng nói y cứu không nổi, số kiếp nương nương đã đến rồi. Hoàng thượng đại nộ, kêu người bắt giam Diệp Sư Pháp ngay tại chỗ. Diệp Sư Pháp nói mấy lời này thì vài canh giờ sau, Lệ phi nương nương đã…”
Hoàng đế hạ chỉ, giờ ngọ hôm nay sẽ xét xử xử chém Diệp Sư Pháp ngay tại cửa chợ Quang Lộc Môn.
Ông chủ ngước đầu nhìn trời: “Giờ này rồi à, có lẽ y cũng đã đến pháp trường rồi. Hây…”
Thành Tội ba chân bốn cẳng chạy về phía Quang Lộc Môn.
Đăng bởi | Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |