Luân Hồi
"Ta vẫn chưa chết"?? Nagato ra sức lắc lắc cái đầu đang nặng trịch của mình nhìn xung quanh.
Theo lý mà nói hắn hẳn là phải chết khi dùng Luân Hồi Thiên Sinh.
Nhưng đây là chuyện gì? Rõ ràng hắn có thể cảm giác được mình vẫn còn sống, cũng cảm giác được xúc cảm vật lý khi cơ thể tiếp xúc với nền đất.
" đây là ....."??
Một cảm giác quái dị ngập tràn trong não hải. Hắn cố hướng mắt khắp nơi tìm kiếm hình ảnh quen thuộc. Nhưng ngoài hắn ra thì đến con ruồi,cọng cỏ, ngọn cây cũng không có.
Chỉ có không gian lạ lẫm không thấy biên giới.
" Nơi này là đâu"?
Tuy rằng không biết tại sao nhưng nơi này cho hắn cảm giác phi thường mãnh liệt rằng nơi đây không phải Tịnh Thổ.
Nơi mà đúng ra khi con người chết đi sẽ tụ tập lại.
Cố gắng dùng sức bò dậy nhìn xung quanh. Nagato chợt nhận ra thân thể của mình dường như đã khôi phục sức sống, đầy đặn, khỏe mạnh, đặc biệt là 2 chân của hắn vậy mà có cảm giác, có thể di chuyển .
Cố nén cảm giác nghi hoặc lẫn vui mừng, hắn bám lấy vách tường đen xì xì bên cạnh đứng dậy nhìn xung quanh.
" Nơi đây là..." 1 lần nữa hắn tự lẩm bẩm với chính mình.
Chỉ thấy trước mặt là một mảnh không gian ám hồng, trên trời thuần 1 sắc đỏ cuồn cuộn như màu máu, nền đất dưới chân thì đen kịt, thi thoảng lấp lóe lên ánh sáng màu tím yêu dị.
Ở trung tâm vùng không gian kỳ lạ là 1 kiến trúc hình tròn khổng lồ tựa như 1 chiếc đĩa khổng lồ đang chầm chậm xoay tròn. Trên bề mặt kiến trúc có khắc những ký tự mà hắn không nhận ra.
Hít sâu một hơi, Nagato cảm nhận phản lực từ mặt đất truyền đến đôi chân đã lành lặn của hắn.
Cẩn thận bước chầm chậm từng bước tới gần kiến trúc hình tròn.
Khi còn cách kiến trúc kỳ lạ khoảng 100 bước chân. Nagato bỗng dừng lại, một luồng khí tức âm lãnh nặng nề, có chút hương vị mục nát phả vào mặt hắn làm hắn nhíu mày.
Trắc trắc đánh giá một chút, hắn bước tiếp đến gần kiến trúc.
Đến tận đây hắn mới nhận ra, kiến trúc này không phải khổng lồ mà là phi thường khổng lồ. Hắn ngẩng đầu lên ngắm nghía, chỉ thấy đi hết tầm mắt vẫn chưa chạm đến đỉnh của hình tròn.
Lắc lắc đầu, hắn lại chăm chú đánh giá bề mặt trước mặt mình. Vách tường có vẻ được làm bằng 1 loại đá nào đó mà hắn hiển nhiên là không biết, hắn đưa tay chạm thử thì thấy cảm giác mát lạnh có chút tê rần truyền từ lòng bàn tay đến đại não.
Một mảng bụi xám xịt bay ra theo bàn tay của hắn di chuyển, tiếp tục đi đến phía trước, nơi nhìn giống như 1 cánh cổng có khắc hình khuôn mặt với 6 cặp mắt chia đều 2 bên cánh cửa.
Nagato dùng sức đẩy đẩy nhưng cửa đá không hề có dấu hiệu nhúc nhích. Có chăng chỉ là lại thêm 1 lớp bụi mù mịt bốc lên khi hắn đang ra sức đẩy.
" shinra tensei" Nagato đưa 2 tay về phía trước thử bộc phát nhẫn thuật.....
".." Ừm! Nagato nhíu mày, hắn thử thử vận chuyển chakra cố thi triển 1 vài nhẫn thuật cùi bắp. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Không có chakra lưu động, cũng không có khí áp phun trào.
Lúc này hắn mới chợt phát phiện mình như 1 người bình thường, hoàn toàn bình thường. Không hề có 1 tia chakra trong cơ thể.
Nagato cau mày thật sâu. Trăm mối không cách giải, đáng lẽ đã chết thì nay vẫn còn sống, lại còn lành lặn khỏe khoắn như chưa bao giờ khỏe hơn. Nhưng cũng chỉ vậy thôi. Lượng chakra khổng lồ của tộc Uzumaki mà hắn vẫn tự hào bây giờ chẳng thấy đâu. Khẽ đưa tay vuốt vuốt mi mắt. Hắn vẫn có thị giác, chứng tỏ vẫn còn mắt. Nhưng hắn không biết bây giờ trong hốc mắt của mình là Rinegan hay là đôi mắt bình thường, bởi vì tất cả lực lượng hắn từng có và cả năng lực của Rinegan mà hắn quen thuộc bây giờ đều biến đâu mất sạch.
Có chút không thích ứng với hoàn cảnh. Hắn tiếp tục mò mẫm nghiên cứu kiến trúc.
....
Không biết qua bao lâu. Đột nhiên 1 hình ảnh hấp dẫn tầm mắt của hắn.
Thì ra phía bên phải cánh cửa hình mặt người là 1 bức họa phi thường lớn. Trên bức họa, hắn thấy hình ảnh 1 gốc cây khổng lồ kết nối với vô số hình tròn hoặc có lẽ là hình cầu nếu trong kiến thức của hắn có 2 từ Hành Tinh. Các nhánh cây thô to như những đầu thông đạo vận chuyển mấy điểm sáng chớp chớp qua lại giữa các hành tinh. Trong vô số những hành tinh thì có 2 hành tinh làm hắn phi thường để ý. Nhìn kỹ hơn 1 chút thì có 1 hành tinh( trong mắt Nagato thì đó là hình tròn) được đánh giấu bằng biểu tượng 9 câu ngọc vây quanh nhau thành hình tròn.
Không hiểu tại sao, hắn có cảm giác hết sức quen thuộc với biểu tượng câu ngọc trên hành tinh này.
Lại nhìn thêm 1 chút, thì thấy hành tinh này kết nối với nhiều hành tinh nhỏ hơn khác. mà trong số đó có 1 hành tinh có vẻ nhỏ nhất được đánh giấu bằng hình ảnh 2 khuôn mặt có đôi mắt trắng bệch, trên đỉnh đầu có 1 đôi song giác. Nhìn đến đây thì hắn lại càng có cảm giác quen thuộc mãnh liệt hơn nữa.
" Có chút giống byakugan của tộc Hyuga Konoha thì phải" Nagato lẩm bẩm.
Hắn vươn tay phủi phủi lớp bụi mờ trên hình vẽ suy nghĩ miên man....
Phập!!!
Chợt bàn tay của hắn bị 1 lực lượng không biết từ đâu phá rách làn da. Một giọt máu thấm vào đồ án hành tinh có 2 khuôn mặt sở hữu cặp mắt giống byakugan.
Hắn giật mình vội muốn rụt tay lại nhưng 1 luồng hấp lực không thể kháng cự giữ chặt bàn tay hắn.
Nagato biến sắc. Ngay sau đó là cảm giác choáng váng ập tới. 1 lượng máu lớn bị hấp thu chớp nhoáng khiến hắn cảm thấy suy yếu thở dốc.
Phịch!!! Ngã ngồi ra đất, Nagato thở phì phò hoảng sợ nhìn lên bức họa. Chỉ thấy dòng máu của hắn đang len lỏi chạy dọc theo những đường rãnh kỳ lạ trên hình tròn. Dường như lấy máu của hắn làm năng lượng.
Hình tròn bắt đầu sáng lên ánh sáng tím. 2 khuôn mặt có byakugan cũng theo đó sáng lên. Chưa dừng lại ở đó. Máu của hắn lúc này đã trở thành màu vàng kim, hay chính xác hơn là giống như 1 luồng ánh sáng chạy dọc từ hình tròn có khuôn mặt rồi chạy đến hình tròn to có 9 câu ngọc và dừng lại ở gốc cây trung tâm.
Gốc cây bỗng nhấp nháy lên rồi như thể vật sống rung động lên vài lần.
Tiếp theo đó là những nhánh cây kết nối với vô số những hình tròn to nhỏ khác đều được thắp sáng lên.
Cùng lúc đó. 1 giọng nói đầy từ tính, lại đầy hư huyễn vang lên.
" Luân Hồi Giả thứ 23101997. Lại vào Luân Hồi. 10 vạn tám nghìn năm. Luân Hồi đến cuối lại không Luân Hồi".
Nagato giật mình quay người nhìn khắp xung quanh. Nhưng xung quanh vẫn đúng là chỉ có mình hắn.
Mất 1 đoạn thời gian bình phục tâm tình lại định thần nhìn lại 1 lần.
Bây giờ thì tất cả hình ảnh từ gốc cây khổng lồ đến các hình tròn đều ảm đạm. Chỉ có hình tròn có 2 mặt người còn le lói sáng. Đồng thời 1 luồng sáng tím tựa như 1 đạo tử lôi bắn thẳng đến mi tâm hắn khiến hắn không kịp trở tay.
Một dòng lũ tin tức ập vào não hắn.
" Hài tử. Ta cảm nhận được huyết thống của con...... Luân hồi sắp sụp đổ......Chúng ta không...... còn....nhiều....thời gian... Sứ mệnh của...con....Bù đắp luân...hồi, chống lại.... Vực....ngoại... Luân Hồi Điện Chủ. Cổ hoặc Kim... Thời gian đã không còn nhiều... Chúng ta... Chúc phúc... Cho con...vĩnh hằng.." tin tức đứt đoạn. Nghi hoặc, khó hiểu, mê man, sợ hãi.
Đủ loại cảm xúc chập chờn mà hắn tưởng hắn đã mất kể từ khi Yahiko chết nay lại xuất hiện.
Chớp mắt đó, hắn đã cảm giác mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Nhưng chuyện gì cũng không xảy ra. Hắn vẫn hoàn hảo đứng đó.
Đúng lúc Nagato đang cố gắng suy nghĩ về đoạn tin tức khó hiểu thì " ầm ầm ầm" tiếng cửa đá nặng nề mở ra.
Nagato quay ngoắt người lại cảnh giác nhìn chằm chằm hướng cửa đá.
1 hơi thở ... 2. ...3...7 hơi thở trôi qua, ngoài việc cửa đá đã tự mở ra thì không có gì lao ra cả.
" chẳng lẽ. Máu của ta khiến cửa đá mở ra sao"?
Nagato có chút không hiểu ra sao tự hỏi.
Dù sao cũng từng là Pain. Kẻ mang đến đau đớn để thế giới hiểu được hòa bình. Tài cao thì gan cũng lớn.
Nagato liếc mắt nhìn bức họa 1 lần nữa rồi đi về hướng cửa đá.
Không chút chần chừ, hắn bước qua cánh cửa vào bên trong. Lại thêm 1 lần nữa hắn ngây người.
Chỉ thấy bên trong như 1 cung điện với 2 hàng tượng đá cao đến trăm mét đứng 2 bên. Chính giữa cung điện là 1 pho tượng không thấy rõ khuôn mặt đang dang rộng hai tay như 1 đế vương.
Dưới chân bức tượng là 1 tế đàn hình tròn trông hết sức cổ xưa.
Tò mò đánh giá xung quanh, sau đó hắn cẩn thận bước tới tế đàn.
Trên tế đàn có 1 quyển trục, 1 bình ngọc, 1 chiếc nhẫn có khắc hình hoa bỉ ngạn.
Nagato tò mò mở quyển trục ra. Hắn có chút bất ngờ vì văn tự trên quyển trục trông không biết đã đặt đây bao nhiêu lâu này hắn có thể hiểu.
Nagato trầm mặc khi đọc hết quyển trục. Sắc mặt hắn trông không ra biểu tình gì. Chỉ thấy hắn như biết điều gì đó, và quyết định gì đó.
Hắn cầm lấy chiếc nhẫn đeo lên ngón trỏ phải. Còn lại bình ngọc, hắn suy tư chốc lát rồi mở nắp ngửa cổ uống sạch chất lỏng bên trong.
Sau đó hắn ngồi vào chính giữa tòa tế đàn lặng yên chờ đợi điều gì.
Phút chốc, tất cả pho tượng trong tòa cung điện sáng lên. Vô số phù văn như nòng nọc bao phủ lấy Nagato. Trung tâm tế đàn bốc lên cột sáng bảy màu xông thẳng hướng đỉnh cung điện. Nếu Nagato còn đứng ở ngoài thì hắn sẽ thấy cả tòa kiến trúc hình tròn lúc này đang xoay từ chầm chậm đến nhanh,nhanh khủng khiếp.
Phù văn lưu động.
"Vụtttt" thân ảnh Nagato bỗng biến mất. Để lại tòa cung điện trơ trọi trống vắng tĩnh lặng.
Sau khi Nagato biến mất không bao lâu. Mắt pho tượng ở trung tâm nhất bỗng lóe sáng. Chỉ nghe giọng nói quanh quẩn trong không gian" cơ hội cuối cùng. Sau lần này. Có lẽ lại không còn luân hồi. Ta đã cược tất cả vào ngươi. Hy vọng ngươi sẽ thành công. Hài tử....." tiếp sau đó là tiếng thở dài.....Nhưng Nagato lúc không nghe được. Pho tượng như là nói một mình với hư không u ám.
....... Lời tác giả: Nếu bạn đã đọc tới đây. Chứng tỏ tác phẩm của tôi có hy vọng . rất mong sẽ nhận được sự quan tâm ủng hộ và lời khuyên của độc giả. Xin cảm ơn!
Đăng bởi | yy58613803 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 6 |