Xem ra ngươi rất khát vọng sức mạnh của ta, đúng chứ! (1)
Cánh cửa phòng được nhẹ nhàng kéo ra, ánh nến trong phòng bị cơn gió từ cửa sổ thổi qua làm chập chờn, ánh sáng nhảy múa như phản chiếu tâm trạng bối rối của cậu bé.
“Cái kia... cái kia...” Cậu bé ăn mặc rách rưới, khắp người lấm lem, khẩn trương nhìn người đàn ông trung niên đang mỉm cười trước mặt. Giọng cậu lắp bắp, “Uru cha cố, ngài... thật sự có thể cho ta đồ ăn sao?”
“Đương nhiên rồi.” Người được gọi là Uru cha cố vẫn giữ nụ cười ôn hòa, chậm rãi đáp, “Rhine chi thần luôn yêu thương tín đồ của mình. Ta là tay sai của ngài, làm sao ta có thể nhẫn tâm nhìn các ngươi đói khổ được?”
“Cái kia... cái kia...” Cậu bé vẫn ấp úng, ánh mắt tràn ngập bất an.
“Giao cho ta là được.” Uru tiến thêm một bước về phía cậu bé, mở rộng hai tay như muốn ôm lấy cậu. “Giao hết cho ta, đến đây nào, cởi quần áo ra. Để ta thay mặt vĩ đại Rhine chi thần tẩy sạch những vết nhơ trên người ngươi. Từ nay, ngươi sẽ trở thành tín đồ của ngài, sẽ không còn phải chịu cảnh đói rét nữa.”
Bóng dáng Uru trong mắt cậu bé càng lúc càng lớn dần, nhưng thay vì cảm giác ấm áp, nó chỉ khiến cậu thêm sợ hãi. Đặc biệt là nụ cười kia, nụ cười như một con ác quỷ.
Cậu bé theo bản năng muốn lùi lại, nhưng căn phòng này không có lối thoát. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Uru đứng ngay trước mặt, nụ cười đầy tà ý càng lúc càng rõ ràng.
Đối với phản ứng của cậu bé, Uru có vẻ rất hài lòng. Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy chính mình ngày xưa, cũng từng đứng ở vị trí đó, run rẩy đối diện với một cha cố khác đang ép mình đến đường cùng.
Ký ức ấy từng dày vò hắn suốt nhiều năm. Nhưng giờ đây, hắn là kẻ thống trị. Hắn chính là người nắm giữ quyền lực.
“Ngươi muốn có đồ ăn, để gia đình ngươi sống sót, đúng không?” Uru dịu giọng nói, nhưng nụ cười vẫn khiến người ta lạnh sống lưng. “Chủ thần đã nói, muốn đạt được điều gì, trước tiên phải trả giá. Ngươi cũng không muốn nhìn thấy gia đình mình chết đói, phải không?”
Lời nói của hắn như mũi dao đâm thẳng vào trái tim non nớt của cậu bé, khiến cậu nhắm chặt mắt lại, không dám đối diện.
Uru đưa tay ra, từng bước tiến sát về phía cậu bé.
Nhưng đúng lúc đó—
“Đông, đông, đông.”
Âm thanh gõ đều đều vang lên, bất ngờ và dồn dập. Tiếng động này khiến Uru khựng lại, đôi tay đang vươn về phía cậu bé cũng cứng đờ. Nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy cảnh giác.
Hắn nhanh chóng quay đầu lại, ánh mắt quét khắp căn phòng, cố gắng xác định nơi phát ra âm thanh.
Chỉ một lát sau, ánh mắt của Uru dừng lại trước chiếc tủ quần áo. Tiếng gõ vừa rồi rõ ràng phát ra từ bên trong đó.
“Ai?” Uru lạnh lùng quát, giọng đầy uy nghiêm. “Ai đang ở đó?!”
Không có tiếng đáp lại, căn phòng rơi vào im lặng, khiến người ta hoài nghi liệu âm thanh vừa rồi có phải là ảo giác.
Không khí lập tức trở nên nặng nề, quỷ dị. Ngay cả cậu bé cũng không dám thở mạnh. Cậu đã nghe thấy âm thanh đó, rõ ràng và rành rọt.
Uru nhíu mày, chậm rãi với tay lấy cây pháp trượng trên bàn. Hắn không biết kẻ nào gan lớn đến mức trốn vào trong tủ quần áo của hắn. Nhưng rồi, một ý nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu.
“Không lẽ là...” Hắn nghiến răng, đôi mắt thoáng hiện vẻ bối rối.
Uru quay sang cậu bé, giọng lạnh như băng: “Ngươi, ra ngoài trước đi.”
Cậu bé ngơ ngác, lí nhí hỏi: “Hả?”
“Ta bảo ngươi ra ngoài ngay!” Uru quát lớn, ánh mắt trở nên hung ác. “Nhanh cút đi, nhớ không được hé răng nói một lời nào về những gì đã xảy ra hôm nay. Nếu không... hậu quả ngươi tự biết.”
Cậu bé sợ hãi gật đầu, nuốt khan rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại, Uru lập tức quay lại, cẩn thận kiểm tra xem có ai bên ngoài không. Sau khi chắc chắn không còn ai, hắn từ từ tiến về phía chiếc tủ quần áo.
“Không lẽ... thật sự là thứ đó?” Hắn hít một hơi sâu, từng bước một mở tủ.
Bên trong tủ treo quần áo là một chiếc hộp nhỏ.
Khi Uru mở tủ, từ chiếc hộp phát ra một tiếng “đông” vang vọng. Tiếng động ấy như đánh thẳng vào tim hắn, suýt khiến hắn ngừng thở.
Quả nhiên là thật!
Hắn lập tức lấy chiếc hộp ra, đặt lên bàn. Sau khi trấn tĩnh, hít sâu vài hơi, hắn chậm rãi mở chiếc hộp.
Bên trong, nằm yên lặng—
Là một ngón tay.
Đăng bởi | tnbexe |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |