Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1924 chữ

**Phần I: MƯỜI CÁNH HOA RƠI

Tập 1: NGƯỜI CHÚ RUỘT

Chương 1

**

Mất sáu giờ đồng hồ để Nguyễn Mỹ Hạnh đi từ làng Thổ, xã Kim Sơn, một địa điểm nằm rất sâu bên trong khu vực đồi núi tỉnh Bắc Giang ra Hà Nội. Cô đã phải đổi ba chuyến xe, bắt đầu bằng cuốc xe máy đi nhờ ông Gạo từ nhà ra con đường lớn ở xã, sau đó lên chiếc xe buýt hai mươi tư chỗ ngồi đến quận Cầu Giấy và từ đó lại phải bắt thêm một chuyến xe ôm nữa mới tới được nhà chú ruột. Chặng đường xa xôi ấy với cô gái quê lần đầu tiên ra khỏi địa phận tỉnh Bắc Giang chẳng khác gì cuộc thám hiểm vùng đất lạ.

Nhà của chú cô, ông Vũ Bá Ngạn, nằm trong một khu dân cư tách biệt hẳn với phố xá sầm uất bên ngoài. Lúc đứng trước cánh cửa sắt cao hai mét, cô bỗng cảm thấy hồi hộp khó tả. Từ vị trí này cô có thể quan sát được hầu như toàn bộ mặt tiền của căn biệt thự rộng lớn cao ba tầng, xung quanh được vây bởi một khu vườn tuyệt đẹp trồng đủ loại hoa và cây trái. Cô vẫn biết chú cô là người thành đạt nhưng không ngờ ông lại giàu có như vậy.

Cách đây hai tuần, ông Vũ Bá Ngạn đã gọi điện cho mẹ cô, cũng là chị ruột của ông. Cuộc điện thoại ấy thật bất ngờ, vì đã mười năm nay hai người không còn liên lạc với nhau. Ông Ngạn đã rời làng từ khi còn rất trẻ, sau nhiều năm lang bạt, không rõ bằng cách nào mà ông trở nên giàu có nhưng đồng thời cũng rất khác lạ. Gương mặt của ông vẫn vậy nhưng ánh mắt đã thay đổi. Khi Mỹ Hạnh hỏi mẹ ánh mắt của chú có gì đặc biệt thì mẹ cô không thể nói rõ ra được.

- Hồi nhỏ chú con trông không giống như vậy.

Đó là một câu nói mơ hồ, y như cách ông Ngạn nói về cuộc sống của mình. Ông hiếm khi về thăm nhà. Sau khi mẹ chết, ông đã bỏ đi và lần này là vĩnh viễn. Ông không bao giờ trở về làng cũ hay gọi điện hỏi thăm người chị ruột nữa. Mãi đến cú điện thoại cách đây hai tuần.

- Chú Ngạn, có chuyện gì mà chú gọi cho chị?

- Con Hạnh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Mười tám.

- Đã mười tám tuổi rồi à? Sao nhanh vậy? Sinh nhật nó ngày nào?

- 26/8.

Bà Mỹ Hạnh có thể nghe rõ tiếng thở phào của người em trai ở đầu dây bên kia.

- Chị làm em hết hồn. Vẫn còn một tuần nữa nó mới chính thức bước sang tuổi mười tám.

- Chú là người thành phố văn minh, cách tính của chú khác. Chị chỉ biết kể từ năm nay là nó đã được mười tám tuổi rồi.

- Chị Xuyến, nó sắp mười tám tuổi rồi, không thể để nó tiếp tục sống ở cái làng đấy nữa. Không có tương lai. Chị cho nó lên đây sống cùng với em. Em sẽ dạy nó cách kinh doanh và kiếm cho nó một tấm chồng tử tế.

- Nó chưa bao giờ ra khỏi làng thì kinh doanh cái gì?

- Chị đừng đánh giá thấp bọn trẻ con như vậy chứ.

Ông Ngạn đã kiên nhẫn thuyết phục bà Xuyến trong suốt một giờ đồng hồ, cho đến khi bà chị ông xiêu lòng. Vốn là một người nông dân chất phác, bà không nhận ra rằng toàn bộ cuộc trò chuyện này đều rất khó hiểu, và sự nhiệt huyết của người em trai với con gái bà thật khác thường. Chỉ đến khi Mỹ Hạnh nghe mẹ kể lại, cô mới bắt đầu thắc mắc:

- Sao chú Ngạn quan tâm đến sinh nhật của con như vậy?

- Mẹ không biết. Có lẽ vì nó đánh dấu ngày con bước sang tuổi mười tám, chính thức trở thành người lớn. Phải là người lớn mới kinh doanh được.

- Nhưng mà chú ấy có vẻ lo lắng khi nghe mẹ nói rằng con đã mười tám tuổi.

- Ừ.

- Vậy thì điều đó mâu thuẫn với giả thuyết của mẹ.

- Giả thuyết với cả giả theo. Ở trường học người ta dạy mày về giả thuyết hả con?

- Không, con chỉ không hiểu được tại sao chú ấy lại quan tâm đến ngày sinh của con như vậy.

- Làm sao mẹ biết được? Nhưng chú ấy là chú của mày, chú quan tâm đến cháu cũng là việc bình thường thôi.

- Chú Ngạn đã bao giờ gọi điện cho mẹ chưa?

- Một vài lần, cách đây lâu lắm rồi.

- Mỗi lần như thế chú ấy gọi trong bao lâu?

- Năm phút. Chú của mày bận bịu lắm, không thích nghe tao dông dài.

- Vậy mà lần này chú ấy nói những một tiếng đồng hồ.

Bà Xuyến chép miệng. Bà dễ tính, chân chất nhưng con gái bà lại là người sắc sảo khôn ngoan. Hai mẹ con cứ va nhau chan chát.

- Thì chú ấy quan tâm tới mày.

- Sao tự nhiên chú ấy quan tâm đến con nhiều thế? Con còn nhớ lúc gặp chú ấy năm con tám tuổi, chú ấy còn không thèm mỉm cười với con lần nào cơ mà?

- Rách việc. Mày có đi hay là không?

Mỹ Hạnh cảm thấy chuyện này có nhiều điểm kỳ lạ, có lẽ không nên đi là hơn. Nhưng nỗi khao khát gần như cháy bỏng được rời khỏi làng và bước ra thế giới rộng lớn bên ngoài cuối cùng đã chiến thắng. Cô nói một cách kiên quyết:

- Con đi. Bao giờ thì con đi được?

- Ngày mai. Chú Ngạn bảo con phải đi ngay lập tức. Nếu chậm chễ thì đừng đến tìm chú ấy nữa.

Và đó là lý do mà Mỹ Hạnh có mặt trước cửa nhà ông Ngạn ngày hôm nay. Cô là một cô gái dũng cảm và tràn đầy quyết tâm. Cô tự trấn an mình rằng ông Ngạn là chú ruột thì hẳn sẽ không làm gì hại cô, và ngay cả nếu có chuyện gì xảy ra thì cô cũng sẽ tìm được cách trở về nhà với mẹ.

Mỹ Hạnh hít một hơi thở sâu trước khi bấm chuông cửa. Cô bấm một lần, mãi không thấy động tĩnh gì, liền bấm thêm lần nữa.

Vừa hay cánh cửa bật mở, tiếng chuông dội ra ngoài inh ỏi.

Hóa ra căn nhà được xây kín quá, âm thanh bên trong không lọt ra ngoài được.

Ông Ngạn đi dép lê, bước chân thoăn thoắt chạy ra. Ông thấy Mỹ Hạnh, sắc mặt lập tức trở nên mừng rỡ:

- Mỹ Hạnh à cháu?

- Dạ vâng ạ. Chú là chú Ngạn ạ?

- Chú Ngạn đây. Đi đường có vất vả không?

- Không sao ạ. Cháu khỏe lắm.

- Đúng là gái quê có khác, không ẻo lả như con chú.

Quả thật Mỹ Hạnh rất khỏe. Cô cao mét sáu mươi, nặng năm mươi ba cân mà người chắc nịch, da đen bóng, vật tay thắng cả bọn con trai cùng tuổi. Đi quãng đường xa như vậy mà chẳng hề bị say xe hay chóng mặt chút nào.

Ông Ngạn nhìn cô với vẻ đánh giá. Để song phương đỡ bối rối, Mỹ Hạnh hướng ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn thẳng vào mắt chú. Nếu cô nhìn thì hẳn đã thấy tròng mắt của ông Ngạn có vẻ khác lạ.

- Vào đi. Cô với em đang đợi cháu ở trong.

- Đợi cháu ấy ạ?

- Ừ, cả hai đều muốn gặp cháu.

Mỹ Hạnh không hiểu tại sao gia đình ông Ngạn lại có vẻ háo hức với sự hiện diện của cô như thế. Cô theo chân ông Ngạn bước vào. Trời bên ngoài đang nóng mà trong nhà mát lạnh. Phòng nào cũng có điều hòa và tất cả đều đang chạy hết cỡ để xua tan hơi nóng. Mỹ Hạnh có cảm giác như cô vừa mới bước vào một thế giới mới, khác hẳn so với thế giới mà cô vẫn quen thuộc.

Ngay sau cánh cửa là phòng khách, rất rộng và sang trọng, sau đó là phòng ăn được bài trí hiện đại và sáng bóng. Hai người đi tiếp đến căn phòng cuối cùng dường như là khu vui chơi của trẻ con.

Trong phòng có một người phụ nữ ôm một đứa bé gái mặt già câng. Cả hai đều nhìn Mỹ Hạnh với ánh mắt y như ông Ngạn lúc nãy nhìn cô, cũng vẫn với cái vẻ thăm dò, đánh giá và cảnh giác ấy. Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt, tựa như oxy đã bị rút hết chỉ còn lại sự trống rỗng khiến Mỹ Hạnh khó thở.

Cô cố nở nụ cười thân thiện:

- Cháu chào cô ạ. Chị chào em.

Người phụ nữ nói một cách khó nhọc:

- Cháu Hạnh đến rồi à? Thật đáng mừng.

- Dạ.

Mỹ Hạnh tự hỏi câu ấy có nghĩa như thế nào. Chưa nói đến việc cô không hề cảm nhận được sự mừng rỡ nào từ người phụ nữ này, cô còn không hiểu tại sao cô đến đây lại là điều đáng mừng cho gia đình.

Ông Ngạn giới thiệu:

- Đây là cô Loan, vợ chú. Còn đây là em Vũ Bảo Trâm, ở nhà thường gọi là Chuột.

- Chuột?

- Ừ, gọi yêu thôi.

- Cái tên ấy …

Đứa bé bạnh mồm ra, rít lên hai tiếng chít chít.

Mỹ Hạnh trừng mắt nhìn nó. Bây giờ cô đã hiểu tại sao bố mẹ gọi nó là Chuột. Gương mặt của nó lúc nãy thật kinh khủng, vừa xấu vừa tàn ác. Hai cái răng nanh nhọn hoắt chìa ra khỏi cái môi thâm trông như một con chuột con bé tí đang tìm cách dọa nạt kẻ thù.

Toàn thân Mỹ Hạnh nổi da gà. Cô liếc nhìn ông Ngạn, thấy ông đang mở mồm cười với vẻ thích thú. Dường như ông thấy hành động lúc nãy của con bé vô cùng đáng yêu.

Bà Loan vẫn cứ nhìn cô chằm chằm. Bà nói:

- Cháu nó đi xa chắc đã mệt. Anh dẫn nó về phòng đi.

Ông Ngạn gật đầu:

- Phải rồi. Mỹ Hạnh theo chú.

Hai người quay trở lại phòng khách. Ông Ngạn mở cánh cửa dẫn đến một căn phòng hình chữ nhật rất chật hẹp, diện tích chắc không quá ba mét vuông, bên trong trống trơn, không có bất kỳ vật dụng nào cả.

Mỹ Hạnh sửng sốt hỏi:

- Đây là phòng của cháu ạ?

- Không, đây là không gian riêng của cháu. Cháu có thể làm bất kỳ điều gì cháu muốn ở không gian này. Phòng thực sự của cháu đây.

Ông Ngạn cúi xuống, kéo tấm gỗ, để lộ ra một căn phòng bí mật bên dưới. Diện tích căn phòng cũng y như căn phòng bên trên, nhưng có giường và một chiếc tủ đựng quần áo.

Mỹ Hạnh cúi đầu nhìn xuống, sự hoang mang ngày càng tăng.

Cô có cảm giác như mình đang nhìn vào một ngôi mộ. Có những âm thanh gào thét trong đầu cô, khuyên cô đừng bước chân xuống căn phòng này.

Bạn đang đọc Ác Quỷ Gọi Hồn sáng tác bởi vukhucisme
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vukhucisme
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.