Thị Sát
Sau buổi lễ giỗ tổ ở quê nhà xong thì gia đình Lương An chưa vội về thành Lương Kinh ngay mà tiếp tục ở lại Tây Thành Phủ. Không mấy khi ra ngoài cho nên Lương An muốn nhân cơ hội này quan sát một chút Phủ Tây Thành. Nơi đây là nơi đặt các xưởng chế tạo chính của Binh Bộ. Hiện tại thì Lưu Phúc cũng đang ở đây đốc thúc việc chế tạo binh khí.
Quân sỹ tuyển mới thêm bao nhiêu thì vũ khí chiến giáp cũng cần thêm tưng đấy vì vậy năm nay cần phải chế tạo nhiều hơn mọi năm. Mà bây giờ là thời gian cuối năm cho nên cần phải tăng tốc lên trước khi nghỉ tết. Bình thường thì sau khi nghỉ tết xong tiến độ luôn luôn chậm hơn bình thường do các thợ chế tạo vẫn còn hơi men của năm mới cho nên thường không được tập trung như những lúc khác. Vì thế mà giai đoạn trước khi nghỉ này càng phải tăng tốc hơn để bù lại tiến độ bị chậm sau đó. Khi Lương An đến thị sát thì tất cả các xưởng ở Tây Thành Phủ đều có không khí vô cùng khẩn trương.
Người ta có câu dục tốc thì bất đạt vì vậy mà Lưu Phúc luôn luôn giám sát chặt chẽ chất lượng đầu ra của các sản phẩm để tránh việc vì chạy theo số lượng mà khiến cho chất lượng sụt giảm. Việc này làm cho Lương An rất hài lòng về sự cẩn thận của Lưu Phúc cũng như sự cố gắng của thợ chế tác ở đây. Vì đã đến thăm cho nên Lương An cũng chuẩn bị thêm một phần thưởng nho nhỏ cho toàn bộ người của Binh Bộ. Điều này càng làm cho không khí ở Tây Thành Phủ phấn khởi hơn.
Không chỉ có mỗi phần quân sự mà cả phần dân sự cũng thế. Đợt vừa rồi nơi đây đã sản xuất rất nhiều nông cụ chất lượng cao cho vùng bán đảo nay gọi là Hoàng Ngạc Phủ. Chúng chỉ mới vừa được chuyển đi ngay trước vụ gieo hạt tức là cách thời điểm hiện tại có hơn một tháng. Hiện tại họ đang tiếp tục sản xuất thêm công cụ cho việc làm muối. Không như vùng bờ biển phía đông. Mùa đông ở vùng bán đảo có không khí khô. Phơi muối chỉ cần không bị mưa cũng như gió ẩm thì bảy ngày là sẽ có thể thu hoạch được.
Chuyến thị sát của Lương An ở Tây Thành Phủ chỉ kéo dài 3 ngày mà cũng làm cho quan tri phủ ở đây mướt mồ hôi. Bình thường thì vị này tự tin lắm lần trước đến báo cáo còn vỗ ngực tự hào về nơi mình cai quản, đến khi bệ hạ đến tận nơi thì lại lo lắng không yên. Đây cũng chẳng phải biểu hiện của việc có tật giật mình gì mà là chỉ lo sợ vạn nhất. Vụ việc của Làng Đào Mộc ngày trước chính là một ví dụ, chẳng có ai biết được là có chổ hổng nào hay không. Khi mọi thứ kết thúc tốt đẹp thì Tri Phủ của Tây Thành Phủ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi rời Tây Thành Phủ thì Lương Mặc đưa hai vị điện hạ về cung để còn tiếp tục việc học còn Lương An và Diệp Tinh Hà thì tiếp tục đi về phía tây. Nơi họ đến không đâu khác chính là Tây Lâm Phủ. Nơi hiện tại cùng với vùng cực nam là hai nơi hẻo lánh nhất nước Lương. Nơi đây còn có tình huống đặc thù hơn khi là nơi lưu đày tội phạm. Có đến 4 phần dân số ở đây là tội phạm đang thi hành án, cũng chính vì thế mà đại bản doanh của Thanh Lâm Doanh cũng đóng ở đây chứ không phải Tây Thành Phủ. Ở đây cũng có khá nhiều người của Mật Ty của Giám Bộ nữa. Một khi có biến thì họ sẽ là những người đầu tiên biết được.
Việc bệ hạ đến thị sát với những người đang thi hành án này vừa là sự vui mừng cũng vừa là nỗi lo. Bệ hạ đến sẽ có hai trường hợp, một là nhân dịp gì đó đến để ban cho ân xá nhiều người có thể kết thúc cuộc sống lưu đày của mình trở về quê nhà. Hai là đến tuyển binh những người thích hợp sẽ phải tham gia quân đội. Họ sẽ dùng mạng sống để đánh đổi lấy sự tự do. Chỉ là lần này Lương An đến chẳng phải cái nào trong hai cái trên. Lương An đơn giản chỉ là đến xem xét tình hình. Đầu tiên là Thanh Lâm Doanh. Cũng đã lâu rồi kể từ lúc đến gặp Lâm Hảo, Lương An mới lại đến đây. Bây giờ cảnh còn mà người mất. Thanh Lâm Doanh bây giờ vẫn y như mấy năm trước không có thay đổi gì.
Binh sỹ của Thanh Lâm Doanh được đón bệ hạ cùng nương nương thì vui mừng khôn xiết. Lâu lắm rồi họ mới có một ngày trọng đại như thế. Tướng quân của Thanh Lâm Doanh hiện tại là người đứng cuối cùng trong nhóm 12 người trước kia. Lúc đó thậm chí còn chưa có Hoá Hình còn bây giờ thì đã tiến bộ hơn nhiều. Cái quan trọng là những người trước đó vượt lên có những người chỉ Hoá Hình ra Hư Ảnh còn chàng trai này đi sau nhưng lại Hoá Hình ra được Kim Tê. Tê giác và voi thường bị đánh giá là lù đù lại không được quá uy vũ nhưng thực tế thì dù là hổ hay sư tử thì gặp chúng cũng phải bỏ chạy. Quả trứng nở muộn này có lẽ sẽ lại giống như Lâm Hảo ngày trước đi sau mà về trước.
Và rõ ràng là Diệp Tinh Hà nhìn ngay ra được tiềm năng của chàng trai này.
- Ngươi tên là gì?
- Bẩm nương nương thần tên là Tần Vũ.
- Tên hay lắm. Năm nay bao nhiêu tuổi?
- Bẩm nương nương. Thần năm nay đã 26.
- Đợt tới huấn luyện Lĩnh Vực. Ta sẽ cho gọi ngươi. Nhớ chuẩn bị.
- Tạ ơn nương nương. Thần nhất định dốc sức.
Việc huấn luyện người này Lương An đã giao cho Diệp Tinh Hà cho nên chỉ cần Diệp Tinh Hà quyết là được. Lương An sẽ không bao giờ hỏi bất cứ điều gì. Đến thăm doanh trại xong thì Lương An và Diệp Tinh Hà đến tận nơi tập trung của những người bị lưu đày. Hai người chỉ mang theo một phần của đội Ngự Lâm Quân chứ không mang toàn bộ đến mục đích chính là muốn để cho những người bị lưu đày này không cảm thấy bản thân bị đề phòng xa lánh. Lương An đến cũng không nói gì nhiều chỉ khuyên họ nên cố gắng làm lại cuộc đời. Con người ai cũng có sai lầm chỉ cần còn sống thì còn có cơ hội sửa chữa. Lương An cũng tặng cho họ một bữa ăn no đầy thịt để cho họ có thêm chút thể lực trong ngày đông lạnh giá này.
Người của Hình Bộ được cử đến đây để trông coi phạm nhân cũng được Lương An động viên. Những người này thật ra đều không phải người quê ở vùng này mà phần lớn đều quê ở khu vực thành Lương Kinh. Họ chấp nhận một cuộc sống xa rời quê hương làm nhiệm vụ nguy hiểm như chông trừng phạm nhân này vì tổ quốc là một sự hy sinh cao cả. Đúng là Lương An hơi thiếu để ý đến họ. Phải biết rằng các cai ngục này đều là quan cửu phẩm tức là phẩm quan thấp nhất. Họ nhận được bổng lộc thấp nhất trong toàn bộ hệ thống quan lại nước Lương. Gọi là quan như thực tế thì họ chẳng khác gì những người đi lưu đày cả. Nhìn thấy cảnh này cho nên Lương An đã hạ lệnh cho Tây Lâm Phủ xây dựng một khu nhà cho các cai ngục cộng với việc tăng thêm 2 phần tiếp tế cùng 1 phần tiền lương cho cai ngục ở đây. Trong vòng 1 tháng phải hoàn thành việc này để cho họ có thể trải qua một năm mới thoải mái nhất có thể.
Phần thưởng vô cùng thực tế này làm cho toàn bộ số cai ngục ở đây đều hò reo vui mừng. Ở đây vốn thiếu thốn chẳng có gì quan trọng bằng ăn no mặc ấm trong mùa đông. Chính vì thế mà ai ai cũng tạ ơn bệ hạ cùng với hứa sẽ vững tâm thực hiện nhiệm vụ không bao giờ chểnh mảng. Diệp Tinh Hà thì càng ngày càng thấy thủ đoạn của Lương An cao tay hơn. Đúng là làm vua lâu ngày thì dù muốn dù không vẫn phải tăng cường một chút bài vở thu phục lòng người.
Nơi cuối cùng Lương An đến trong chuyến thị sát là mỏ vàng chính của vùng tây nam. Đến 8 phần vàng trong cả nước có nguồn gốc ở đây. Vì thế mà Thanh Lâm Doanh cũng như Giám Bộ cử một lực lượng khá đông người tới đây giám sát để đề phòng bất trắc. Độ trọng yếu của nơi này đến mức mà nơi đây là nơi duy nhất được xây dựng tường thành ở vùng tây nam. Binh sỹ quân địa phương trực tiếp đứng trên tường thành bảo vệ còn lực lượng của Thanh Lâm Doanh thì đóng trại bao xung quanh 4 hướng bên ngoài. Mục tiêu chính là một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.
Công nhân ở đây đều là người được Công Bộ thuê làm thợ mỏ, tất cả đã được Giám Bộ thẩm tra kỹ càng về thân phận tránh trường hợp có nội gián bên ngoài trà trộn vào phá hỏng việc khai khoáng. Nơi đây không chỉ khai khoáng không mà quặng vàng cũng được nấu ở đây. Ban đầu thợ của Hộ Long Sơn Trang đến phổ biến kiến thức cũng như tự mình làm việc này còn bây giờ thì đã là người của Tài Bộ kết hợp với Công Bộ làm. Tính ra nơi đây cũng là một trong số ít nơi mà có người của nhiều bộ cùng hợp tác với nhau. Tính sơ sơ là có Công Bộ, Tài Bộ, Giám Bộ và Binh Bộ.
Tính ra nơi đây là nơi có cơ sở vật chất đầy đủ nhất trong toàn bộ vùng tây nam thậm chí còn đầy đủ hơn cả khu vực kho lưu trữ chính của Binh Bộ nữa. Vì thế mà Lương An chỉ thưởng cho họ một phần tiền coi như là lì xì trước cho năm mới. Dù sao thì họ cũng chẳng thiếu thốn thứ gì khác cả.
Tri Phủ của Tây Lâm Phủ thì vẫn giữ được sự tự tin chứ không như Tây Thành Phủ mấy hôm trước. Dù sao thì nơi đây dân số cũng ít hơn cộng với việc được bảo vệ cẩn thận bởi Thanh Lâm Doanh cho nên chẳng phải lo lắng quá khi mà mỗi một nơi đều tự làm tốt việc của mình. Khi Lương An hỏi đến thì vị này cũng không cẩn trọng từng lời một như bên kia. Nói chung thì Lương An khá hài lòng với Tây Lâm Phủ.
Mấy ngày Lương An và Diệp Tinh Hà đi thị sát cũng là mấy ngày mà bọn trẻ ở trong cung được tự do thoải mái. Đầu tiên chính là việc trốn luyện tập, học hành thì cũng chán nhưng lại là thứ bắt buộc. Trốn một ngày lập tức sẽ bị Thái Học Phủ ghi lại vì thế mà cả hai không dám lười nhác. Còn việc luyện tập thì khác nó vốn không phải thứ bắt buộc. Chỉ cần Lương Mặc không có ý kiến gì thì tự nhiên sẽ được thôi. Cấm Vệ Quân trong cung tuyệt không có ai dám bép xép việc hai đứa bỏ tập cả. Vì Lương Mặc đã cấm tuyệt đối việc này, tất cả đều do Lương Mặc chịu trách nghiệm.
Mà Lương Mặc lại rất cưng chiều cả hai cho nên, thái tử và công chúa không chỉ bỏ tập mà còn kéo Lương Mặc ra ngoài cung vào buổi chiều rồi đến tối mới về. Trẻ con ham thích khám phá những thứ mới lạ cho nên có cơ hội là không thể bỏ qua. Dù có Lường Mặc đi theo bảo vệ nhưng mà để đản bảo an toàn tuyệt đối thì Mục Vân vẫn bí mật theo sau. Hai đứa trẻ còn nhỏ với lại chưa khai mở nội khí cho nên không thể cảm nhận được sự tồn tại của Mục Vân. Chúng chỉ biết là trong cung có một người gọi là Ảnh mà thôi. Các câu chuyện về Ảnh luôn được lưu truyền trong cung kể cả câu chuyện về ảnh đời trước vì bảo vệ cho vua Minh Đức mà cùng với Thanh Lang Hầu hy sinh thân mình.
Thật ra thì Lương An cũng không quá nghiêm khắc với việc này vì Lương An cũng chẳng phải người chăm chỉ luyện tập gì. Hồi trẻ thỉnh thoảng cũng lười biếng mà bỏ tập. Còn Diệp Tinh Hà thì khác, vấn đề này vô cùng nghiêm túc. Chỉ là đứng trước con cái thì phụ huynh nào cũng chịu thua. Ngày trước Diệp Hùng Nguyên Soái bất lực với Diệp Tinh Hà như nào thì hiện tại Diệp Tinh Hà cũng bất lực với hai đứa trẻ y như thế. Tiểu công chúa còn rất biết lợi dụng vị thế của mình khi mà chỉ cần mẫu hậu có hiện tượng bùng cháy lên thì sẽ lập tức lăn ra khóc nhè. Chỉ cần như vậy thì từ Lương Mặc cho đến Lương An đều sẽ đứng ra giúp đỡ.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |