Chó Nâu
Công cuộc huấn luyện của nước Hàn Linh diễn ra vô cùng thuận lợi. Loại thể chất hiếm gặp này kết hợp với kinh nghiệm thực tiễn của Lương An trong hơn 30 năm kể từ lúc mở nội khí, 20 năm từ lúc mở Lĩnh Vực đã giúp cho Hàn Linh chỉ sau 1 năm là có thể mở được Hoá Hình. Đạt được tốc độ này hoàn toàn nhờ vào việc Lương An dùng nội khí của mình đẩy thẳng vào cơ thể của Hàn Linh.
Chỉ cần Hàn Linh chịu được thì Lương An có thể tiếp tục đẩy thêm. Tuy nhiên muốn mở ra Lĩnh Vực thì vẫn phải dùng bí pháp kia. Mà bí pháp kia thì phải 1 đổi 1. Chẳng có Lĩnh Vực nào chịu đổi mạng kiểu như thế cả, mà bí pháp kia cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn là có thể sử dụng được. Làm không đúng thì cả hai cùng chết.
Khổ cái là Hàn Linh lại Hoá Hình ra một con chó màu nâu. Việc này tất nhiên vẫn còn hơn là Hoá Hình ra Hư Ảnh, tuy nhiên về mặt mặt mũi cho Hàn Linh thì quả thật không ổn. Mỗi khi dùng Hoá Hình hiện ra một con chó nâu thì quả thật vô cùng mất mặt. Người ta nào là rồng nào là phượng, kỳ lân, câu trận đều có cả. Mình lại là một chú chó nâu, không suy nghĩ mới là lạ.
Trong lúc Lương An và Diệp Tinh Hà còn đang lo lắng cho tâm cảnh của Hàn Linh thì Hàn Linh vẫn đang tập luyện đều đặn mà không có hiện tượng nản chí. Việc này khá bất ngờ với không chỉ Lương An và Diệp Tinh Hà mà với cả những người khác ở trong Hoàng Lăng. Đổi lại là họ thì họ đã sớm tìm chỗ nào trốn đi rồi.
- Xin bệ hạ và nương nương yên tâm. Dù có làm chó cho nước Lương cho bệ hạ thì thần cũng nguyện làm.
- Ngươi thật là. Ngươi không phải làm chó cho ai cả, kể cả ta. Đối với nước Lương ngươi cũng là một binh sỹ anh dũng không phải chó.
- Đúng thế. Nếu có kẻ nào dám chế diễu ngươi. Ta sẽ đích thân đốt kẻ đó thành tro bụi.
Hàn Linh giữ vững được quyết tâm đều là nhờ được người cha trước kia là Hắc Long Quân chỉ bảo. Ông ấy đã từng nói "chúng ta sinh ra là con dân của bệ hạ, bệ hạ hết lòng với chúng ta thì chúng ta nguyện chết vì bệ hạ. Đời này cha có thể theo hầu bệ hạ vài năm đấy là may mắn của cha. Sau này con nhất định phải hơn cha, chí ít cũng phải là tướng quân theo sau bệ hạ. Lập công vì nước, hoàn thành đại nghiệp bệ hạ đưa ra".
Lòng trung thành của các binh sỹ không phải tự nhiên mà có, nó đến từ những hành động nhỏ nhất của Lương An với binh sỹ. Lương An sẽ không thể sống mãi với nước Lương cho nên các thế hệ sau, đầu tiên chính là Lương Triều Dương cần phải tiếp tục củng cố được lòng trung thành của binh sỹ.
Cả Lương Triều Dương và Lý Thanh Hoa đều nghe được những gì Hàn Linh nói. Tự họ cũng hiểu được sứ mệnh của thế hệ này cần phải làm thế nào. Lương An đã xây cho họ một cái móng vững chắc của ngôi nhà. Họ cần phải hoàn thành được những bức tường, thậm chí là hoàn thành luôn cả phần mái để cho nước Lương có thể trở thành một đất nước yên bình như bọn họ vẫn mơ ước. Sau chiến dịch mùa xuân, Lương Triều Dương vẫn luôn day dứt về cái chết của 10 vạn binh sỹ. Còn sau khi nghe những lời Hàn Linh nói, Lương Triều Dương đã bùng lên ngọn lửa của sự quyết tâm.
Hy sinh là phải có, mất mát là phải có. Cái quan trọng nhất là phải không để những sự hy sinh mất mát đó vô nghĩa. Lương Triều Dương quyết định chuyển vào bên trong Hộ Long Sơn Trang để vừa tập luyện điều khiển nội khí vừa xem xét những tin tình báo được chuyển về. Cũng vì như vậy mà sau Diệp Tinh Hà thì Lý Thanh Hoa là người tiếp theo không phải bệ hạ và thái tử được bước chân vào trong sơn trang. Tuy nhiên Lý Thanh Hoa không có thân phận như Diệp Tinh Hà cho nên vẫn bị người của sơn trang giám sát chặt chẽ. Mà người được cử ra chính là Mục Vân.
Lý Thanh Hoa đã từng nghe kể về Ảnh tuy nhiên không thể nào tưởng tượng được người đang canh chừng mình lại chính là một trong những bí mật của hoàng cung nước Lương. Mục Vân dù ở bên trong sơn trang thì vẫn giữ thói quen bị kín mặt của mình cho nên Lý Thanh Hoa cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt vẫn luôn được giấu đi này.
- Xin phép gọi người là đại nhân. Nhìn qua hình thể thì có thể thấy đại nhân cũng là nữ. Chúng ta có thể nói chuyện thân thiết hơn không?
- Tiểu thư là người của thiếu chủ. Theo lý mà nói không nên nghi ngờ, những đây là quy định của sơn trang. Vẫn mong tiểu thư không cảm thấy khó chịu.
- Tiểu nữ biết về nơi này đã là ngoại lệ hiếm có. Nghe nói trước tiểu nữ chỉ có nương nương.
- Nương nương không phải là ngoại lệ mà là tự đi vào.
- Tiểu nữ cũng có thể đoán ra được. Với tính cách của nương nương thì mấy bức tường này không cản được người.
- Chỉ cần không phải là tin tức tuyệt mật thì tiểu thư có thể phân phó, ta sẽ lấy nó cho tiểu thư.
- Tiểu nữ có một thứ rất tò mò mà có lẽ bất cứ ai cũng tò mò việc này. Thực sự thì nương nương mạnh hơn hay bệ hạ mạnh hơn?
- Việc này chỉ có thể trả lời thế này. Những người ở thế hệ chúng ta đã từng chứng kiến nương nương dốc toàn lực không chỉ một hai lần. Còn bệ hạ toàn lực như thế nào thì chúng ta chưa hề nhìn thấy. Mỗi lần người bảo là ta đã dốc toàn lực thì chẳng còn cái gì còn tồn tại để đối chiếu cả.
- Đa tạ đại nhân đã cho biết.
- Tiểu thư hỏi làm ta nhớ ra. Nương nương đã từng nói thế này "sức mạnh của ta là sức mạnh của người phàm, còn sức mạnh của bệ hạ là sức mạnh của trời".
- Lời này của nương nương nếu hiểu theo nghĩa đen thì thật sự rất chính xác. Con người có thể tạo ra và điều khiển lửa, nhưng không thể điều khiển sấm sét được.
Lý Thanh Hoa sau đó cứ tiếp tục ở lại bên trong sơn trang mà tìm hiểu những thứ mình muốn, còn Lương Triều Dương thì tập trung hoàn toàn vào những tin tức đến từ nước Thịnh. Tin tức nổi bật nhất là có tin đồn nước Thịnh đã có thêm Lĩnh Vực mới. Lĩnh Vực thì cứ thêm một người sức chiến đấu lại lớn lên thêm một đoạn. Nước Thịnh có thêm Lĩnh Vực không phải là tin tốt với nước Lương.
Ngoài ra Lương Triều Dương còn rất để ý đến thay đổi về hệ thống phòng ngự của nước Thịnh. Việc nước Thịnh tập trung vào các thành trì trọng yếu chứ không dàn trải ra cả vùng biên giới như trước làm cho Lương Triều Dương khó khăn hơn trong việc đưa ra đối sách. Quân Thịnh tập trung lại cũng có nghĩa là mỗi một trận chiến đều là đánh lớn, mà nước Lương vẫn chưa hồi phục đủ lực lượng để đánh những trận quyết định.
Chỉ có một việc có thể lợi dụng được là vùng lãnh thổ phía đông đã bị nước Thịnh bỏ rơi. Quân Lương ở Lạc Lâm Doanh sau đó được Lương Triều Dương hạ lệnh cho tiến đến chiếm đóng nửa phía đông của khu vực này y như lúc trước. Quân Lương từ căn cứ Bắc Lưu Cảng đã chiếm đóng khu vực này một cách thuận lợi mà không có bất cứ trận chiến nào xảy ra khi quân Thịnh chủ động lui quân.
Vấn đề là vùng đất họ để lại là đất chết. Không có bất cứ thứ gì tồn tại ở khu vực này ngoài những thành trì nhỏ để canh phòng của nước Thịnh. Không có mùa màng, không có người dân, không có nhà cửa. Quân Lương tiếp quản một vùng đất mà họ không thu được bất cứ thứ gì. Các tàu vận chuyển ở Bắc Lưu Cảng phải chở cả người dân lẫn tài sản của họ từ vùng Hoàng Ngạc Phủ đến để cải tạo lại vùng đất này. Đã qua vụ mùa cho nên nước Lương phải chu cấp toàn bộ lương thực cho những người dân được di dân đến vùng lãnh thổ mới này. Ngoài lương thực ra thì họ còn được cung cấp cả hạt giống và nông cụ miễn phí.
Những hộ được di dân đến đây là những hộ nghèo nhất ở vùng Hoàng Ngạc Phủ cũng như gần thành Giang Hải. Những hộ này thường không có hoặc có rất ít ruộng đất. Cuộc sống ban đầu của họ sẽ rất khó khăn nhưng mà sau đó thì họ sẽ nhận lại được rất nhiều khi mà tất cả đất đai ở đây đều là của họ. Họ chỉ phải làm một cam kết duy nhất là không được để đất hoang. Việc này để tránh cho những hộ gia đình nhận quá nhiều đất rồi không có sức để canh tác.
Quân Thịnh sau khi biết quân và dân nước Lương tổ chức chiếm đóng và định cư tại vùng nửa phía đông vùng lãnh thổ này của nước Thịnh thì không có hiện tượng nào là sẽ tổ chức chiếm lại cả. Họ vẫn giữ nguyên nguyên tắc phòng thủ của mình, tại nửa còn lại họ cũng bắt đầu tiêu thổ để rút về vùng trung tâm luôn. Cả một vùng lãnh thổ phía đông nước Thịnh cứ thế mà dần dần trở thành vùng đất hoang vắng.
Trong khoảng thời gian này, một quyết định quan trọng được Diệp Tinh Hà đưa ra. Đó là chính thức bổ nhiệm Hàn Linh làm thống lĩnh Cấm Vệ Quân mới. Dù lúc này Hàn Linh còn chưa có Lĩnh Vực. Việc một binh sỹ mới mấy tháng trước còn là tân binh, vài tháng sau lại trở thành thống lĩnh là chưa từng có. Người thăng tiến nhanh nhất là Lương Mặc thì cũng phải đi theo Lương An đến 2 năm thì mới leo lên được chức thống lĩnh. Chưa kể đến việc là lúc trở thành Cấm Vệ Quân, Lương Mặc đã có Hoá Hình rồi. Hàn Linh lúc gia nhập nội khí còn chưa mở.
Sau khi nhìn thấy Hoá Hình của Hàn Linh thì càng có nhiều người phản đối hơn. Tuy nhiên họ chỉ dám vụng trộm nói xấu sau lưng vì Hàn Linh bây giờ đã có Hoá Hình, những binh sỹ bình thường như họ đừng nói là thách đấu tay đôi, dù có cả một đội 100 người đánh với Hàn Linh cũng chưa chắc đã thắng được. Đã vậy lại còn có tin đồn Hàn Linh là đệ tử của bệ hạ, quá công khai chống đối Hàn Linh chẳng khác nào chống đối với bệ hạ.
Hoá Hình của Hàn Linh cũng từ đó mà trở thành chủ đề chính của Cấm Vệ Quân, cùng với thân phận người Lạc của Hàn Linh nữa cho nên sự chia rẽ nội bộ có hiện tượng xảy ra bên trong lực lượng tinh nhuệ này của nước Lương. Cả Diệp Tinh Hà và Lương An đều biết về việc này, họ chưa ra tay là muốn thử xem một chàng trai mới 18 tuổi như Hàn Linh, chưa có nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế thì sẽ giải quyết việc này như thế nào.
Hàn Linh không biết làm thế nào cho phải cho nên chỉ có thể nhờ người gửi thư về cho Lương Mặc để xin hướng dẫn. Lương Mặc là tiền nhiệm thống lĩnh cho cũng là người Lạc cho nên là người thích hợp nhất để cho lời khuyên.
- "Là thống lĩnh của Cấm Vệ Quân, việc quan trọng nhất là phải đặt an toàn của hoàng cung lên hàng đầu. Còn về việc thu phục binh sỹ trên dưới, cách tốt nhất chính là cho bọn họ thấy được sự trung thành và tận tuỵ của ngươi. Cấm Vệ Quân có sự cao ngạo tuy nhiên là những người hiểu rõ nhất về danh dự và trách nhiệm".
Có được lời khuyên của Lương Mặc. Hàn Linh hiểu ra được việc không chỉ cứ mạnh nhất thì là người chỉ huy. Sở dĩ Cấm Vệ Quân không muốn Hàn Linh làm thống lĩnh vì Hoá Hình của Hàn Linh làm cho hình ảnh của Cấm Vệ Quân trở thành trò cười. Điều này làm cho vinh dự của họ cũng trở thành trò cười theo.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |