Phần Thưởng
Tiểu công chúa sau khi mở được nội công thì dù có khoe khoang một chút nhưng tuyệt không dùng sức mạnh này để ra tay với người khác. Bản thân tiểu công chúa cũng nghe được về Hắc Khí cho nên rất hạn chế động đến thứ này. Chỉ có lúc luyện tập mới đem ra mà thôi. Hắc Khí của tiểu công chúa có đặc tính khá giống của Lương An khi có vẻ theo hướng đông đặc chứ không phải theo hướng như của Mục Vân làm cho Lương An và Diệp Tinh Hà lo lắng hơn. Nếu nó tiếp tục là một thứ khó khống chế thì thật sự là một mối hoạ.
Diệp Tinh Hà chỉ có thể kiềm chế được 1 người mà thôi. Nếu hai cha con cùng nhau mất kiểm soát thì đúng là thảm hoạ với hoàng tộc nước Lương vốn đã neo người này. May mà bây giờ còn không phải lo về vấn đề tuổi thọ nữa khi mà Lĩnh Vực có thể được mở ra chứ trước kia thì có lẽ Lương An đã tìm mọi loại thảo dược còn Diệp Tinh Hà đã dùng cả bí thuật để bảo vệ tâm mạch cho con gái rồi. Bí thuật chỉ dùng được một lần nên Lương An không thể dùng nó bất cứ lần nào nữa dù cho Lương An có mạnh đến đâu.
Việc tập luyện của tiểu công chúa được giám sát kỹ càng bởi Diệp Tinh Hà và Lương Mặc. Tuy nhiên cả Diệp Tinh Hà và Lương An đều không có ý định dùng ngoại lực giảm tốc độ phát triển nội khí của công chúa mà cứ để nó phát triển một cách bình thường. Nếu có vấn đề gì thì mới can thiệp sau.
Hiện tại thì Diệp Tinh Hà đang phải để ý cả phía luyện tập của những người có cơ hội mở Lĩnh Vực nữa cho nên thành ra là gần như toàn bộ thời gian ban ngày đều ở ngoài cung. Vì thế mà thời gian luyện tập của công chúa cũng được đẩy xuống lúc hoàng hôn thành ra công chúa có cả buổi chiều rảnh rổi không có việc gì làm. Và thế là công chúa lại giống mẹ ngày trước khám phá mọi nơi trong cung. Có hai chỗ công chúa đặc biệt chú ý đến. Một là Nghị Chính Đường nơi mà Lương An sẽ bàn bạc riêng với một vài người ví dụ như Thái Sư đại nhân về một số công việc cụ thể. Hai là Thiên Khố nơi đặt những trang bị của hoàng gia dùng trong việc ra trận. Nơi đây cũng là nơi để chiến giáp của Lương An và Diệp Tinh Hà.
Việc công chúa để ý đến Thiên Khố thì cũng không có gì là lạ với Cấm Vệ Quân khi mà công chúa cũng thích mấy vụ đánh đấm y như mẹ. Vì thế mà công chúa ở ở cả canh giờ trong Thiên Khố thì cũng không có ai vào gọi mặc cho công chúa chơi thoả thích với những thứ trong đó. Họ thậm chí còn không sợ công chúa bị thương. Bởi vì công chúa còn hiểu rõ mấy thứ vũ khí bên trong hơn cả họ khi mà ngay cả Phượng Dực Đao của Diệp Tinh Hà thì công chúa cũng sử dụng được.
Lương An sau khi biết việc này thì quyết định gọi công chúa đến.
- Con gái. Con muốn thứ gì trong Thiên Khố sao?
- Không thưa phụ hoàng. Con chỉ muốn dùng thử chút xem thứ nào vừa tay thôi.
- Vậy con đã tìm được thứ phù hợp chưa?
- Con nghĩ vẫn là dùng trường thương giống phụ hoàng thôi. Chứ đại đao như của ông ngoại quá nặng rất khó linh hoạt.
- Đợi con lớn một chút nữa ta sẽ làm riêng cho con một thanh.
- Tạ ơn phụ hoàng. Con muốn cả chiến giáp nữa cơ.
- Rồi rồi. Ta sẽ làm hết cho con. Lần này con Khai Mở được nội khí ta vẫn chưa thưởng cho con thứ gì. Con đến chuồng ngựa đi, có một con Thiết Mã rất tốt đang đợi con ở đó.
- Phụ hoàng quả nhiên vẫn chiều con nhất.
Thật ra công chúa muốn có một con ngựa riêng từ lúc tập luyện cưỡi ngựa lần trước rồi. Lần trước Lương An cũng đã dẫn công chúa đi chọn một lần mà chưa chọn được con ngựa nào ưng ý. Công chúa lúc đầu rất muốn thử chinh phục Ô Vân chỉ là việc này quá nguy hiểm khi Ô Vân có thể làm tiểu công chúa bị thương cho nên Lương An mới không cho phép. Bây giờ công chúa đã có nội khí rồi thì không quá lo lắng vấn đề này nữa. Hiện tại cho công chúa đi thử ngựa cũng chẳng có vấn đề gì.
Tiểu công chúa vui vẻ đi đến chuồng ngựa hoàng gia. Ở đây những người chăm sóc ngựa đã đợi sẵn và dẫn tiểu công chúa đến trước chuồng ngựa của mình. Trước mặt công chúa là một con Thiết Mã màu đen trông khá to lớn. Ánh mắt của nó trông cứng nhắc chẳng khác gì mắt của Ô Vân. Với chiều cao của công chúa hiện tại thì cần phải bắc ghế mới lên lưng nó được. Tiểu công chúa không vội làm vậy mà làm quen với nó trước. Đây là kiến thức đã được Diệp Tinh Hà truyền lại cho từ những lần tập luyện trước. Người chăm sóc cũng giới thiệu cho công chúa về con ngựa này.
- Thưa công chúa. Con ngựa này thuộc giống Thiết Mã của người Lạc. Nó mới vừa được chuyển đến cách đây mấy ngày. Theo như người Lạc thông báo thì nó còn rất ít tuổi mới chỉ hơn 1 tuổi mà thôi. Hiện tại chưa có tên, công chúa có thể tự đặt tên cho nó.
- Vậy à. Vậy thì ta sẽ gọi nó là Hắc Phong đi.
Sau đó thì vừa vuốt ve công chúa vừa trò truyện với chiến mã của mình. Rồi còn tự mình khắc tên nó lên yên ngựa nữa. Hắc Phong có ngoại hình khá giống Ô Vân và cả thiên tính của nó cũng giống luôn. Khi mà nó nhận ra được những việc công chúa đang làm với nó và cực kỳ điềm tĩnh. Bản thân nó có lẽ cũng đang tự mình làm quen với nội khí của công chúa. Công chúa còn chưa có khả năng kiểm soát nội khí cho nên là nội khí phát ra ngoài khá nhiều. Việc này đối với những cao thủ là việc đại kỵ khi mà để lộ thực lực trước mặt đối thủ thì chẳng khác nào cho họ cơ hội để đánh bại mình.
Một lúc sau thì công chúa lần đầu tiên cưỡi lên lưng Hắc Phong rồi đi một vòng trong khu chuồng ngựa. Dáng đi của Hắc Phong rất oai vệ khiến cho nó và tiểu công chúa tạo ra một khung cảnh khá là ngược đời khi một cô gái nhỏ đang trông như một đại tướng quân khi ra trận vậy. Lương An theo sau con gái từ ban đầu cho nên đã chứng kiến tất cả mọi thứ. Chỉ có tiểu công chúa quá tập trung vào phần thưởng của mình mà không để ý đến phụ hoàng đang theo dõi mà thôi.
Nhìn thấy những biểu hiện của tiểu công chúa. Lương An rất hài lòng. Tiểu công chúa có thể không dùng vũ lực mà làm cho chiến mã nghe lời mình thì chẳng khác gì Lương An và Ô Vân cả. Có điều là Lương An không biết Hắc Phong thật ra đang rất sợ Hắc Khí của tiểu công chúa. Nếu nó biết nói nhất định sẽ nói "Bà cô này đáng sợ quá".
Việc tiểu công chúa được thưởng ngựa làm cho thái tử cũng phấn đấu hơn là rõ. Hiện tại thái tử đang tìm xem có việc gì có thể lập thành tích được để xin phụ hoàng một con ngựa như chị gái. Đây không phải ganh đua gì mà chỉ là muốn cùng công chúa cưỡi ngựa ra ngoài thành chơi mà thôi. Hiện tại thành Lương Kinh đã mở rộng lên rất nhiều nếu còn không có ngựa đi thì chắc đi mỏi chân mới ra được đến cửa thành mất. Cũng vì thế mà Lương Mặc nhanh chóng bị kéo vào công việc tìm thành tích cùng thái tử. Bất cứ cái gì có thể được thưởng thì Lương Mặc đều phải báo với thái tử.
Nói thật một con ngựa thì chỉ cần mở miệng ra thậm chí chẳng cần xin cứ đến thẳng chuồng ngựa chọn lấy một con là được. Nước Lương sau này chính là của thái tử, một con ngựa có đáng là gì. Người Lạc mà biết thái tử đang muốn tìm một con thì họ sẽ tìm con Thiết Mã tốt nhất hiện tại đến cho thái tử ngay lập tức.
Hiếm khi thấy thái tử hăng hái như thế cho nên cả Lương An và Diệp Tinh Hà đều không muốn can thiệp vào mà cứ để cho thái tử làm mọi thứ có thể. Hai người cũng muốn chờ xem thái tử khi cố gắng có thể làm ra được thành tích gì. Cuối cùng thì thái tử đã lựa chọn khôn ngoan hơn cả hai nghĩ rất nhiều khi mà kỳ thi thăng cấp của Thái Học Phủ thái tử đứng thứ nhất. Kết quả này cực kỳ bất ngờ khi mà từ trước đến nay chưa bao giờ thái tử đứng ở vị trí này dù luôn nằm trong nhóm những người có điểm số cao nhất. Lần này điểm số của thái tử thậm chí còn cao hơn cả những tiền bối từng đứng đầu ngày trước.
Thái tử biết chọn việc thích hợp với mình nhất để lấy thành tích là một hành động khôn ngoan. Bỏ đi sở đoản, lợi dụng sở trường là hành động mà không phải ai cũng làm được khi đang ganh đua. Có những đứa trẻ khác sẽ chăm chăm vào việc so đo hơn thua mà quên đi việc trong một số lĩnh vực chúng sẽ không thể nào chiến thắng được đối thủ mà mình đối đầu. Biểu hiện của thái tử làm cho Lương An và Diệp Tinh Hà hài lòng hơn cả việc công chúa mở nội khí trước đó. Vì thế mà không thưởng không được. Lương An lần này gọi thái tử đến Kinh Thiên Điện lúc mình đang làm việc.
- Triều Dương. Lần này con đứng thứ nhất, ta rất hài lòng nên muốn thưởng cho con. Con muốn cái gì?
- Con cũng muốn ngựa như chị.
Thái tử thậm chí còn không mất lấy một cái chớp mắt để suy nghĩ.
- Ngựa tốt không phải lúc nào cũng có. Con đợi thêm vài ngày rồi ta sẽ nhờ người Lạc tìm cho con một con.
- Tạ ơn phụ hoàng.
Lương An sau đó nhờ cả người Lạc và Hộ Long Sơn Trang tìm một con ngựa tốt cho thái tử. Vài ngày sau thì có tin được truyền đến từ Hộ Long Sơn Trang. Khi mà có một con ngựa khá tốt ở trại ngựa của người Lạc ở Lạc Thành. Trông nó không quá nổi bật cho nên hiện tại chỉ có Hộ Long Sơn Trang là đang để ý đến nó. Ngay sau đó thì con ngựa này được Hộ Long Sơn Trang đưa về thành Lương Kinh và được chuyển đến chuồng ngựa hoàng gia.
Mất khoảng 10 ngày chờ đợi cho nên khi nhận được tin phần thưởng của mình đã đến thì thái tử chạy như bay đến chuồng ngựa hoàng cung. Thái tử vốn là người không bao giờ hành động lỗ mãng cũng như chẳng mấy khi có hứng thú với cái gì cho nên việc này huyên náo cả hoàng cung. Công chúa cũng biết cho nên cũng cùng đến.
- Điện hạ đã đến rồi. Đây chính thứ mà bệ hạ chuẩn bị cho điện hạ. Tên của nó là Bạch Lộ.
Trước mặt thái tử là một con ngựa trắng trông không quá nổi bật về cả hình dáng lẫn khí thế. Nó thậm chí còn dễ dàng để người khác cưỡi lên lưng nhưng khi bắt đầu cưỡi nó thì thái tử mới thấy được vì sao nó được lựa chọn. Tốc độ của con ngựa trắng này cực kỳ nhanh. Nó có tốc độ có thể gọi là ngang bằng với cả Ô Vân. Kể cả những người chăm sóc ngựa lâu năm trong chuồng ngựa hoàng cung cũng không thể tin vào những gì diễn ra trước mắt mình. Con ngựa họ đánh giá là chỉ tạm được này lại đang thách thức cả Ô Vân của bệ hạ. Đúng là không thể đánh giá bất cứ thứ gì qua vẻ bề ngoài được.
Thái tử lúc đầu còn hơi ngờ ngợ nhưng sau đó thì cũng như người chăm sóc ngựa nhanh chóng bị thứ tốc độ kinh người này làm cho choáng ngợp. Công chúa dù có Hắc Phong rồi cũng phải tỏ ra thèm thuồng ngựa của em trai. Dù sao thì chứng kiến tốc độ này không mê mới lạ. Lương An cũng đến để xem như lần trước với công chúa.
Lần này thái tử không làm quen mà lập tức cưỡi lên luôn vốn không phải là việc người giỏi cưỡi ngựa nên làm. Với tốc độ cao của Bach Lộ thì bình thường rất dễ bị ngã đây cũng là việc không nên. Thế nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó Bạch Lộ vào thái tử cực kỳ phù hợp với nhau như Lương An và Ô Vân ngày đầu gặp nhau vậy. Thế là Lương An mỉm cười đi đến chuồng của Ô Vân.
- Ngươi xem mười mấy năm sau lại xuất hiện một thế hệ mới còn mạnh hơn chúng ta nữa. Quả nhiên là sóng sau xô sóng trước.
Ô Vân cũng như đang hiểu ý Lương An mà hí lên một tiếng dài như muốn nói nó vẫn đang là kẻ mạnh nhất.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |