chương 4: bị bắt làm nô lệ.
Sau khi rời khỏi kinh đô họ đi vào một lối mòn trong một khu rừng nhiệt đới. Trời cũng đã nhá nhem tối lại liên tục đi cả ngày khiến daniel khó thở mà khụy xuống. Để mà nói hôm nay cậu tiếp nhận quá nhiều tia tức tố từ nhiều alpha lạ xâm chiếm, hiện trạng cơ thể bữa giờ của cậu cũng thay đổi không ngừng do cậu là một omega mà kì phát tình sẽ sớm sảy đến nhưng khác với các omega bình thường cậu sẽ phải trãi qua một chu kì phát tình đến chậm rãi và bộc phát 1 kỳ trong vòng 1 tuần. Cậu được biết nó trong những cuốn sách của cha cậu. Tuy ở một vùng hẻo lánh nhưng mọi thứ về hoàng gia cùng mọi lễ nghi tri thức cậu đều được cha dậy. Nhiều khi không có gì ăn ông nhất định vẫn không thiếu một vân tiền nào cho sách của cậu. Công việc của ông là quản lí 1 trang viên các loại thảo dược cung cấp cho thương lái bán vào kinh đô. Thì số tiền ít ỏi ông kiếm được cũng mua không ít sách cho cậu. Ngoài ra nhiều khi chính ông là người nghiêm khắc dạy dỗ cậu, cậu không biết trước kia ông là gì nhưng cậu biết ông nhất định đã ở hoàng gia.
Cậu không hiểu hiện tại cả hai chỉ là người dân bình thường nhưng cha cậu lại dạy dỗ cậu những thứ như một vị vua như vậy. Bởi vì được học từ rất nhỏ nên tính cách của cậu khá là im lặng ai hỏi đến cậu cũng ngước đầu nhìn rồi cuối chào họ. Ông cũng bảo rằng chỉ cần con học lấy mọi thứ hạn chế gặp mặt người khác càng tốt.
Vì cậu hiểu ông đã khó khăn như nào để chăm lo mình nên cậu đã cố gắng nghe lời ông. Chăm chỉ học hết những thứ đó, trong số kiến thức bao la cậu từng đọc qua thì cuốn sách cổ pháp y về hoạt động ba giới tính alpha, omega, beta cậu cũng am hiểu khá rõ. Cậu nhìn hiệu hiện cùng khả năng phân tích thì cậu biết mình là omega lâu rồi cả cách điều tiết pheromone cậu cũng đã cố ngăn lại rồi chỉ là kì phát tình có lẽ sắp tới nên dạo này cậu không ngăn được lượng pheromone mình phát ra.
Vì thế mới sảy ra tình huống ông đưa cậu lên kinh đô chuẩn đoán. Những lời quý bà ban nảy nói cậu cũng hiểu rõ nhưng nói cậu là omega cực trội thì giờ cậu mới nhận ra. Và có thể kì phát tình khinh khủng sắp đến rồi cậu cố chạy theo cha mình nhưng không được cơ thể cậu hình như đang bộc phát thuốc dường như không còn tác dụng nửa rồi. Càng đi chân cậu càng mềm nhũn tới mức khụy xuống. Cậu ngồi xuống hai tay giữ lấy ngực mình bởi hơi thở dồn dập. Cậu cảm nhận được những chất dịch nhày đang rỉ ra rồi. Nóng quá khó chịu quá.
Rondolph thấy cậu bỗng khụy xuống bèn giật mình mà chạy tới định đỡ cậu lên": Daniel con không sao chứ. Tại sao chúng ta đã đi khám rồi mà vẫn là không có tác dụng sao. "
" Cha... Con có lẽ tới kỳ phát tình rồi. Bây giờ con cần tới một nơi an toàn. "
"Được rồi cố gắng lên chỉ còn một chút nửa là chúng ta về tới nhà rồi xe ngựa ở ngay phía trước thôi. Cố gắng lên con." ông sốt ruột lo lắng cho cậu. Trước kia khi hầu hạ cho nữ hoàng cùng đức vua thì ông cũng nghe nói về kì phát kỳ kinh khủng này sảy ra với alpha và omega. Nếu chưa tìm được người tương thích với mình thì họ khi tới kỳ phát tình sẽ tự nhốt mình trong phòng để tránh sảy ra những điều đáng tiếc.
Ông đỡ Daniel dậy rồi dìu cậu đi tới đầu lối mòn đã hiện ra trước mắt rồi nên ông đi nhanh hơn. Ông cũng đã thấy người lái ngựa vẫn đứng đó chờ mà vẫy tay với hai người. Ông trấn an Daniel bỗng một đoàn người lao đến trên tay cầm nhiều kiếm bọn chúng từ lối phía trước chạy vào một tên trong đó còn thẳng tay đâm người lái ngựa gục xuống. Tiếng ngựa hoảng loạn kêu lên rồi bỏ chạy.
Bởi vì sự việc trước mắt sảy ra quá nhanh nên ông chỉ theo trực giác của mình quay đầu lôi cậu bỏ chạy ngược vào trong khu rừng. Bọn chúng vẫn nhất quyết đuổi theo trời thì đã sụp tối vì quá hoảng loạn và sợ hãi nên ông lôi cậu chạy thật nhanh vào khu rừng cả hai người họ chui vào một bụi rậm dày. Daniel gần như sắp ngất tới nơi cậu thở dốc nhưng bàn tay thì chặn miệng chặt. Đợi khi bọn chúng chạy qua mới nhẹ thở ra. Không hiểu vì sao bọn chúng truy đuổi họ nhưng không lẻ người hoàng gia biết thân phận cậu rồi hay sao. Ông lo lắng chỉ là lần đầu dẫn cậu lên kinh đô thôi sao sảy ra sự việc này. Ông có chỉ dạy cậu về hoàng gia nhưng suy nghĩ chiếm lại ngôi vị là chưa từng có ông chỉ muốn cậu như nữ hoàng có sống cũng phải nhớ về cội nguồn mình mà thôi.
"Daniel con nghe rõ những lời ta nói chứ không hiểu sao chúng lại đuổi theo ta nhưng nếu chúng quay lại ta sẽ là mồi nhử chúng. Lúc đó con hãy chạy trốn nhé, ta biết con rất thông minh nhất định không còn ta con vẫn sẽ sống tốt."
"Cha vì sao người lại nói như vậy. Sao con có thể bỏ đi mặc cha gặp nguy hiểm chứ. "
"Nghe lời ta đi mà bổn phận của ta dù có hy sinh tính mạng cũng phải cho con được sống. Nuôi dạy con nên người. "
" không vì sao cha lại làm như vậy. "
"Đừng gọi ta là cha thật ra ta chỉ nghe lệnh từ người khác chăm lo cho con thôi. Con phải sống để còn biết con là ai. Bây giờ là quá sớm nhưng con nên biết con là một người cao quý. " ông xoa đầu cậu ôn nhu.
"Con không biết những điều đó. Con chỉ muốn ở bên cạnh cha như mọi ngày thôi. " cậu gắng gượng ngồi thẳng dậy ôm chặt ông. Cậu ôm chặt ông không buông.
Trong lúc hai người đang mất cảnh giác thì đám người lúc nảy đã quay lại bọn chúng bắt đầu lục soát mọi ngóc ngách. Ông đẩy cậu ra chuẩn bị tư thế cậu thì đang cố chịu đựng cơ thể lại mềm mà ngã xuống. Ý thức cũng mơ màn hơn.
"Nhớ lời ta nói con không được ra ngoài dù sảy ra việc gì. Con phải sống." ông nói rồi liều mình lao ra ngoài chạy lại phía hướng khác khiến bọn chúng từ xa cũng chạy lại. Chạy sao sao có thể bọn chúng nhanh chóng đã bao vậy lại rồi.
"Nói tên nhóc đi cùng ông đâu": hắn kéo ông lại gần kề dao nơi cổ ông.
"Tại sao các người đuổi theo chúng tôi chứ."
"Ta hỏi ngươi mà ngươi dám hỏi lại ta sao. Muốn chết hả lão già.": nói rồi hắn đạp ông ngã lăn ra đất rồi liên tục đạp chân lên người ông khiến ông hộc máu, nội tạng như sắp vở ra vậy.
"Nói hắn đang ở đâu."
"Tôi không biết"
"Này thì ngoan cố." hắn vừa chửi rủa vừa đánh đập. Thấy ông như đã lịm ra mà rên rỉ hắn mới thôi.
Cậu ở trong bụi rậm mơ màng mà nghe thấy cậu muốn chạy ra ngăn cản chúng, cậu muốn cứu ông. Nhưng đầu cậu choáng váng cơ thể như muốn mất đi ý thức luôn rồi. Cố thanh tỉnh bản thân cậu chống cơ thể ngồi dậy cậu lần ra gốc cây to gần đó núp lấy. Cậu cố bịt tai không muốn nghe chúng hành hạ ông. Chắc chúng sẽ đi nhanh thôi nhưng cậu không ngờ rằng chúng lại xuống tay với ông. Tên đó bảo rằng giết ông đi rồi tiếp tục tìm cậu. Cậu nghe tiếng kiếm đâm qua cơ thể ông rất rõ không chỉ một mà rất nhiều nhát. Cậu bịt miếng tránh phát ra tiếng khóc nước mắt cậu đã trào dâng luôn rồi.
Cố chống đỡ cơ thể mình cậu muốn chạy trốn cậu không muốn ông hy sinh vô ích. Nhưng có thể vì quá sốc cộng cơn phát tình nên cậu đã ngất xỉu. Bởi vì ngất xỉu nên bọn người bên kia đã nghe thấy tiếng động. Bọn chúng tiến lại gần xác định được người bèn cười lớn ăn mừng, phi vụ này tưởng hư rồi chứ ai ngờ nó lại lòi mặt ra tay khúc cuối.
"Hóa ra mày ở đây. Nhìn xem sốc đến ngất xỉu vậy mà khi ta giết ông ta hắn vẫn núp ở đây. "
"Nhìn xem quả không sai tên thuộc hạ đó đã đúng hắn quả nhiên rất xinh đẹp. Chuyến này chúng ta bắt đúng người rồi".
"Phải phải bọn quý tộc và bá tước chắc sẽ giành lấy nó cho mà xem."
Nói rồi bọn chúng đưa cậu ra một chiếc xe ngựa nhét cậu vào một cái lồng sắt tránh cậu bỏ trốn rồi rời đi. Nơi bọn chúng đi là quay lại kinh đô và đến khu buôn bán nô lệ. Phải bọn chúng là bọn buôn bán nô lệ khét tiếng bọn chúng canh me những người vãng lai thấp kém rồi đi theo bắt đi những người hoàn hảo là omega hay alpha rồi làm nô lệ bán cho hoàng gia. Để bắt được người bọn chúng cho những alpha và omega trong đường dây đi tìm rồi xác định mục tiêu và canh họ đi tới chỗ vắng rồi bắt đi họ. Sau khi bắt bọn chúng sẽ giam giữ họ đến ngày gì đó quan trọng sẽ đem họ ra đấu giá rồi bán họ.
Hết chương 4.
Đăng bởi | nhivkook |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |