【 tỉnh lại 】
Thẩm Diêm vừa nghĩ đến đây, càng nghĩ càng vui vẻ, ngay cả cảm giác đau lòng vì mất viên linh đan cực phẩm kia cũng biến mất không ít.
Ông ta nhìn về phía Quý Lê, ánh mắt cùng ngữ khí đều biến thành ôn hòa đứng lên.
Chỉ là giọng nói của ông ta vốn khàn, có chút giống tiếng gà gáy bị bop cổ, vậy nên dù ông ta cố gắng để ngữ điệu dịu đi một chút, cũng chỉ là tiếng gà kêu thảm khi bị dùng sức bóp cổ, cùng bóp thì càng phát ra tiếng kêu thảm.
Quý Lê đứng ở một bên, trên gương mặt tròn nhỏ còn vương nét trẻ con của cô có chút kinh ngạc, dám ngẩng đầu lên nhìn.
Mười sáu tuổi tuổi nếu ở Địa Cầu thì vẫn là một học sinh.
Hiện tại cô như là học sinh vào ngày đầu tiên khai giảng, rõ ràng không làm chuyện gì, mà không hiểu sao lại gặp thầy chủ nhiệm với gương mặt hung thần ác sát đứng đó nhìn mình, là ai cũng phải hoảng.
Nơi này chính là Ma tông, đối phương là một trong mấy người có ma diễm uy lực nhất ở toàn bộ đại lục Thiên Trần!
Mà trong lòng Thẩm Diêm thực không tự biết về bản thân lại cảm thấy chính mình đã lưu lại ấn tượng không tồi trong lòng Quý Lê, dù sao mình đường đường là tông chủ, đã thể hiện ra đủ bình dị gần gũi.
Nhưng nên ám chỉ thì vẫn phải làm.
Ông ta tay áo vung lên, trên tay lập tức xuất hiện một viên tinh thạch màu đỏ.
Tinh thạch rất nhỏ, đại khái chỉ lớn cỡ móng ngón tay.
"Đây là viêm tinh, thể chất của ngươi tương đối thích hợp tu luyện công pháp Hỏa hành, nó có chút giúp ích đối với người tu hành ban đầu, nhớ rõ đeo trên người, coi như là thù lao ngươi chăm sóc tiểu sư thúc mấy ngày nay."
Viêm tinh không phải đồ vật quá mức quý giá, huống chi Thẩm Diêm đưa ra một khối này... Có hơi nhỏ.
Nhưng ông ta cảm thấy mình làm tông chủ, ban cho vãn bối đồ vật thì ý nghĩa hoàn toàn khác được chứ?
Huống chi Quý Lê vẫn chỉ là một tiểu nha đầu mới nhập môn.
Vắt chày ra nước... Nói xác thực là ông ta không có lông để nhổ, ông ta thực am hiểu dùng quà tặng nhỏ nhất để sáng tạo ra giá trị lớn nhất!
Đây không phải nói móc! Không quản lý việc nhà không biết củi gạo dầu muối quý, là bạn không hiểu!
"Cảm tạ Tông chủ đại nhân!" Quý Lê nhanh chóng nâng hai tay tiếp nhận, không dám chậm trễ.
Thẩm Diêm thấy cũng được rồi lập tức mỉm cười, dùng giọng nói như gà bị siết cổ nói: "Ngươi có thiên phú rất cao, là hạt giống tốt. Hi vọng ngươi có thể khắc khổ tu hành, sớm ngày tiến vào nội môn, bản tọa chờ mong ngày này."
Ông ta cảm thấy chính mình ân cần dạy bảo phen này có chứa đựng kỳ vọng cao của một vị sư phụ đối với đệ tử tương lai.
Quý Lê hẳn là nghe hiểu được đi?
Chính mình đường đường là Tông chủ, cũng không tiện nhiều lời, vẫn cần giữ thể diện .
Quý Lê nghe vậy thì thoáng sững sờ, sau đó lại vội vàng lần nữa hành lễ, trong đầu lại như là một đám bột nhão.
Dù sao hiến tế đầu óc để đổi lấy ngực, đồng chí Tiểu Lê Tử là một quả lê no đủ nước, nước còn chủ yếu tập trung ở trong đầu.
Đến tận khi Thẩm Diêm rời đi, cô vẫn là không nghĩ ra, chỉ là dù có ngốc cũng vẫn rất hiểu lễ phép tiễn Thẩm Diêm đến ngoài cửa, sau đó chăm chú nhìn ông ta rời đi.
Trở lại trong phòng, cô cẩn thận nhìn viêm tinh trong tay một chút, chỉ cảm thấy nó đỏ rần, còn thật đẹp mắt.
Chỉ là nhìn một chút, cô đã chán, ngược lại tiếp tục suy nghĩ tới gương mặt Lộ Tầm.
Gương mặt này, cô nhìn như thế nào đều không ngán.
...
...
Đêm dần khuya.
Phía sau núi vào đêm có cảnh trí đặc biệt.
Quý Lê xuyên qua cửa sổ được mở ra có thể nhìn thấy bên ngoài là đom đóm bay tới bay lui, bọn chúng tựa như là ánh nến tùy cơ di động ở phía sau núi.
Ban đêm ở phía sau núi rất yên tĩnh, nếu như... Tiếng ngáy của Miêu Nam Bắc đừng vang như vậy.
Đúng vậy, loli tai mèo giờ phút này thực không chút hình tượng nằm trên ghế mây rất lớn bên ngoài, đá há mồm ngáy ngủ đâu, có vẻ như còn chảy nước miếng?
Trước kia Quý Lê cảm thấy người tu hành hẳn là khác biệt rất lớn so với phàm nhân, bọn họ không ăn ngũ cốc, cũng chặt đứt tình dục, sớm đã siêu phàm thoát tục.
Bây giờ đến Ma tông cô mới phát hiện, cái gọi là người tu hành cũng chỉ là người có tu vi mà thôi.
Nhìn tư thế ngủ của Miêu Nam Bắc này, mông nhỏ đều sắp vểnh lên đến bầu trời rồi!
Hình tượng cao nhân đã hoàn toàn sụp đổ rồi?
Quý Lê khoanh chân ngồi xuống, đang chuẩn bị vận chuyển chu thiên để phát triển tu vi của chính mình, lại nhìn thấy lông mày của Lộ Tầm đang nằm trên giường bỗng nhúc nhích.
Hắn chậm rãi mở mắt, Quý Lê vội vàng dìu hắn ngồi dậy.
Miêu Nam Bắc ngoài phòng vốn dĩ đang nằm trên ghế mây không có hình tượng gì, nghe được động tĩnh trong phòng, lỗ tai mèo của cô bé hơi động một chút, sau đó trực tiếp từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
"Khôi phục không tệ lắm!" Cô bé đánh giá Lộ Tầm một chút rồi nói.
Lộ Tầm cúi đầu nhìn thân thể của mình một chút, thật sự đã khôi phục rất tốt.
Sau khi mình nhảy núi hẳn là rơi xuống nát nhừ, dưở trong trò chơi cùng cần dán mosaic để che ấy.
Vốn cho là mình tốn một l cơ hội phục sinh thì có thể đầy máu phục sinh tại chỗ, không nghĩ tới chỉ cho mình lưu lại một giọt máu tàn.
"Mình còn nghĩ phục sinh tại chỗ để khoe khoang chứ ! Kết quả ngã thành dáng vẻ kia..."
Đây coi là gì? Di chứng sau khi xuyên không à?
Số lần phục sinh sẽ không tính gộp lại và đổi mới thì thôi đi, còn bắt mình chịu tội như thế này!
Hố người! Cái acc này quả nhiên có độc!
Loli nhìn hắn, nói: "Tông chủ đút cho ngươi một viên linh đan, không thì ngươi còn phải chịu tội hơn."
"Thì ra là thế." Lộ Tầm nhẹ gật đầu, chẳng trách lượng máu của hắn khôi phục gần đầy rồi.
Cẩn thận cảm thụ một chút, tố chất thân thể giống như đã tăng lên không ít.
Miêu Nam Bắc hơi nhảy lên, mông nhỏ ngồi xuống mặt bàn, nhìn Lộ Tầm nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi chỉ là một phàm nhân không có tu vi, vì sao có thể không chết?"
"Bí mật." Lộ Tầm trả lời rất thẳng thắn.
"Hứ, ta đoán hẳn là trên người có bảo bối gì? Không nói thì không nói thôi, ta còn có thể chiếm bảo vật của ngươi chắc!" Miêu Nam Bắc nhếch miệng nói.
Vừa nói đến bảo vật, Lộ Tầm lại suy nghĩ linh hoạt hơn, lại nói... Ma tông thật sự cất giấu bảo bối vô chủ, chỉ là chính mình bây giờ có vẻ còn chưa có năng lực đi tìm.
Hắn đã vừa nhìn thoáng qua nhắc nhở nhiệm vụ, bây giờ chính mình đã hoàn thành nhiệm vụ bái sư, xem như bắt đầu hoàn mỹ, con đường sau này nên đi như thế nào, xem ra cũng phải tìm thời gian để quy hoạch.
Hắn là một người làm việc có kế hoạch, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn, mục tiêu cũng sẽ càng rõ ràng, khi suy nghĩ vấn đề cũng có thể rõ ràng hơn.
Bảo vật kia, hắn vẫn muốn có.
Không! Hắn là nhất định phải đoạt được!
Miêu Nam Bắc thấy Lộ Tầm có vẻ thất thần, không nhịn được nói: "Này, nghĩ gì thế?"
Lộ Tầm hơi ngẩng đầu, nói: "Không nghĩ cái gì, hơi thất thần, làm sao vậy?"
Loli không còn ngồi trên bàn nữa, mà là đứng dậy trên bàn gỗ, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực chắp hai tay sau lưng, một hệ liệt động tác một mạch mà thành, trên mặt trên cứng rắn lộ vẻ tông sư, mở miệng nói: "Ngươi có phải đã quên chuyện gì hay không?"
"Ừm? Ta quên chuyện gì cơ?" Lộ Tầm hơi ngơ ngác.
Miêu Nam Bắc tức giận đến suýt nữa dậm chân, lỗ tai mèo lập đến dựng thẳng tắp, lớn tiếng nói: "Ngươi còn chưa gọi ta là sư tỷ!"
Loli nâng cao cằm nhỏ của chính mình, vẻt mặt vui vẻ cùng đắc ý!
Cô bé vẫn luôn là tiểu đệ ở phía sau núi, bây giờ rốt cuộc đã được làm sư tỷ!
Khi Miêu Nam Bắc đang hăng hái, nào biết Lộ Tầm lại dùng chiêu càn khôn đại na di, hắn nhìn chằm chằm Quý Lê nói:
"Ngươi có phải đã quên chuyện gì không?"
"A?" Quý Lê ngơ ngác .
"Mau gọi ta là tiểu sư thúc tổ!" Lộ Tầm bắt đầu nắn quả hồng mềm, thử cảm giác trước một chút, nhìn xem có nắn được hay không.
Nắn đã tay thì phải nắn nhiều một chút.
Đăng bởi | Thờisênh239 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |