Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật Nguyệt

Tiểu thuyết gốc · 2398 chữ

Mười ba năm trước. Vào giờ Thìn ngày Dậu tháng Thân, trên bầu trời thành Lương Kinh lúc đó xảy ra một dị tượng cực kỳ hiếm gặp. Dù bầu trời đang sáng trưng dưới ánh sáng của mặt trời tháng 7 thì ở bên kia bầu trời, mặt trăng cũng hiện lên. Nó tròn và sáng như ánh trăng của đêm rằm. Người dân khắp nơi trong lãnh thổ nước Lương và cả hai nước khác đều đang ngẩng đầu lên ngắm nhìn hiện tượng không biết bao nhiêu lâu mới gặp một lần này.

Cùng lúc đó trong phòng sinh của Thái Y Viện nước Lương. Diệp Hoàng Hậu tức là Diệp Tinh Hà đang vật lộn với cơn đau đẻ đang kéo đến. Dù có một cơ thể khoẻ mạnh nhờ được rèn luyện suốt bao nhiêu năm tháng thì lúc này Diệp Tinh Hà vẫn đang rất đau đớn. Mạnh Thái Y đang cẩn thận theo dõi từng chút một việc hoàng hậu chuyển dạ trong khi 2 y nữ thì đã sẵn sàng cho việc đỡ đẻ.

Cả nước Lương đều biết hoàng hậu mang song thai. Trong 9 tháng mang thai thì có đến 7 tháng thời gian sức khoẻ của hoàng hậu suy giảm một cách bất thường. Việc này theo như chuẩn đoán của Thái Y Viện là do thai khí quá mạnh khiến cho người có sức khoẻ rất tốt như hoàng hậu cũng không chịu được. Thế mới thấy việc mang thai sinh nở ảnh hưởng đến phụ nữ nhiều thế nào.

Sau một lúc thì bắt đầu có tiếng khóc của trẻ con vang lên từ trong phòng sinh. Đứa trẻ đầu tiên đã được y nữ đưa lên đặt trên ngực của hoàng hậu người lúc này đã đầm đìa mồ hôi vì cơn rặn đẻ. Đứa trẻ đầu tiên của đời này hoàng gia là một công chúa. Công chúa vừa sinh ra đã khóc rất lớn nhưng khi đặt trên ngực mẹ thì ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn. Sau khoảng nửa khắc thì hoàng hậu lại tiếp tục cơn đau thứ hai khi thai nhi còn lại cũng bắt đầu chuẩn bị ra đời. Vậy là tiểu công chúa lại được y nữ bế ra khỏi ngực mẹ để cho hoàng hậu không bị khó chịu trong lúc vượt cạn lần hai.

Vừa thiếu đi hơi ấm của mẹ một cái là tiểu công chúa lại oà lên khóc khiến cho y nữ không biết phải làm thế nào để cho công chúa nín lại. Ngay cả Mạnh Thái Y người có kinh nghiệm nhiều năm trong y thuật kinh qua đủ mọi lại tình huống thì cũng không làm sao cho công chúa ngừng khóc được. Cùng lúc này thì hoàng hậu cũng bước vào giai đoạn quan trọng lần thứ hai. May mà sau lần đầu thì cơ thể của hoàng hậu đã quen với việc này cho nên không còn quá đau đớn nữa.

Điều đặc biệt là trong cả hai quá trình. Dù rất đau đớn nhưng Diệp Tinh Hà không hề kêu rên lấy một tiếng. Sự đau đớn chỉ thể hiện trên khuôn mặt và cơ thể của Diệp Tinh Hà còn trong phòng thì chỉ có duy nhất tiếng trẻ con khóc và sau đó là tiếng thở của những người tham gia hỗ trợ quá trình này. Không bao lâu sau thì tiếng khóc thứ hai xuất hiện.

Đứa trẻ thứ 2 trong cặp song sinh là hoàng tử. Hoàng tử không như chị gái lúc sinh ra chỉ oà khóc lên lúc đầu tiên sau đó liền nín ngay lập tức. Thật ra nếu hoàng tử không khóc thì Mạnh Thái Y cũng sẽ là một cách để cho hoàng tử khóc bởi vì theo y điển thì chỉ khi khóc lúc chào đời đứa trẻ mới có thể thở bình thường được. Không khóc rất dễ dẫn đến việc đứa trẻ bị ngạt thở.

Thế rồi cả hai đều quay trở lại vòng tay của mẹ rồi được hoàng hậu cho ăn bữa ăn đầu tiên trong cuộc đời mình. Lúc này thì công chúa lại một lần nữa nín bặt không hề có thêm một tiếng khóc nào nữa. Khi cùng nhau bú mẹ chúng còn nắm tay nhau. Đây là phản ứng tự nhiên của hai đứa trẻ mà không hề có sự sắp xếp nào. Có lẽ đây chính là biểu hiện đầu tiên cho số mệnh luôn gắn kết với nhau của chúng.

Sau đó thì ai cũng biết việc tiếp theo như nào rồi. Lương An nhìn thiên tượng xong rồi đặt cho con của mình tên là Triều Dương và Minh Nguyệt. Triều Dương có nghĩa là mặt trời rực rỡ trên cao vào ban trưa. Ý là mong hoàng tử sau này sẽ như mặt trời mang cuộc sống đến với con dân với nước Lương. Có lẽ từ lúc đấy Chân Vũ Hoàng Đế đã định hoàng tử này chính là thái tử rồi. Còn tên Minh Nguyệt của công chúa là để chỉ vẻ đẹp không gì so sánh được của mặt trăng tròn lại sáng vào mùa thu. Vẻ đẹp đó đã lay động không biết bao nhiêu trái tim thi sỹ để tạo nên rất nhiều câu thơ bất hủ. Mong muốn của bệ hạ với con gái có lẽ chỉ là con gái lớn lên xinh đẹp như mẹ.

Thiên tượng đặc biệt trên trời cùng với tin tức hai vị điện hạ sinh ra trong cung làm cho dân chúng thành Lương Kinh ai ai cũng nhận định rằng đây là điềm lành hiếm thấy với nước Lương. Khu vực chợ trung tâm như trong ngày hội. Người dân còn đổ ra trước bốn cổng hoàng cung cùng nhau ăn mừng. Ngày hôm đó thực sự trở thành một ngày không thể nào quên trong lịch sử của nước Lương. Cấm Vệ Quân còn phải dàn lực lượng ra ngoài các cửa cung để tránh cho tình trạng chen lấn xảy ra cũng như có người nhân cơ hội trà trộn vào trong cung.

Đêm hôm đó thành Lương Kinh rực rỡ ánh đèn khi cả thành cùng nhau nhảy múa hát ca ăn mừng xuyên đêm. Các hàng quán trong thành nơi đâu cũng giảm giá rồi dốc hết vốn liếng ra cùng mọi người thoả thích một đêm. Mấy chục vạn dân chúng thành Lương Kinh đêm đó hầu như phải đến giờ dần mới bắt đầu đi ngủ.

Đối với hoàng gia nước Lương cũng là một ngày đặc biệt không kém khi mà đây là lần đầu tiên có một cặp song sinh sinh ra trong hoàng gia nước Lương. Cũng từ đây mà có thêm một tổ huấn được để lại trong hoàng tịch nước Lương. "Thiên tượng hiếm gặp trùng hợp với việc mừng của tộc ta. Từ nay về sau con cháu ghi nhớ, bất cứ khi nào có một cặp song sinh một trai một gái sinh ra trong tộc thì đều được đặt tên là Triều Dương, Minh Nguyệt để chúng có thể được hưởng sự may mắn từ trời cao".

Việc sinh đôi một trai một gái hiếm đến mức mà rất nhiều người y sư nổi tiếng cả như các vị Trưởng Quan của Thái Y Viện cả đời còn không chứng kiến được lần nào. Vì thế mà tổ huấn này cũng chỉ như một thứ để lưu giữ sự hiếm có của ngày mà Lương Minh Nguyệt và Lương Triêu Dương sinh ra trên đời cho con cháu đời sau biết đến. Còn quả thật chẳng có ai biết đến bao giờ mới lại có một cặp song sinh một trai một gái xuất hiện trong hoàng gia mà lại còn là nhánh chính.

Cả hoàng tử và công chúa đều được chăm sóc một cách cẩn thận từ lúc mới ra đời. Ngoài hoàng hậu ra thì người ở bên cạnh hai đứa nhiều nhất chính là Dương Mặc mà sau này đổi thành Lương Mặc. Nhiệm vụ thống lĩnh cấm vệ quân lúc đó gần như bị bỏ sang một bên mà Lương Mặc chỉ lo chăm sóc cho hai đứa. Bản thân Lương Mặc sau khi trải qua việc chăm sóc trẻ con cũng hiểu được năm xưa cha nuôi của mình một mình chăm lo cho một đứa trẻ con trong quân doanh là khó khăn như thế nào. Ở trong cung có đầy đủ mọi thứ còn được cung nữ và thái y hỗ trợ mà Lương Mặc cùng Diệp Tinh Hà còn phải vô cùng mệt mỏi mới có thể chăm sóc tốt cho hai đứa.

Thời gian đầu tiên khi mà hai đứa chưa đủ 3 tháng tuổi thì ngoài hai người ra chỉ có 2 cung nữ thân cận là người bế hai đứa trẻ nhiều nhất. Đặc biệt ở chỗ, tiểu công chúa chỉ có mẹ bế thì mới không khóc còn lại bất cứ ai kể cả Lương Mặc thì tiểu công chúa cũng khóc ầm lên như đang khó chịu lắm vậy. Vì thế mà tiểu hoàng tử mới là người thực sự được kinh qua nhiều người khác nhau chứ tiểu công chúa thì chỉ có mỗi một mình Diệp Tinh Hà phụ trách. Khi cả hai lớn hơn thì Lương An mới bắt đầu bế chúng, hoàng đế của nước Lương giỏi trị quốc, giỏi đánh nhau nhưng không hề giỏi chăm con một chút nào.

Có lần suýt nữa Lương An còn làm tiểu cống chúa bị rơi xuống khi đang bế thế nhưng điều kỳ lạ là dù bị giật mình nhưng tiểu công chúa lại không hề khóc như bình thường mà còn luôn thò hai bàn tay nhỏ ra cố gắng nắm lấy áo của cha. Có cảm giác rằng mối liên hệ đặc biệt về nội khí của hai người này đã bắt đầu ngay từ lúc đó rồi.

Thời gian dần trôi đi hai đứa trẻ cùng dần lớn lên. Ngày cả hai tròn một tuổi, cả thành Lương Kinh đều chen nhau tham dự quốc yến của hoàng gia tổ chức bên ngoài hoàng cung. Hai đứa trẻ nhận được lời chúc phúc của bao nhiêu người dân cùng với bá quan văn võ rồi cả người Lạc lẫn đại diện hoàng gia. Có thể nói rằng không có đứa trẻ nào ở nước Lương nhận được nhiều sự chúc phúc đến như vậy.

Trong khoảng thời gian cả hai lớn lên thì tiểu hoàng tử lúc nào cũng ngoan ngoãn, da lại trắng như phụ hoàng lúc nhỏ cho nên ai ai cũng gọi tiểu hoàng tử với một biệt danh dễ thương là cục bột nhỏ. Dù là ai trông ai bế thì tiểu hoàng tử cũng chưa từng nghịch phá bất cứ điều gì. Khiến cho ai cũng yêu quý.

Còn tiểu công chúa thì y như mẫu hậu là trung tâm của mọi sự vụ khi mà từ làm vỡ đồ cho đến nghịch ngợm rồi thậm chí là cố tình trốn ở một nơi nào đó để mọi người không tìm ra. Hoàng cung nước Lương lúc đó gọi công chúa là tiểu ma vương. Còn đại ma vương là ai thì cũng không cần phải hỏi nữa khi mà Diệp Tinh Hà là hiện thân của hai từ đáng sợ. Nhưng cũng nhờ công chúa mà hoàng cung nước Lương mới có sức sống hơn khi mà tiếng nô nghịch vui đùa không biết bao nhiêu lâu mới lại xuất hiện. Bởi vì năm xưa từ lúc 5 tuổi bất ngờ Khai Mở nội khí Lương An đã không còn giống như một đứa trẻ bình thường nữa mà giống một bóng ma hơn.

Lúc đó Lương An còn chưa biết cách để kiềm chế nội khí trong người cho nên mỗi khi Lương An tâm trạng không tốt hoặc là nhớ mẹ thì Hắc Khí lại tràn ra làm cho mọi người xung quanh phải bỏ chạy. Lúc đó Diệp Tinh Hà còn nhỏ chưa có nội khí cho nên hoàn toàn không ngăn chặn được cho nên cũng có lần phải chịu đựng thương tích thì mới làm cho Lương An bình ổn trở lại. Cũng vì thế mà tình cảm giữa hai người càng lúc càng trở nên gắn kết hơn.

Đến đời này thì hai đứa trẻ cũng vậy, tiểu công chúa là trung tâm mọi trò nghịch phá thì tiểu hoàng tử lúc nào cũng đóng vai trò người ngăn chặn thảm hoạ. Nếu không có tiểu hoàng tử ngăn lại thì thật sự sẽ có thiệt hại chứ không đơn giản chỉ là mấy trò trẻ con bình thường nữa. Khi mà đã từng có lần tiểu công chúa cầm theo đuốc lửa múa may quay cuồng khắp khu vực Thiên Minh Cung. Chỉ cần một sơ sẩy thôi là sẽ có thảm hoạ, cũng may mà tiểu hoàng tử đã nhanh trí tìm cô Mặc ngăn cản nếu không khi mẫu hậu nhìn thấy thì cả hai chắc sẽ ăn một trận đòn.

Nói về cách dạy con của Lương An và Diệp Tinh Hà thì hai người như đổi vị trí cho nhau vậy. Khi mà người mẹ thì luôn hung giữ sẵn sàng cho cả hai ăn đòn không thương tiếc còn người cha thì lại rất cưng chiều con cái. Đặc biệt là tiểu công chúa khi mà dù có gây ra việc gì thì chỉ cần Lương An đến kịp nhất định sẽ xin tha giúp cho người gây hoạ là con gái. Cũng vì việc này mà Lương An thời gian đó rất hạy bị Diệp Tinh Hà đuổi khỏi Thiên Minh Cung để cho hai đứa không còn chỗ dựa lớn nhất nữa mà ngoan ngoãn phải nghe lời.

Việc này lâu dần rồi khiến cho đường từ Thiên Minh Cung đến Thiên Dương Cung trở thành con đường sinh tử của hai đứa trẻ. Một khi chạy trốn được đến Thiên Dương Cung chúng sẽ đến được thiên đường khi vừa được ăn vừa được cưng chiều còn không thì hãy chuẩn bị đón nhận những cái đánh mông của Diệp Tinh Hà đi là vừa.

Bạn đang đọc Ám Nhật- Chân Vũ sáng tác bởi Revulsion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Revulsion
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.