Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11: Lời Tiên Tri Đen Tối

Tiểu thuyết gốc · 988 chữ

Nhóm bạn cuối cùng cũng thoát ra khỏi rừng sau một đêm ác mộng tưởng như không bao giờ chấm dứt. Ánh sáng bình minh phủ lên khu rừng một sắc vàng nhợt nhạt, nhưng không ai cảm thấy an toàn. Dường như ngay cả khi đã thoát khỏi bóng tối, nỗi sợ hãi vẫn bám theo từng bước chân họ.

Lăng Vũ Thanh dẫn đầu, ánh mắt trầm lặng nhưng nặng trĩu suy tư. Máu từ vết thương trên tay anh đã khô lại, nhưng sự đau nhức không phải do vết cắt mà là từ một cảm giác bất an đang âm ỉ trong lòng.

“Vũ Thanh,” Hạ Vy lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng. “Cậu nghĩ chúng ta thực sự thoát khỏi nó chưa?”

Anh dừng bước, ngoái nhìn những người còn lại. Từ bảy người giờ chỉ còn sáu. Mỗi gương mặt đều hằn rõ sự mệt mỏi và tuyệt vọng, nhưng ẩn sâu trong đó là một câu hỏi mà không ai dám thốt lên: Phải chăng tất cả chưa thực sự kết thúc?

“Tôi không chắc,” Vũ Thanh trả lời, giọng trầm ngâm. “Phương đã bị tiêu diệt, nhưng nghi lễ đó không chỉ đơn thuần là một kế hoạch của cô ta. Có một thế lực lớn hơn đang đứng sau, và tôi e rằng nó vẫn còn ở đây.”

Trần Duy cắt ngang, giọng đầy bất mãn: “Cậu nói như thể chúng ta vẫn đang bị nguyền rủa! Chúng ta đã làm mọi thứ có thể. Cậu còn muốn gì nữa?”

“Duy, đủ rồi!” Hạ Vy lớn tiếng. “Thanh chỉ đang cố giúp chúng ta hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.”

Nhưng đúng lúc đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên. Là tiếng rì rầm, như hàng trăm giọng nói hòa quyện, thì thầm từ khắp nơi trong không gian. Những con chim đang bay bỗng rơi rụng xuống đất, những chiếc lá khô xoay tròn trong gió như bị hút vào một lực vô hình.

“Cái gì… nữa đây?” Thu Hằng lắp bắp, giọng run rẩy.

Vũ Thanh lập tức cầm con dao bên hông, ánh mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách. Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó, không còn là Phương, nhưng thậm chí còn mạnh mẽ và cổ xưa hơn.

Bỗng từ trong rừng, một người đàn ông xuất hiện. Người này mặc một bộ quần áo rách rưới, làn da xám xịt như không còn sức sống, và đôi mắt mờ đục như một linh hồn lạc lối.

“Các người…” Giọng ông ta vang lên khàn khàn, nhưng đầy uy lực. “Các người đã làm gì?”

“Ông là ai?” Vũ Thanh hỏi, giữ tư thế phòng bị.

Người đàn ông cười khô khốc. “Ta là kẻ canh giữ khu rừng này. Và các người… đã giải phóng thứ không nên được giải phóng.”

“Giải phóng? Chúng tôi đã phá hủy nghi lễ!” Hạ Vy hét lên.

“Phá hủy?” Ông ta lắc đầu, giọng nghiêm trọng. “Các người không phá hủy gì cả. Các người chỉ làm gián đoạn. Và chính sự gián đoạn đó đã phá vỡ phong ấn cuối cùng.”

“Phong ấn? Ý ông là sao?” Vũ Thanh hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.

Người đàn ông bước tới, ánh mắt lướt qua từng người. “Hàng trăm năm trước, một ác quỷ cổ đại đã bị phong ấn trong khu rừng này. Phương chỉ là một phần của kế hoạch – một kẻ mở đường. Nhưng khi các người can thiệp, máu của cậu…” Ông nhìn thẳng vào Vũ Thanh. “…đã vô tình kích hoạt nốt phần còn lại của nghi lễ. Giờ đây, thứ đó đã tự do.”

Cả nhóm chết lặng.

“Không thể nào…” Hạ Vy thì thầm. “Chúng tôi không hề muốn…”

“Muốn hay không, điều đó không còn quan trọng nữa.” Ông ta quay lưng, ánh mắt trầm buồn. “Các người đã trở thành một phần của lời tiên tri. Và nếu không ngăn chặn được nó, không chỉ các người, mà cả thế giới sẽ chìm trong bóng tối.”

“Làm sao để ngăn chặn?” Vũ Thanh hỏi, giọng đầy quyết tâm.

Người đàn ông ngừng bước, một thoáng im lặng bao trùm trước khi ông trả lời. “Cách duy nhất là đi đến tận cùng của bóng tối. Chỉ khi trái tim của ác quỷ bị phá hủy, vòng xoáy này mới có thể dừng lại. Nhưng…”

“Nhưng sao?”

Ông quay lại, ánh mắt tối tăm như vực thẳm. “Trong số các người, vẫn còn một kẻ không thuộc về thế giới này.”

Lời nói của ông ta như sét đánh ngang tai. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào nhau, sự nghi ngờ len lỏi. Ai mới thực sự là ác quỷ đội lốt người?

Không ai nói một lời, nhưng trong bầu không khí căng thẳng đó, một cảm giác rõ ràng hiện hữu: Kẻ phản bội đang ở đây.

Người đàn ông nhìn họ lần cuối, rồi tan biến vào bóng tối, để lại một câu nói:

“Thời gian của các người không còn nhiều. Chọn đúng, hoặc tất cả sẽ kết thúc.”

Khi ông ta biến mất, nhóm bạn đứng im lặng trong sự hoang mang và sợ hãi. Vũ Thanh cảm thấy gánh nặng đè lên vai mình ngày càng lớn. Anh không chỉ phải đối mặt với ác quỷ, mà còn với sự thật ẩn giấu trong chính nhóm bạn của mình.

“Chúng ta… phải làm gì đây?” Hạ Vy hỏi, giọng yếu ớt.

“Đi đến tận cùng,” Vũ Thanh nói, đôi mắt rực sáng với quyết tâm. “Và tìm ra kẻ phản bội trước khi quá muộn.”

Họ lại bước đi, lần này với một nỗi sợ hãi mới: Không chỉ rừng sâu đáng sợ, mà chính bạn bè cũng có thể là kẻ thù.

Bạn đang đọc Ác Quỷ Trong Rừng Sâu sáng tác bởi meopingping

Truyện Ác Quỷ Trong Rừng Sâu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.