Trên giường có huyết! (2)
Hắn dẫn Kelsey về phòng mình, trên đường đi trong đầu không ngừng lo lắng liệu Kelsey có đột ngột đề nghị vào phòng Luigi không. May mắn thay, hắn không có ý định đó.
Khi vào đến phòng, Uru nhanh nhẹn pha trà, vừa làm vừa hỏi:
“Ngươi tuần sát thế nào rồi?”
“Còn có thể thế nào nữa? Không phải cứ hoàn thành nhiệm vụ là xong sao.” Kelsey thả người ngồi xuống giường của Uru, dáng vẻ đầy lười biếng. “Nhiệm vụ lần này thật không có gì đặc biệt, chủ giáo đại nhân còn bắt ta... Ân?”
Giọng Kelsey đột ngột ngừng lại.
Trong khoảnh khắc đó, một cơn bất an mãnh liệt ập tới, bao trùm lấy Uru.
Có cái gì đó… hắn đã quên!
Uru lập tức quay lại, chỉ thấy Kelsey đang cầm lấy tấm ga trải giường của hắn, ánh mắt vô cùng khó đoán.
“Ta nói này, Uru.” Giọng Kelsey chậm rãi, gần như dịu dàng:
“Trên giường ngươi… sao lại có nhiều máu như vậy?”
Khi nhìn thấy vết máu thấm đẫm ga giường, Uru cả người đều cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
... Chết tiệt, tại sao lại quên mất cái chuyện này chứ!
Trong lòng Uru tràn ngập hối hận, hắn chỉ lo dọn dẹp phòng của Luigi, lại quên mất phòng mình vẫn chưa xử lý sạch sẽ thứ "bẩn thỉu" kia.
“Visas đại nhân, Visas! Bây giờ phải làm sao đây?!” Uru trong đầu điên cuồng gọi Bright, lòng dạ bấn loạn.
Bright cũng cảm thấy nhức đầu không thôi. Mẹ nó, đúng là tên thiểu năng! Nghĩ trăm lần nghìn lần cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Hắn trầm ngâm một lát, sau đó cất lời: “Có khả năng nào không? Ý ta là, có phải ngươi có thể nói với hắn... đây là máu của chính mình?”
Uru há hốc mồm, người ngây ra như phỗng. Hắn thật sự không ngờ rằng, vào lúc nguy cấp thế này, Visas đại nhân lại thốt ra lời như vậy. Chẳng lẽ Visas đại nhân cũng có chút khiếu hài hước sao?
Nhưng nghĩ kỹ một chút, thì đúng là một lý do không tệ. Thêm nữa, Uru cũng thật sự mắc bệnh cũ liên quan đến chuyện này, Kelsey hẳn cũng biết.
Tuy nhiên, trước khi hắn kịp mở miệng, Kelsey bất ngờ cười phá lên: “Xem ra ngươi càng ngày càng giống lão già Luigi kia.”
Uru ngẩn người: “Ý ngươi là sao?”
Kelsey tiện tay vứt chiếc ga giường sang một bên, rồi không biết từ đâu rút ra chiếc khăn tay để lau tay: “Trước đây ta luôn thắc mắc, Luigi học từ đâu ra cái kiểu quái gở này. Đúng là một kẻ... sáng tạo mười phần. Hai mươi năm trước, lần đầu tiên ta thấy đã bị hắn làm cho chấn động. Hắn dường như rất mê cái cảm giác sinh tử đan xen này. Nhưng thường thì sinh tử là của người khác, khi mạng người chẳng đáng giá một xu thì mới dám làm vài lần. Nghĩ lại, đúng là đáng tiếc.”
Nói xong, Kelsey còn thở dài, ra vẻ tiếc nuối.
Những lời của Kelsey khiến Uru không khỏi rùng mình.
Hắn không rõ “kiểu chơi” mà Kelsey nói cụ thể là gì, nhưng đoán cũng biết được đại khái. Hai mươi năm trước, Luigi từng mang về nhà thờ một đám trẻ gầy yếu không ai nuôi. Trong số đó, có cả Uru.
Nhưng đám trẻ ấy cứ mỗi đêm lại mất đi vài đứa, rồi dần dần, chỉ còn lại một mình Uru.
Trước đây, hắn vẫn nghĩ rằng những đứa trẻ đó bị Luigi bán đi nơi khác.
Nhưng giờ nhìn lại, có vẻ mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Uru, khiến cả người hắn không nhịn được mà run lên.
Tuy nhiên, không phải vì thương tiếc những đứa trẻ kia, mà bởi hắn nhận ra... bản thân đã suýt trở thành một trong số chúng.
Từ trước đến nay, Uru luôn cho rằng mình là đứa xui xẻo nhất khi phải ở cạnh Luigi. Nhưng hiện tại xem ra, hắn có lẽ là kẻ “may mắn” nhất, vì những đứa trẻ khác thậm chí không được sống sót bên cạnh Luigi.
Chẳng trách Luigi luôn tự coi mình là ân nhân của Uru, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Uru muốn giết hắn.
Bởi trong mắt Luigi, chính lòng từ bi của hắn đã cứu mạng Uru, cho hắn cơ hội sống sót và trở thành người kế thừa chức cha cố. Đây, đối với Luigi, là một ân huệ lớn lao.
Bright, sau khi nghe đến đoạn này, cũng cảm thấy rất khó chịu.
Những hành vi tàn bạo của đám cha cố Rhine trong năm thiên tai vốn là nội dung từng xuất hiện trong cốt truyện. Nhưng trước đây, nó chỉ là vài dòng chữ trong game. Còn bây giờ, tất cả lại hiện lên sống động như lịch sử.
Điều này khiến Bright, một người lớn lên dưới ánh sáng của cờ đỏ, khó mà chấp nhận. Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giữ vẻ mặt lạnh lùng mà lắng nghe.
“Tại sao không nói gì?” Kelsey nhướng mày, giọng điệu đầy châm chọc. “Hay là ta đoán trúng tim đen của ngươi rồi?”
Uru hít sâu một hơi, cố gắng giữ nguyên vẻ mặt như trước: “Ha ha, chuyện này bị phát hiện thì đúng là có hơi... ngượng.”
“Hừ, ngươi vẫn còn kém xa lão già Luigi kia. Hắn mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ chẳng thèm để tâm,” Kelsey cầm tách trà trên bàn, nhẹ nhàng xoay tròn trong tay. “Nhưng để ta nhắc nhở ngươi một chút. Kiểu chơi này chỉ nên làm vào những năm thiên tai. Dù có giết thêm vài người, cũng chẳng ai nghi ngờ. Nhưng nếu làm vào những năm bình thường, một khi bị phát hiện, ngay cả trong giáo phái cũng khó mà bảo vệ được các ngươi.”
Đăng bởi | tnbexe |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |