【 tốt ngươi cái thối muội muội】
Trình độ nhan khống của Quý Lê rõ ràng vượt quá tưởng tượng của Lộ Tầm.
Hắn thật sư sợ độ thiện cảm tăng quá nhanh, sau đó xảy ra một số chuyện mà hắn không thể khống chế.
Hắn chắc chắn sẽ không làm lô đỉnh, hắn thực sự rất tiếc mệnh.
Hiện tại trời đã hoàn toàn đen, không có sương mù che phủ nên bầu trời đêm đặc biệt đẹp, ánh sao rực rỡ, mặt trăng treo trên cao.
Chỉ là rừng rậm ở thế giới này có đủ loại nguy hiểm, qua đêm ở đây vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.
"Đêm nay chúng ta thay phiên gác đêm nhé?" Lộ Tầm đề nghị.
"Được." Quý Lê nhẹ gật đầu.
"Ngươi nghỉ ngơi trước đi." Lộ Tầm ôm thanh trường kiếm xa hoa thu được kia vào trong ngực rồi nói.
Lại nói thanh kiếm này rất loè loẹt, nhưng nhìn thật sự rất quý khí, hơn nữa chất lượng là tốt nhất trong một đống sắt thường, hẳn là trước khi người này chết đã bỏ ra một giá tiền rất lớn.
Quý Lê lại nhìn bốn phía một chút, nói: "Buổi tối sẽ không còn quỷ nữa chứ?"
"Nếu vậy thì không thể tốt hơn ." Lộ Tầm vừa nghĩ tới lại có kinh nghiệm để nhặt, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười dào dạt.
Quý Lê: "..."
Trước khi nghỉ ngơi, cô không nhịn được nói: "Ngươi không hỏi xem vì sao ta bị người khác đuổi giết à?"
Lộ Tầm nhìn cô một cái, trêu: "Bởi vì ngươi thích bắt người ta về làm lô đỉnh?"
Quý Lê bị trêu thì tức điên, nghiêng đầu đi không thèm nhìn Lộ Tầm nữa, bởi vì cô sợ nhìn đến gương mặt kia sẽ không có cốt khí mà nguôi giận...
Cô có vẻ thật sự mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ mất.
Cô ngủ hẳn là cũng không sâu giấc, chỉ có thể coi là nghỉ ngơi một hồi.
Dù có là người hồn nhiên ngây thơ tới mức nào, trải qua vài lần truy sát như vậy, Quý Lê cũng dưỡng thành thói quen bảo trì cảnh giác.
Nếu không cô đã sớm mất mạng rồi.
Hiện tại Lộ Tầm còn chưa buồn ngủ, lại nghiên cứu bảng tin tức trò chơi của chính mình một chút, sau đó ở trong lòng tự hỏi con đường sau này mình nên làm như thế nào.
Đến sau nửa đêm, hắn mới giao ban cùng Quý Lê.
Cả một đêm cũng không gặp phải chuyện gì, đối với chuyện không gặp phải yêu ma quỷ quái gì nữa, Quý Lê cũng thở phào một hơi, Lộ Tầm vẫn còn muốn giết thêm mấy con Hắc Hàm Hàm, nhưng rõ ràng gần đây không có nên có chút hơi nuối tiếc.
Bao kinh nghiệm di động quả nhiên chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu!
Sau khi trời sáng, hai người lại lần nữa lên đường.
Chỉ là sau khi trải qua những chuyện này, Quý Lê không ôm Lộ Tầm chạy trốn nữa, chuyện này khiến Lộ Tầm có cảm giác hụt hẫng vì mất đi tọa kỵ.
Chính mình đi đường nào có dễ chịu bằng cưỡi tọa kỵ chứ?
Các thần tiên trong thần thoại đều có thể phi thiên độn địa, không phải vẫn muốn tìm tọa kỵ để cưỡi à?
Không có lý do gì, muốn cưỡi chính là thoải mái!
Nhưng để hắn là một đại nam nhân đi tới chỗ một tiểu cô nương rồi hô"Cầu ôm một cái" không khỏi có chút xấu hổ và hèn mọn, được rồi, vẫn nên dựa vào chính đôi chân dài của mình để đi đường đi.
Trên đường đi, Lộ Tầm phát hiện cảm giác phương hướng của Quý Lê đặc biệt kém, hơn nữa gặp chuyện không quyết được lại thích "Ném tiền xu", cũng chính là ném thanh kiếm Giá Y kia.
Dường như cô luôn thích đi ngược với hướng mà kiếm Giá Y chỉ, mũi kiếm chỉ đông, cô tuyệt đối sẽ đi về hướng tây, mũi kiếm hướng phia nam, cô lại đi hướng bắc.
Cũng không biết là trời sinh ngạo kiều hay là cô và cùng thanh pháp kiếm này không hợp nhau?
Lại qua mấy canh giờ, hai người tốn bao công sức rốt cuộc cũng thấy được một tòa thành nhỏ.
Quý Lê nhìn thành nhỏ, đôi mắt lại một lần nữa cong thành trăng non, trên đường đi cô thích nhất là lẩm bẩm " Cảm giác phương hướng của ta tốt từ nhỏ", nói đến phần sau chính cô đều có chút hư vinh. Giờ khắc này, cô không nhịn được nói:
"Ta đã nói mà, cảm giác phương hướng của ta luôn luôn rất tốt, không phải chúng ta đã đến huyện Thanh Mộc sao?"
Lộ Tầm không nói gì, mà chỉ chỉ về phía cửa thành.
Quý Lê nhìn theo hướng Lộ Tầm chỉ, ở trên cổng thành có hai chữ to ——Huyện Vị.
Trong nháy mắt cô xấu hổ không nói ra lời luôn.
Ngược lại là Lộ Tầm sau khi nhìn thấy hai chữ huyện Vị, đôi mắt không khỏi sáng lên.
"Tân thủ thôn" mình, anh đây rất quen a!
...
...
Lúc trước đã từng nói Lộ Tầm dựa vào trò chơi « Thiên Trần » này ăn cơm .
Hắn đã lập ra không ít acc phụ, hoàn thành một số nhiệm vụ tân thủ có độ khó cao ở giai đoạn trước xong, hắn sẽ lập tức bán nhân vật acc này đi.
Được người ta gọi là " Người/ con buôn đệ nhất Thiên Trần/ ".
Đại lục Thiên Trần rất lớn, bối cảnh trò chơi thực phức tạp, số lượng tân thủ thôn cũng rất nhiều, huyện Vị chỉ là một trong số đó, nhưng đúng lúc là nơi bắt đầu của một acc nào đó của Lộ Tầm.
Trên đường, Lộ Tầm đã moi được không ít thông tin, biết được hiện tại là năm 3997 lịch Thiên Trần.
Hắn nhớ rất rõ khi « Thiên Trần » open beta, bối cảnh trò chơi là năm 4000 lịch Thiên Trần !
Đây chẳng phải là sớm ba năm! ?
Nếu như open beta người chơi thật sự còn xuất hiện, đó chính là ba năm sau rồi?
Chỉ là kiểm tra nội bộ thì hắn không tham gia, không biết thời gian cụ thể, nhưng khẳng định sớm hơn open beta.
Ban đầu trên diễn đàn từng thoáng thấy thời gian kiểm tra nội bộ, nhưng hắn đã sớm quên mất.
Rất nhiều nam chính trong văn trùng sinh đều nhớ rõ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đây hoàn toàn chính là một cái máy khoa khoang không có cảm xúc được chứ?
Lộ Tầm không có loại bản lãnh này, chỉ nhớ rõ một phần, nhưng huyện Vị thì thật sự vẫn rất quen thuộc .
Quả nhiên, vừa tiến vào huyện Vị, cảnh tượng chung quanh đích thật quen thuộc, bên trong mang theo điểm lạ lẫm.
Tìm một khách sạn nhìn sạch sẽ nhất, Lộ Tầm cùng Quý Lê cùng nhau đi vào, nói chính xác thì hiện tại cũng là Lộ Tầm đi phía trước dẫn đường, Quý Lê như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng.
Vốn dĩ cô muốn bắt Lộ Tầm làm lô đỉnh, nhưng hiện tại người ta xem như nửa ân nhân cứu mạng của mình.
Cô hiểu rõ lô đỉnh không có kết cục gì tốt, gây họa cho Lộ Tầm như vậy kỳ thật cô cũng không đành lòng, nhưng lại có chút không cam tâm.
Cô vẫn muốn luyện công pháp này, nếu như không luyện lời thì có khả năng cả đời này cô không thể báo thù.
Mà muốn lô đỉnh có chất lượng tốt hơn hắn thì dù có xách theo đèn lồng cũng không tìm được.
Như vậy...
"Cùng lắm thì... Cùng lắm thì đến lúc đó nằm cùng nhau cẩn thận nghiên cứu một chút, nhìn xem có biện pháp nào không thương tổn căn cơ của người ta không?" Quý Lê suy nghĩ như vậy.
Cho nên hiện tại cô cũng mặt dạn mày dày đi theo Lộ Tầm, trên lưng đeo kiếm Giá Y, hai tay nhỏ ôm lấy côn sắt, trọng chùy, chuẩn bị chờ chút nữa sẽ cầm đi bán, trên đường đi không thấy cô vung tay lần nào.
Đúng là một thần giữ của!
Sau khi tiến vào khách sạn Lai Phúc, tiểu nhị lập tức vội vàng tiến lên chào hỏi: "Hai vị khách quan muốn nghỉ chân hay ở trọ?"
Dáng vẻ của Lộ Tầm quá gây chú ý, tiểu nhị cũng hoài nghi hắn có phải tiên nhân hạ phàm hay không.
"Ở trọ, muốn thượng phòng." Sau khi đào thi xong, Lộ Tầm tài đại khí thô nói.
"Được rồi!" Tiểu nhị lập tức càng nhiệt tình, sau đó không nhịn được nói: "Hai vị khách quan muốn một gian hay hai gian?"
Lộ Tầm nhìn về phía Quý Lê nghiền ngẫm cười một tiếng, cố ý trêu đùa cô, nên không lên tiếng trả lời.
Cô nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng tựa như là quyết định nói: "Một gian!"
"Tê ——" Lộ Tầm hít sâu một hơi, biểu thị chính mình sợ hãi rồi vội vàng khoát tay nói: "Muốn hai gian."
Không thể trêu vào không thể trêu vào.
Tiểu cô nương này thế mà còn không hết hi vọng, còn muốn mình làm làm lô đỉnh?
Em gái thối tặc tâm bất tử!
Trong lúc hai người chuẩn bị lên lầu, khách sạn Lai Phúc lại có khách tới.
Lộ Tầm vốn chỉ tùy ý nhìn một chút, nhưng thấy rõ người đến, lông mày thoáng lại.
"Thú vị." Hắn thầm nói ở trong lòng.
Đăng bởi | Thờisênh239 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |