Vớt xác trên sông 2
Chỉ thấy Diêm Thủ Nhất lấy sợi chỉ đỏ trước đó, buộc vào tay trái của búp bê, sau đó ném búp bê xuống sông.
Lẽ ra búp bê phải nổi trên mặt nước, nhưng lại nhanh chóng chìm xuống, một lát sau không thấy bóng dáng đâu.
“Gọi tên em trai cậu, gọi lớn lên!” Diêm Thủ Nhất quát.
Ngô Ngọc Xuân cả người run lên, vội vàng gọi: “Ngọc Lâm! Ngọc Lâm!”
“Gọi cả tên đầy đủ.”
Ngô Ngọc Xuân gào lên: “Ngô Ngọc Lâm! Trở về đi! Ngô Ngọc Lâm! Về nhà đi!”
Lần này trong giọng nói của Ngô Ngọc Xuân có vài phần bi thương, chắc hẳn là tất cả cảm xúc trong lòng, không kìm được mà gào lên để phát tiết.
Diêm Thủ Nhất nắm sợi chỉ đỏ, đôi mắt dán chặt vào mặt sông, không chớp mắt, như thể đang câu cá.
Chiêu này có chút tương tự như gọi hồn ở nông thôn.
Ngày xưa công nghệ chưa phát triển, trẻ con ở nông thôn không có nhiều trò giải trí, lên núi hái quả rừng, xuống nước bắt cá là chuyện thường ngày, không tránh khỏi gặp những thứ không sạch sẽ, một chút không cẩn thận có thể bị câu mất hồn, về nhà liền ốm ngu ngu ngơ ngơ.
Lúc này cần người thân ôm trẻ, đến nơi câu mất hồn, vừa rải gạo nếp vừa gọi tên, gọi mãi, hồn đã mất sẽ trở về, trẻ sẽ hết sốt, cũng không còn ngốc nghếch.
Ngô Ngọc Lâm chết trong sông, hồn không có chốn về, tự nhiên trở thành cô hồn dã quỷ, thi thể mang theo oán khí, cũng không nổi lên được.
Diêm Thủ Nhất bảo Ngô Ngọc Xuân gọi hồn, chính là để tìm hồn phách của Ngô Ngọc Lâm, tìm được hồn phách, mọi việc sẽ dễ dàng.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt sông, mặt sông cuộn sóng, bên cạnh công trường thỉnh thoảng vang lên tiếng hò hét của công nhân.
Chỉ như vậy ba phút trôi qua, Ngô Ngọc Xuân gần như khản cả giọng.
Khi anh định dừng lại để nghỉ một chút, Diêm Thủ Nhất đột nhiên mở miệng hỏi về phía dòng sông: “Dưới đáy sông có thứ gì?”
Ngô Ngọc Xuân rùng mình.
Tiểu huynh này đang nói chuyện với ai vậy?
Anh cúi đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt Diêm Thủ Nhất, trên một mảnh bãi bùn ven sông, hiện ra một đôi dấu chân.
Dấu chân có mũi hướng về phía Diêm Thủ Nhất.
Ngô Ngọc Xuân lập tức khóc lớn: “Em trai ơi! Em trai! Em chết thê thảm quá!!”
Diêm Thủ Nhất trừng mắt nhìn Ngô Ngọc Xuân: “Đừng kêu nữa, em trai cậu còn chưa qua bảy ngày, hồn phách chưa ổn định, cậu kêu thêm vài câu, có thể làm em trai cậu sợ đến mức hồn bay phách lạc!”
Ngô Ngọc Xuân lập tức im bặt.
Diêm Thủ Nhất tiếp tục nhìn về phía đôi dấu chân, hỏi:
“Có mấy cái? … Là vợ chồng? Hiểu rồi.”
“… Anh cậu nhờ tôi tìm thi thể của cậu, giờ thì dậy đi, đừng tự làm khổ mình nữa.”
“… Tiền tự nhiên sẽ đến, cậu yên tâm.”
Sau khi trao đổi xong, Diêm Thủ Nhất gật đầu, sau đó tay nắm ấn pháp, miệng niệm: “Xích đế dưỡng khí, hắc đế thông huyết, hoàng đế trung chủ, vạn thần vô việt, sinh hồn tốc lai, tử hồn tốc khứ, thiên môn khai, địa môn khai, ngàn dặm đồng tử dẫn hồn lai (về)!”
“Khởi!”
Khi lời chú kết thúc, Diêm Thủ Nhất kéo sợi chỉ đỏ, con búp bê vốn chìm trong nước nổi lên.
Đồng thời, Ngô Ngọc Xuân thấy ở không xa trên mặt sông, quả thật nổi lên một thứ màu đen, mặc dù hình dạng đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh vẫn nhận ra ngay, đó chính là thi thể em trai mình, Ngô Ngọc Lâm!
Điều khiến Ngô Ngọc Xuân cảm thấy lạnh sống lưng hơn là, thi thể của em trai có tư thế giống hệt như búp bê, đều nằm sấp, nâng tay trái lên.
Như thể cả hai đều bị Diêm Thủ Nhất dùng sợi chỉ đỏ “kéo” lên vậy.
Ngô Ngọc Xuân vô cùng phấn khích, lập tức quỳ xuống lạy Diêm Thủ Nhất, miệng không ngừng cảm ơn.
“Thi thể cậu đã thấy rồi, đi qua vớt thi thể đi, đừng chậm trễ quá lâu lại bị cuốn trôi, như vậy tôi thật sự không tìm thấy được.” Diêm Thủ Nhất cười nói.
Lần đầu tiên tìm thi thể, là vì thi thể mang oán khí, cố tình chìm dưới đáy sông.
Bây giờ thi thể đã hết oán khí, nếu lại để mất, thì thật sự sẽ bị dòng nước cuốn trôi, không còn cách nào cứu vãn.
Nghe vậy, Ngô Ngọc Xuân lập tức nhảy lên chiếc thuyền nhỏ đã chuẩn bị sẵn, chèo về phía thi thể.
Xong việc, Diêm Thủ Nhất châm một điếu thuốc, ánh mắt từ bóng lưng của Ngô Ngọc Xuân chuyển sang hướng công trường.
Tại công trường, tượng Huyền Vũ khổng lồ đã được nâng lên giữa không trung, có vẻ như chuẩn bị được hạ xuống.
Thấy cảnh này, Diêm Thủ Nhất thở dài: “Diêm Vương muốn các ngươi chết vào canh ba, tôi cũng không dám lưu các ngươi đến canh năm, đây đều là số mệnh! Ông nội đã nói, nợ oan nghiệt của tôi đã đủ nhiều rồi, nếu còn quản chuyện không liên quan, e rằng sẽ rơi vào hố sâu không thể thoát ra…”
Truyện Âm Dương Lỗ Ban Chú tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | yy11186474 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |