Hứng Thú
Việc Lý Thanh Hoa xuất hiện bất ngờ làm cho cả Lương Triều Dương và Lương Minh Nguyệt đều bối rối. Đây là lần đầu tiên họ bị người khác nhận ra một cách dễ dàng như thế khi ở ngoài. Cả hai quay ra nhìn nhau với ánh mắt kiểu như "bây giờ phải làm sao?". Sự bối rối này hiện lên cả trên khuôn mặt của cả hai làm cho Lý Thanh Hoa phải vội vàng xua tan đi cái bầu không khí cứng nhắc này.
- Thần xem ra đã làm hỏng nhã hứng của hai vị điện hạ. Mong hại vị thứ tội cho.
- Chỉ là chúng ta bất ngờ vì bị người khác phát hiện ra thôi. Ngươi là người thông minh.
- Tạ công chúa khen tặng.
- Nếu đã có duyên gặp mặt rồi. Ngươi có thể giúp chúng ta một việc được không?
- Mời điện hạ cứ nói.
- Kể cho ta về cuộc sống trong thành.
- Việc này e rằng không thể nói xong trong một lần được thưa điện hạ.
- Ta biết. Hôm nay cứ nghe trước một ít đã.
- Vậy thần xin được kể.
Sau đó thì Lý Thanh Hoa bắt đầu kể về cuộc sống của người dân ở phía đông thành Lương Kinh. Nơi đây là khu vực mới được hình thành sau khi thành Lương Kinh mở rộng. Người dân ở đây phần lớn là người có thu nhập tầm trung đến thấp, họ chủ yếu làm các nghề nông và dân phu vận chuyển cho các thương đoàn. Số còn lại thì làm thuê trong các quán trà mới mở ở khu vực này.
- Ngươi có thời gian không?
- Thần có thưa điện hạ.
- Vậy cùng chúng ta đi xem qua một chút đi. Tai nghe xong thì mắt phải thấy.
- Vậy thần xin được tuân mệnh.
Vấn đề là khi đi ra ngoài thì ba người phát hiện ra là hai người Lương Triều Dương đi ngựa còn Lý Thanh Hoa thì đi bộ. Bây giờ muốn di chuyển cùng nhau thì hai người Lương Triều Dương buộc phải xuống đi bộ thôi. Đằng nào thì cũng phải đi xem xét tình hình cũng không thể "cưỡi ngựa xem hoa được". Vậy là họ quyết định đi bộ cùng nhau sâu vào khu dân chúng có thể gọi là khu người nghèo ở khu vực này.
Chưa cần vào đến bên trong nhà chỉ cần nhìn bên ngoài thôi cũng thấy những ngôi nhà nhỏ này là nhà của những người có thu nhập thấp. Chúng chỉ được dựng lên một cách tạm bợ, ngói trên mái cũng không có đầy đủ mà còn dùng lại những phần ngói đã vỡ của những quán trọ lớn bên cạnh. Cửa nhà cũng là những phần gỗ ghép vào nhau chứ không phải là một cánh cửa hoàn chỉnh.
Lương Triều Dương cũng như Lương An ngày trước bắt đầu cảm nhận được cuộc sống của những người đang chật vật để sinh tồn trong thành Lương Kinh này.
- Điện hạ thấy cảnh tượng này thế nào?
- Dân ta vẫn còn nhiều người nghèo túng. Nhưng ít nhất thì họ cũng không phải chịu đói. Từ nãy đến giờ ta không gặp người ăn xin nào. Đây cũng là cái mà nước ta hơn những nước khác.
- Điện hạ nói đúng, nhưng điện hạ nhìn xem vẫn còn rất nhiều bách tính chỉ có cơm trắng ăn qua ngày. Nhiều lúc họ còn không có muối như vậy thì cuộc sống vẫn quá khổ cực.
- Theo ý ngươi thì phải làm sao?
- Nếu giá muối có thể giảm hơn nữa thì tốt. Thịt cá có thể không có ăn nhưng muối thì quả thật không thể thiếu, trong sách nói nếu thiếu muối lâu ngày cơ thể sẽ mệt mỏi kiệt quệ không sống được lâu.
- Giá muối ở nước ta đã khá thấp rồi. Muốn giảm hơn thì sản lượng phải tăng hơn nữa. Bây giờ rất khó làm được.
- Nước ta vẫn chưa tận dụng được hết bờ biển phía đông mới thu về từ nước Giang, hơn nữa lại còn bán một phần cho nước Thịnh. Bây giờ không bán cho họ nữa thì tự nhiên giá muối của nước ta sẽ giảm thôi.
- Suy nghĩ của ngươi rất khác biệt đấy.
Họ đi thêm một vòng, gặp thêm một vài người dân bên đường hỏi thăm tình hình cuộc sống của họ. Câu trả lời có đôi chút khác nhau xong chưa có ai nói đến việc bản thân mình quá khổ cả. Ít nhất thì họ vẫn đang có việc làm ổn định, thu nhập dù ít vẫn có thể đản bảo cuộc sống của họ.
- Không biết điện hạ đã từng ăn đồ ăn của người nghèo chưa?
- Tất nhiên là rồi. Còn là từ ngày bé cơ.
- Không biết bệ hạ ăn cái gì vậy?
- Ta nhớ lúc đó ta có ăn bánh bao và gà hầm ở một thôn làng ngoài thành.
- Điện hạ còn nhớ mùi vị lúc đó không?
- Không, ta đã quên mất nó rồi.
- Vậy hôm nay để thần mời hai vị điện hạ một bữa ăn tại đây.
Sau đó Lý Thanh Hoa mời hai người vào một quán ăn nhỏ nằm trong khu dân nghèo này. Trông nó chẳng khác gì quán ăn ngày xưa ở làng Đào Mộc. Lần này ba người họ không ăn bánh bao mà ăn một bái mỳ chỉ có rau được xào cùng. Nước dùng của nó cũng chẳng được ninh từ xương thịt mà chỉ là nước luộc rau cải. Nếu không có muối thì nó sẽ chẳng có một vị gì.
Lương Triều Dương là người kén ăn, bình thường sẽ không động vào những thứ thế này. Hôm nay vì để cảm nhận cũng như nhớ lại lời dặn ngày xưa của Lương An mà thái tử của nước Lương đã ăn hết bát mỳ một cách ngon lành. Ngay cả Lương Minh Nguyệt cũng thấy em trai mình hôm nay thật khác thường.
- Hôm nay đa tạ ngươi đã dẫn chúng ta đi thăm thú. Trời đã muộn rồi không thể để ngươi về một mình được. Ngươi cùng chúng ta quay về đi.
- Vậy thần xin được tuân mệnh.
Sau đó Lý Thanh Hoa ngồi lên trên Hắc Phong cùng với Lương Minh Nguyệt rồi cả ba đi về nhà của Lý Thanh Hoa trước, nơi đó cũng là phủ của Thị Lang Lễ Ty. Phủ của nhà Lý Thanh Hoa nếu xét theo nhà cửa của quan lại cấp tam phẩm thì không thuộc dạng lớn. Nhìn từ bên ngoài vào thì không thấy có vẻ gì là xa hoa tráng lệ cả, hơn nữa nó còn khá gần với khu vực dân cư mới ở phía đông thành Lương Kinh. Chứng tỏ một điều là cha Lý Thanh Hoa cũng không phải là người có tiền dù là quan tam phẩm. Những quan lại cấp cao khác đều sống trong khu vực nội thành cũ người nào cũng sở hữu một số sản nghiệp cả.
- Hôm nay chúng ta sẽ không vào phủ. Xin được cáo từ tại đây.
- Thần xin được tạm biệt hai vị điện hạ.
- Lần sau nếu muốn đi thăm thú ta sẽ gọi ngươi.
- Thần luôn sẵn sàng theo hầu điện hạ.
Sau khi thả Lý Thanh Hoa ở gần cửa phủ thì hai người Lương Minh Nguyệt cưỡi ngựa đi về hoàng cung. Trên đường đi Lương Minh Nguyệt bắt đầu trêu chọc em trai mình.
- Hiếm khi thấy điện hạ của chúng ta hứng thú như vậy. Là vì cuộc sống của người dân hay là vì tiểu cô nương kia?
- Em không phải là hứng thú gì, đơn giản là lâu rồi mới có thêm một người bạn mà thôi. Chị không thấy ngoài Hoàng Trung ra chúng ta chẳng có ai là bạn à?
- Số phận của hoàng gia là như vậy. Chị quen rồi.
Trở về hoàng cung, Lương Triều Dương lập tức cho gọi người của Hộ Long Sơn Trang đến. Hiện giờ Lương Triều Dương cũng như Lương An năm xưa, vẫn còn là thái tử nhưng đã có quyền sử dụng Hộ Long Sơn Trang rồi.
- Thiếu chủ có mệnh lệnh gì?
- Giúp ta điều tra thông tin về Thị Lang Lễ Ty. Càng cụ thể càng tốt.
- Tuân lệnh thiếu chủ.
Chưa đến 1 canh giờ sau thì mật thư của Hộ Long Sơn Trang đã được đưa đến. Thi Lang Lễ Ty, tên gọi là Lý Thành, tuổi 39, là một trong những người đầu tiên đỗ đạt trong kỳ thi Quan Lộc sau khi bệ hạ lên ngôi. Sinh ra tại thành Lương Kinh này trong một gia đình không mấy khả giả, hai họ nội ngoại đều không phải là quan chức. Sau này thành thân với con gái của Thị Lang Lễ Ty cũ rồi được ông ấy tiến cử vào vị trí này. Đã giữ chức Thị Lang này được 10 năm, thành tích không có gì gọi là nổi bật. Trong nhà ngoài vợ và con gái ra thì không còn ai khác. Con gái tên gọi là Lý Thanh Hoa năm nay 18 tuổi, là một trong số ít nữ học sinh của Chiêu Hiền Quán.
- Có thể đỗ vào Chiêu Hiền Quán cũng là khá giỏi đó chứ.
Sau khi xem xét hết thông tin về Thị Lang Lễ Ty thì Lương Triều Dương có thể khẳng định được hôm nay không phải là Lý Thanh Hoa cố tình tiếp cận hai người họ mà thực sự là nhận ra rồi thuận duyên và tiến tới thôi. Tuy nhiên Lương Triều Dương vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác xuống với Lý Thanh Hoa bởi vì một câu nói của Dương Mặc "bất cứ ai ở gần hai đứa cũng cần phải đề phòng, nhất là với phụ nữ. Phụ nữ càng đẹp thì càng nguy hiểm". Lý Thanh Hoa chắc chắn là có thể được liệt vào hàng phụ nữ có nhan sắc.
Vài ngày sau Lương Triều Dương tiếp tục tìm đến Lý Thanh Hoa để cùng nhau đi thị sát dân tình. Tất nhiên người trong phủ Thị Lang Lễ Ty không hề biết là thái tử đến. Họ chỉ vào phủ bẩm báo có người đến tìm tiểu thư nhà họ mà thôi.
- Ngươi biết cưỡi ngựa chứ?
- Thần có biết một chút. Nhưng thần thân thể không khoẻ cho nên không thể cưỡi được chiến mã. Lần trước ngồi trên ngựa của công chúa thật sự là rất miễn cưỡng.
- Ta biết cho nên hôm nay mới mang đến đây một con ngựa bình thường thôi, không phải Thiết Mã.
Phải nói rằng tầm hiểu biết của Lý Thanh Hoa là rất rộng khi mà nhìn vào các sự vật mình còn chưa tận mắt chứng kiến bao giờ vẫn có thể nhận ra. Ví dụ như Bạch Lộ của Lương Triều Dương, thể hình của nó khác hẳn ngựa bình thường, bước đi mạnh mẽ Lý Thanh Hoa lập tức có thể nhận ra nó là chiến mã. Ngược lại thì Lương Triều Dương cũng rất tinh tế khi nhận ra hôm trước Lý Thanh Hoa khó chịu khi ngồi trên Hắc Phong.
- Ngựa của hoàng tỷ có thể so được với Ô Vân của phụ hoàng. Ngồi trên nó quả thực là không dễ.
- Thần có thể hỏi tên của nó và ngựa của điện hạ hay không?
- Được chứ, ngựa của ta tên là Bạch Lộ, của hoàng tỷ tên là Hắc Phong.
- Sương trắng bay nhẹ, gió đen thổi cuồng. Quả nhiên người thế nào thì ngựa như vậy.
Họ vừa trò truyện với nhau vừa di chuyển về khu vực phía bắc thành Lương Kinh. Nơi đây cũng không khác gì khu vực phía đông khi là phần mở rộng mà dân nghèo có thể mua được chỗ ở. Đặc biệt là khu phía bắc có sự hiện diện đông đảo của người Lạc. Khu vực này có nhiều đất trống cho nên thuận lợi cho việc họ chăn thả gia súc.
- Điện hạ sao lại có hứng thú với cuộc sống của dân nghèo trong thành như vậy?
- Bởi vì cuộc sống của họ phụ thuộc vào ta. Và họ mới là phần đông bách tính của nước Lương.
- Điện hạ còn chưa lên ngôi đã biết lo cho dân chúng là việc đáng mừng của nước nhà.
- Cô không cần phải khen ta. Kể với ta những gì cô biết ở nơi này đi, nhất là về người Lạc.
Khu vực phía bắc thành Lương Kinh ít nhất thì không khó khăn như khu vực phía đông. Ở đây người Lạc có cuộc sống khá ổn định, hơn nữa họ còn có thói quen tự cung tự cấp cho nên gần như không phải lo về vấn đề ăn mặc. Tính ra thì khu vực này có thể gọi là khu vực trung lưu được. Các thương đoàn người Lạc có cửa hàng ở thành Lương Kinh đều đóng ở khu vực này cũng góp phần khiến cho cuộc sống của đây khá hơn. Hiện tại người Lạc gần như không còn bị bài xích trên toàn bộ lãnh thổ nước Lương, họ cũng đã đóng góp rất nhiều vào công cuộc thống nhất cũng như kinh tế tổng thể.
Lương Triều Dương tự hỏi bản thân rằng liệu bản thân mình có thể làm được như phụ hoàng được hay không? Đổi lại vào lúc đó liệu Lương Triều Dương có dám bắt tay với người Lạc đối đầu với một nước Thịnh hùng mạnh. Kể cả là hiện tại khi đã có được Lĩnh Vực thì Lương Triều Dương vẫn nghĩ câu trả lời của mình là không.
Qua hai lần thì bức tường ngăn cách của Lương Triều Dương tạo ra với Lý Thanh Hoa cũng giảm đi bớt một phần. Lý Thanh Hoa cũng không còn quá khách sáo với Lương Triều Dương nữa mà cũng dẫn trở nên thân thiết hơn. Tất nhiên là không thể ngang hàng do thái tử thì vẫn là thái tử. Bất cứ người dân bình thường nào cũng không thể trở thành bạn với thái tử một cách đúng nghĩa. Kể cả người đó có thân thiết thế nào, ví dụ như trường hợp của Hoàng Trung.
Lần này Lương Triều Dương không đi cùng với Lương Minh Nguyệt là do Lương Minh Nguyệt phải ở lại với Diệp Tinh Hà để kiểm tra tình hình cơ thể cũng như huấn luyện sử dụng nội khí. U Minh Khí có thể tự mạnh lên còn kỹ thuật kiểm soát nội khí của Lương Minh Nguyệt thì không. Nếu không kiểm soát tốt thì sức mạnh cũng không thể tận dụng được nó.
Cùng lúc này thì Lương An cũng nhận được tin tức mật của Hộ Long Sơn Trang về việc thái tử đang đi làm gì và ở cùng ai.
- Con gái của Lý Thành à. Cô bé ấy là người thế nào?
- Bẩm gia chủ, con gái của Lý Thị Lang là người thông minh, 10 tuổi đã đỗ vào Chiêu Hiền Quán. Năm trước đã tốt nghiệp được. Tính tình lại nhu mì hiền dịu nên được rất nhiều người để ý.
- Không biết võ công đúng không?
- Đúng thưa gia chủ. Như vậy là được.
Tổng quản thái giám đứng bên cạnh không dám cười dù rất muốn. Cả những cung nữ thân cận trong Thiên Dương Cung cũng vậy. Họ biết vì sao bệ hạ lại nhắc đến việc không biết võ công nhưng tuyệt không dám nói gì. Bởi vì ai ai cũng sợ hoàng hậu cả.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |