Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thị Uy

Tiểu thuyết gốc · 2333 chữ

Trong khoảng thời gian này Lương An vẫn đang điều hành đất nước tuy nhiên là ở trên giường. Sau hai lần liên tiếp dùng toàn bộ nội khí cơ thể của Lương An vốn đã bị ảnh hưởng của việc sử dụng bí thuật cho nên yếu hẳn đi dù nội khí mạnh lên. Nói chính xác hơn thì là cơ thể của Lương An bắt đầu không chỉ nổi sức mạnh đáng sợ kia nữa. Vì thế mà những việc không chỉ chính sách chỉ Lương An mới quyết định được thì đều do Diệp Tinh Hà làm cả. Và một trong những điều Diệp Tinh Hà làm đã thay đổi toàn bộ cục diện ba nước.

Đầu tiên là Diệp Tinh Hà tiếp tục tự mình chỉ huy việc huấn luyện các Lĩnh Vực mới. Những người có tiềm năng cũng do Diệp Tinh Hà tự mình tuyển chọn. Việc thứ hai chính là việc Diệp Tinh Hà thị uy với hai nước kia sau chiến thắng thứ 2 tại Giang Hải. Đầu tiên sau khi thu dọn xong chiến trường cùng với việc bắt được Thịnh Văn về. Diệp Tinh Hà đã tự mình đưa Thịnh Văn cùng với xác của Thịnh Hào đến vùng biên giới nước Thịnh. Sau đó quân Lương đánh chiếm một thành trì ở biên giới, giết sạch binh sỹ trong thành không còn một người rồi treo Thịnh Văn và Thịnh Hào lên cổng thành phía bắc hướng về nước Thịnh.

Diệp Tinh Hà để lại mấy dòng chữ bằng máu của binh sỹ nước Thịnh trên tường thành. "Đây là hậu quả của việc thách thức nước ta. Các ngươi có bao nhiêu Lĩnh Vực cứ mang hết đến". Một lần nữa Diệp Tinh Hà để lại một ấn tượng cực kỳ xấu trong mắt dân chúng cả ba nước thế nhưng Diệp Tinh Hà chẳng quan tâm. Nước Lương lần này đã mất 1 Lĩnh Vực với cả chục vạn quân. Làm thế này là còn chưa thoả được sự bực tức của Diệp Tinh Hà khi mà Lương An trở nên như vậy.

Lần này nước Thịnh mất 2 Lĩnh Vực hai người bị thương nặng là Vũ Văn và Hà thống lĩnh, tức là nước Thịnh mất một nửa số tinh anh của họ. Phải biết rằng Thịnh Hào, Thịnh Văn là hai người thuộc hoàng tộc nước Thịnh có địa vị rất cao. Nay chết còn không được chôn cất tử tế sẽ trở thành nỗi nhục muôn đời với hoàng tộc nước Thịnh. Quả thật là việc này có tác dụng lên tinh thần của nước Thịnh khi mà hiện tại những người có tiềm năng đều không dám đến luyện tập tại nơi bí mật kia nữa vì sợ bản thân sẽ là người tiếp theo bị treo lên tường thành.

Nước Thịnh cũng định tìm cách đưa hai người kia về an táng nhưng Diệp Tinh Hà cứ ở trong thành nhìm chằm chằm làm cho không cách làm được. Hiện tại họ chỉ còn Linh Miêu và Thao Thiết là có thể giao đấu với Diệp Tinh Hà mà cả hai có hợp lại cũng không thắng được. Còn nếu điều hai người trấn thủ phương bắc về thì thật sự là không ổn. Vì thế mà nước Thịnh chỉ có thể nhìn Thịnh Văn và Thịnh Hào trở thành hai cái xác khô héo sau cùng bị Diệp Tinh Hà đốt thành tro bụi.

Không chỉ phía nước Thịnh bị răn đe mà cả phía nước Giang cũng bị. Sau khi từ biên giới nước Thịnh về, Diệp Tinh Hà chỉ huy Hắc Long Quân đi từ Lạc Thành đến tận vùng biên giới phía tây nước Giang. Diệp Tinh Hà không tổ chức công thành mà tấn công tất cả những doanh trại của nước Giang phát hiện ra. Diệp Tinh Hà nhấm chìm tất cả trong lửa bằng cách cho Hắc Long Quân bao vây rồi dùng hoả tiễn bắn vào. Không một người lính nước Giang nào có thể trốn thoát khỏi ngọn lửa cuồng nộ này. Nước Giang vốn đã đại bại tinh thần suy sụp lại thêm tin tức này làm cho họ càng sụp đổ hơn. Có thể nói hiện tại tinh thần nước Giang đã không thể gượng dậy được nữa.

Diệp Tinh Hà vốn đã luôn mang theo tiếng xấu cho nên thêm việc này nữa cũng chẳng xấu thêm được. Từ đầu hình tượng của Diệp Tinh Hà đã luôn gắn liền với hai chữ tàn bạo còn việc tàn bạo này có ảnh hưởng thế nào thì cứ để cho con cháu đời sau tự phán xét. Hiện tại việc Diệp Tinh Hà cần làm là cố gắng hết sức hỗ trợ cho Lương An hoàn thành được đại nghiệp. Còn mấy cái khác Diệp Tinh Hà hoàn toàn không quan tâm.

Lương An cũng biết những việc Diệp Tinh Hà làm có phần cực đoan tuy nhiên Lương An không cản Diệp Tinh Hà bởi vì chính Lương An cũng cảm thấy cần phải làm như vậy. Lần này hai nước liên hợp lại đánh thành Giang Hải là vì họ cảm thấy có thể thắng được. Họ cảm thấy không cần phải sợ nước Lương. Sau lần này phải đánh gục hoàn toàn ý chí chiến đấu của nươc Giang và phong thái bề trên của nước Thịnh. Chỉ như vậy thì đại nghiệp của nước Lương mới có thể hoàn thành sớm hơn một chút. Chứ nếu như ba nước vẫn còn trong thế giằng co với nhau thì theo Lương An dự tính 20 năm nữa mới có thể hoàn thành.

Phải biết rằng bây giờ đã hơn 10 năm mà nước Lương mới chiếm được 1 phần 6 diện tích nước Thịnh và hơn 1 phần 2 diện tích nước Giang. Vấn đề là hiện tại nước Giang còn lại phần lãnh thổ chính của họ được sông Liên Giang bảo vệ. Sẽ rất khó khăn cho nước Lương trong các cuộc chiến công hạ phần lãnh thổ này bởi vì nước Giang sẽ dốc hết tất cả nguồn lực để bạo vệ phần quan trọng nhất của đất nước. Nếu thiệt hại quá nhiều thì nước Thịnh sẽ phản công ngược lại mọi thứ sẽ lại kéo dài thêm không biết đến bao giờ.

Cũng nhờ có việc Diệp Tinh Hà làm mà vùng biên giới phía bắc trở nên yên bình hẳn. Vụ gieo hạt cuối xuân đầu hè diễn ra một cách thuận lợi y như cái cách mà vụ xuân diễn ra mà không có bất cứ sự quấy phá nào của nước Thịnh. Vùng Bắc Bình Phủ hiện tại đã thành khu vực cung cấp lương thực lớn thứ hai chỉ sau vùng lưu vực sông Đông Giang. Vụ thu hoạch tới nước Lương thậm chí có thể chu cấp cho vùng bán đảo mà không cần đến sự tự cung cấp của họ. Các kho tàng ở Lạc Thành càng lúc càng đầy ắp dù chúng đã được mở rộng thêm mấy lần trong 10 năm qua. Lạc Thành vẫn giữ vững được danh hiệu thành trì lớn thứ 2 nước Lương kể cả khi thành Giang Hải đã về tay nước Lương. Thế mới thấy rằng hiện tại Lạc Thành đã lớn và quan trọng đến mức nào.

Ở Lạc Thành hiện tại quân số người Lạc đã hồi phục lên được 5 vạn người. Cộng với 2 vạn đã tham gia vào Giang Hải Doanh nữa là 7 vạn, tức là số lượng người Lạc trong quân đội nước Lương đã ở mức từ một phần tư đến một phần 3 quân lực. Bây giờ họ đã là một phần quan trọng trong bố trí chung của Lương An chứ không còn là một lực lượng biệt lập chỉ được huy động khi không còn cách nào khác nữa. Thêm cả những người giỏi nhất của họ được tuyển chọn cho Hắc Long Quân nữa thì hiện tại vị thế của binh sỹ người lạc đã hoàn toàn thay đổi. Hắc Long Quân cũng đã nhanh chóng hồi phục lại 2000 người chỉ sau một đợt tuyển dụng.

Tình cảm người Lạc dành cho Diệp Tinh Hà cũng nhiều như cho Lương An vậy. Họ là khu vực duy nhất không cảm thấy sợ Diệp Tinh Hà. Bởi vì Diệp Tinh Hà luôn mang đến những điều tốt đẹp cho người Lạc. Ngay cả mặt hàng bán chạy nhất của họ cũng là nhờ có Diệp Tinh Hà quảng cáo. Cho nên trong khu vực Lạc Thành tuyệt không có người nào nói xấu Diệp Tinh Hà. Và họ luôn chào đón hoàng hậu mỗi khi Diệp Tinh Hà đặt chân đến đây.

Lần này dẫn Hắc Long Quân quay về cho nên Diệp Tinh Hà cũng vào trong Lạc Thành một chút. Tiện thể mua về chút thịt cừu cho hai đứa trẻ ăn. Dù rằng hiện tại người Lạc luôn luôn chuẩn bị sẵn một lượng thịt cừu khô thượng phẩm đưa vào trong cung mỗi 3 tháng 1 lần. Những con cừu được lựa chọn được chăn thả ở vùng ngay chân núi Thiên Mộ và chỉ những miếng thịt tốt nhất từ chúng mới được làm loại thịt tiếng cống vào trong cung.

Khi Diệp Tinh Hà quay về thành Lương Kinh thì nỗi sợ hãi từ hai nước cũng kéo về đến kinh thành nước Lương. 10 năm qua quan lại nước Lương vốn đã rất sợ Diệp Tinh Hà rồi sau những chiến tích hung tàn này thì họ hoàn toàn run rẩy trước hoàng hậu. Một khi Diệp Tinh Hà để ý đến việc gì thì việc đó được hoàn thành một cách cực kỳ hoàn hảo. Lương An cũng không biết là phải vui hay buồn về việc này. Riêng với hai đứa trẻ thì chúng luôn cảm thấy mẫu hậu là người vừa xinh đẹp vừa tốt nhất trên đời mặc dù có đôi lúc chúng vẫn trêu mẹ hung giữ. Đặc biệt là thái tử càng lớn càng bảo vệ mẫu hậu hơn, bất cứ ai dám nói xấu Diệp Tinh Hà mà để thái tử biết thì người đó sẽ bị xử phạt.

Đến khi Diệp Tinh Hà quay về thì nước Thịnh mới dám đưa quân ra thiết lập lại thế trận phòng ngự cùng như chiếm lại các thành trì đã bị phá. Dù thế thì lực lượng quân Thịnh vẫn đóng khá xa biên giới chứ không dám lại gần. Họ còn không thiết lập các doanh trại phòng ngự mà chỉ tập trung quân trong các thành trì thậm chí còn gia cố các thành trì vùng biên giới để đản bảo rằng quân Lương không thể vượt qua một cách dễ dàng. Nước Thịnh cũng tiến hành tập luyện lại toàn bộ binh sỹ vùng biên giới của họ sau khi mấy lần gần nhất họ hoàn toàn bị vỡ trận khi bị tấn công. Hiện tại quân Thịnh đã chuyển hẳn sang hướng phòng ngự chứ không còn hổ báo như trước.

Nhóm tinh anh của nước Thịnh cũng được tôi luyện lại khi mà thời gian qua họ quá chú trọng vào số lượng mà chất lượng của Lĩnh Vực không được chú trọng. Ngay cả Vũ Văn người vốn đã bị thương khá nặng sau khi phục hồi lại cũng phải tham gia. Bởi vì hiện tại nước Thịnh một lần nữa phải dựa vào lĩnh vực của Câu Trận để bảo vệ cho đất nước chứ không còn trông cậy được vào những người khác nữa. Và Vũ Văn cũng được thừa kế lại chức vị Hộ Quốc Công dù không phải con cháu trực hệ của Vũ Bình tướng quân. Mục tiêu của nước Thịnh là có ít nhất hai người có thể chống đỡ được Diệp Tinh Hà hoặc Lương An và luyện tập các kỹ năng phối hợp lĩnh vực nếu có thể. Đòn tấn công hợp kích của Lương An và Diệp Tinh Hà quá bá đạo, có được một thứ tương tự như thế thì không có gì tốt hơn.

Còn nước Giang sau khi thiệt hại đủ đường thì họ bây giờ chỉ có thể dựa vào sông Liên Giang mà phòng ngự. Lực lượng Lĩnh Vực của họ mất đến 4 người chỉ còn 2. Mạnh Khương cũng bị thương chứ chẳng khoẻ mạnh gì. Bây giờ nước Giang chỉ có thể trông chờ vào Giang Sách. Và đợi Mạnh Khương đi tìm được truyền nhân của trưởng môn Minh Đạo Môn ngày xưa. Có được người này thì nước Giang còn hy vọng còn không có được người này thì nước Giang coi như xong rồi. Vì đã mất đi Giang Hạo cho nên Giang Sách đã trở thành chỉ huy của toàn quân nước Giang. Giang Sách đã thiết lập lại các tuyến phòng thủ từ phía ngoài cho đến sông Liên Giang rồi đến khu vực thành Giang Đô. Quân Giang còn lại 17 vạn đều co cụm hết về khu vực trung tâm đất nước để phòng thủ. Họ không dám chia lẻ quân đội ra để nước Lương tấn công từng phần nữa.

Lực lượng thuỷ quân vốn là niềm tự hào của nước Thịnh hiện tại buộc phải co cụm lại vùng biển phía đông bắc nước Giang. Hơn 200 tàu chiến thì có đến 100 tàu tập trung phòng thủ trên biển cũng như vùng cửa sông Liên Giang đi qua thành Giang Đô. Còn hơn 100 tàu còn lại thì chia ra từng đội 10 tàu đóng dọc theo các bến cảng nhỏ lẻ bên ngoài. Hiện tại họ chỉ có thể giao chiến với thuỷ quân nước Lương nếu lực lượng đông hơn chứ không còn giao chiến theo kiểu cửa trên được nữa.

Bạn đang đọc Ám Nhật- Chân Vũ sáng tác bởi Revulsion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Revulsion
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.