Sấm Sét Giữa Trời Quang
Trong lúc tình hình thành Thịnh Kinh đang trở nên nguy ngập, đội quân phương bắc của họ cũng chuẩn bị phải rút về thì bỗng dưng toàn bộ quân Lương rút khỏi trận tuyến chuẩn bị được hình thành trước thành Thịnh Kinh. Tất cả đại doanh của quân Lương đều nhổ trại chứ không phải kiểu vờ lui để dụ quân địch ra ngoài.
Quân Lương rút một mạch khỏi toàn bộ vùng lãnh thổ trung tâm nước Thịnh trong khoảng 7 ngày mà không hề tổ chức chốt chặn hay phòng ngự lại. Giống như họ đang từ bỏ toàn bộ công sức trước đó đã bỏ ra. Phải biết rằng, những nơi mà họ chiếm được đều là đổi bằng máu của hàng ngàn hàng vạn binh sỹ. Là sự vất vả cực nhọc của cả mấy vạn dân phu theo cùng để hỗ trợ.
Tất cả những điều này là bởi vì có một chỉ lệnh của nương nương đi hoả tốc đến đại doanh tiền phương. "Hắc Khí của bệ hạ mất kiểm soát, tất cả Lĩnh Vực lập tức quay về thành Lương Kinh, sẵn sàng thực hiện mật chỉ của bệ hạ". Mật chỉ của Lương An chính là nếu như Lương An mất khống chế. Tất cả Lĩnh Vực có thể tham chiến phải cùng nhau hợp sức lại giết chết Lương An để tránh Diệt Thế Hắc Long phá huỷ thành Lương Kinh.
Không ai có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Diệp Tinh Hà như thế nào khi viết những dòng này. Diệp Tinh Hà là người yêu Lương An còn hơn cả tính mạng của mình. Phải đau đớn đến thế nào khi mà đưa ra sự lựa chọn như thế. Chưa kể đến việc Diệp Tinh Hà còn là người mạnh nhất trong các Lĩnh Vực của nước Lương. Có thể chính Diệp Tinh Hà sẽ phải hoàn thành việc này.
Việc tất cả Lĩnh Vực phải quay về thành Lương Kinh khẩn cấp làm cho toàn quân nước Lương phải lui lại các căn cứ mạnh của họ để đản bảo không có việc bất lợi xảy ra với nước Lương. Hiện tại quân Thịnh cũng không có nhiều người để tổ chức phản công cho nên họ cũng không thể đánh đến quá xa được. Tin tức quân Lương rút quân cũng làm cho đội quân phía bắc của nước Thịnh lại thêm một lần quay đầu trở lại 2 cửa ải phía bắc. Họ chẳng hề muốn phải rời khỏi vị trí chút nào. Khi mà nội bộ đánh nhau thì không sao chứ để kẻ khác đến xâm lược thì vô cùng mất mặt.
Triều đình nước Thịnh cũng nhân cơ hội tốt này mà phái mật thám đi xem chính xác là việc gì đã xảy ra mà nước Lương lại rút quân một cách bất ngờ như thế. Rõ ràng nước Lương đang ở thế thắng toàn diện, dù có là mưu kế thì họ cũng chẳng việc gì phải làm đến mức thế này cả. Như vậy chỉ có tăng thêm thời gian cho nước Thịnh chuẩn bị phòng ngự thành Thịnh Kinh mà thôi.
Lúc này thì tất cả 6 Lĩnh Vực bên ngoài của nước Lương và cả Mục Vân từ Hộ Long Sơn Trang đều đã có mặt trong hoàng cung. Một khu vực của hoàng cung đã bị phá tan nát, theo lời kể của thái giám thì trước đó bỗng dưng giữa lúc trời quan mây tạnh, có một tia sét đen rất lớn đánh xuống phá huỷ khu vực này. Mà sét đen thì chỉ có thể xuất hiện được ở trên người Lương An mà thôi. Không còn bất cứ ai khác có thể làm ra việc vô lý này.
- Ta tạm thời đã khống chế được bằng y thuật nhưng không có gì đản bảo bệ hạ sẽ bình thường trở lại. Tất cả hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn vào đôi mắt của Diệp Tinh Hà lúc này người ta thấy được sự uất hận tột độ. Diệp Tinh Hà là đang nổi giận vì số phận trớ trêu này. Ngay trước lúc đại nghiệp sắp thành thì Lương An lại xảy ra chuyện, đã vậy lại còn việc mà Diệp Tinh Hà không khống chế được nữa. Lúc này chỉ cần có chỗ nào đó để trút giận ra thì Diệp Tinh Hà sẽ xả toàn bộ sự bức tức này vào chỗ đó.
Cũng may mà vài ngày sau Lương An đã tỉnh táo trở lại. Nhưng sức khoẻ thì xuống dốc một cách rõ rệt. Điều đáng sợ nhất là nội khí đang tràn ra một cách tự do mà không ai dám lại gần để ngăn cả trừ Diệp Tinh Hà. Người có sức mạnh được coi là mạnh nhất hiện tại. Thế nhưng cũng có những lúc Diệp Tinh Hà bị đẩy ra bởi Hắc Khí. Câu trả lời cho câu hỏi ai là người mạnh nhất có lẽ lúc này mọi người đều đã có.
Lương An vẫn còn tỉnh táo cho nên tranh thủ gọi Lương Triều Dương vào gặp riêng. Lương Triều Dương có Bạch Khí phòng ngự cho nên cũng không quá lo lắng việc bị Hắc Khí mất kiểm soát của Lương An tấn công. Tuy nhiên để cho cẩn thận thì Diệp Tinh Hà vẫn ở rất gần để sẵn sàng hỗ trợ.
- Con à, e rằng ta sắp không ổn rồi.
- Phụ hoàng nói gì thế. Mẫu hậu nghe được sẽ buồn đó.
- Nước Lương sắp tới sẽ phải giao cho con. Nhớ kỹ lời ta nói, cuộc sống của dân chúng là cái gốc của quốc gia. Dân phải sống tốt thì nước mới mạnh.
- Con đã nhớ rõ thưa phụ hoàng.
- Trẫm từ đầu đã biết đại nghiệp rất khó hoàn thành trong đời mình cho nên không cảm thấy nuối tiếc. Cái nuối tiếc nhất của ta chính là không nhìn thấy các con thành gia lập thất. Cháu nội của ta chào đời.
Sau khi Lương Triều Dương đi ra thì đến lượt Lương Minh Nguyệt đi vào. Lúc này Lương Minh Nguyệt đã lại một lần nữa biến thành đứa trẻ ôm chặt lấy cha.
- Con gái của ta, con xinh đẹp như vậy mà ta không được nhìn thấy con mặc áo cưới thật là tiếc quá.
- Ngày mai con tìm người cưới luôn là được.
- Con nói cái gì thế. Ta nói như vậy là để cho con ghi nhớ. Gia đình chúng ta neo người, hãy trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên em trai và mẫu hậu của con. Đừng mải ở bên ngoài mà đánh giết.
- Con gái biết rồi.
Lúc này Diệp Tinh Hà đã không chịu được nổi nữa mà phải đi ngoài. Còn Lương Triều Dương thì đã biến mất không thấy đâu. Sau khi Diệp Tinh Hà hỏi thái giám trực bên ngoài thì mới biết. Thái tử điện hạ đã đi ra ngoài, không rõ chính xác là đi đâu. Diệp Tinh Hà nghĩ gì đó rồi lập tức chạy ra ngoài có vẻ như là đuổi theo con trai.
Vì cả Diệp Tinh Hà và Lương Triều Dương đều rời cung cho nên Lương Mặc người đang có bối phận cao nhất nhận trách nhiệm ở lại chuẩn bị phòng ngự cho Thiên Minh Cung, nơi Lương An đang tạm thời ở trong đó. Toàn bộ thái giám và cung nữ của Thiên Minh Cung thậm chí cả Cấm Vệ Quân đều được ra lệnh cho rời vị trí. Lúc này chỉ có Lĩnh Vực mới được phép tiếp cận khu vực Thiên Minh Cung.
Quan lại trong triều cũng đã biết được sự việc nhưng không một ai tỏ ra lo lắng cả. Vì họ đã được Lương An dặn dò rõ ràng, kể cả Lương An có chết thì mọi việc cũng phải được tiến hành bình thường. Không được phép xảy ra tình trạng hoảng loạn từ cả quan chức lẫn dân chúng. Bất cứ ai không tuân lệnh sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
Lúc này Lương Triều Dương đã đến nơi, đó chính là phủ của Thị Lang Lễ Ty, Lý Thành tức cha ruột của Lý Thanh Hoa. Lương Triều Dương đến chỉ có một mình cứ thế đi thẳng vào phủ mà không có Cấm Vệ Quân thông báo. Lý đại nhân lúc này đang ở trong phủ cũng phải giật mình với với việc này. Còn chưa kịp hoàn hồn thì sau đó Diệp Tinh Hà mang theo một chiếc rương vàng được tạc hình long phượng đến. Vì lã Thị Lang Lễ Ty cho nên Lý Thành biết được chiếc rương kia có ý nghĩa gì. Lương Triều Dương còn trịnh trọng hành lễ với Lý Thành như bậc trưởng bối. Làm cho ngay cả Lý Thanh Hoa cũng phải hoảng hồn vì không biết thái tử điện hạ đang định làm gì.
Lương Triều Dương còn chưa kịp nói gì thì Diệp Tinh Hà đã chủ động nói trước.
- Lý đại nhân, hôm nay ta đại diện cho hoàng gia đến hỏi cưới con gái ngài về thái tử phi. Không biết ngài có đồng ý không?
Lương Triều Dương chưa nhìn thấy rương vàng mẫu hậu đem theo, lại càng không hiểu sao lại bị mẹ đọc được tâm trí cho nên hơi bối rối khi nghe những lời này. Còn Lý Thanh Hoa thì đã ngượng đỏ cả mặt. Quả thật là tình cảm của Lý Thanh Hoa và Lương Triều Dương khá tốt. Tuy nhiên nó chưa phát triển đến mức có thể lấy nhau ngay lập tức được. Cái này thì hơi vội vàng.
- Bẩm nương nương, con gái thần được hoàng gia để ý đấy là vinh hạnh của nó. Nhưng đây là hạnh phúc cả đời của bản thân cho nên thần muốn để con gái tự quyết.
- Lý đại nhân nói vậy cũng không sai. Vậy Lý tiểu thư, con có đồng ý hay không?
- Thanh Hoa cảm tạ nương nương ưu ái. Trước khi trả lời, Thanh Hoa xin được hỏi ý của điện hạ trước.
- Ta hôm nay đến đây quả thật là có ý này. Tình cảm của chúng ta rất tốt, vốn ta muốn từ từ vun đắp đợi ngày đại nghiệp thành công rồi sẽ hỏi cưới một cách đàng hoàng. Nhưng nay phụ hoàng nguy ngập, tâm nguyện cuối cùng của phụ hoàng chỉ mong được nhìn thấy ta thành gia lập thất. Vậy nên ta chỉ có thể vôi vàng như vậy, mong nàng có thể lượng thứ cho sự đường đột này.
- Điện hạ đã nói lời thật lòng, Thanh Hoa tất nhiên đồng ý.
Ở nước Lương có là đứa trẻ cũng sẽ luôn biết ơn Lương An. Lý Thanh Hoa cũng như thế, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Lương An thì dù có phải đổi bằng mạng sống thì Lý Thanh Hoa cũng sẽ đổi. Hai người đã có cảm tình với nhau, cưới nhau sớm một chút thì cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa còn là hoàng hậu đích thân mang đại lễ đến hỏi. Chỉ cần là người bình thường tuyệt không có ai từ chối. Ngôi vị thái tử phi là ngôi vị mà tất cả cô gái trong nước Lương đều mong muốn, khi mà ai cũng biết thái tử là người hiền lành lại còn tình cảm.
Lý Thanh Hoa đồng ý làm cho cả Diệp Tinh Hà và Lương Triều Dương trở nên nhẹ nhõm. Ngay lập tức Diệp Tinh Hà quay về hoàng cung để chuẩn bị lễ cưới ngay trước khi có gì đó không hay xảy ra. Tin vui này chắc chắn sẽ giúp cho Lương An có thêm động lực để chống đỡ lại với thứ sức mạnh đáng sợ đang muốn tự mình làm chủ kia.
Trong lúc đó thì các Lĩnh Vực có tính phòng ngự ở nước Lương bao gồm cả sự đặc biệt của U Minh Khí khi có tác dụng làm suy yếu nội khí khác đã được chia ra tạo thành một vòm chắn bên ngoài Thiên Minh Cung. Họ đã sẵn sàng cho cả tình huống xấu nhất, cũng may cho đến thời điểm đó thì chưa có thêm tia sét nào giáng xuống Thiên Minh Cung cả. Có lẽ Lương An đang cố hết sức để bảo vệ cho nơi ở của vợ mình.
Đến khi Diệp Tinh Hà quay về cung thì màn chắn mới được gỡ bỏ do Diệp Tinh Hà có thể khống chế được cục diện trong tình huống bình thường khi mà Lương An vẫn còn giữ được ý thức. Chỉ khi Lương An hoàn toàn mất khống chế thì một mình Diệp Tinh Hà mới không thể giải quyết được.
- Anh phải cố gắng lên. Con chúng ta sắp lấy vợ rồi đấy.
- Ây da, cái thằng bé này. Dưa chín ép làm sao mà ngọt. Đây phải làm như thế.
- Con gái nhà người ta đồng ý mà. Anh còn lo lắng cái gì?
- Vậy thì gọi con bé vào đây đi. Anh cần nói chuyện với con bé một lát.
- Được rồi. Anh đợi một chút.
Sau đó thì Lý Thanh Hoa được Ngự Lâm Quân hộ tống vào cung trong cái lúc nước sôi lửa bỏng như thế này. Lý Thanh Hoa quả thực có đôi chút sợ, bởi vì chẳng có ai dám cam đoan là bệ hạ còn tỉnh táo cho đến cùng cả. Mà đứng trước sức mạnh đó thì một cô gái yếu ớt như Lý Thanh Hoa còn không chịu nổi một cái chớp mắt là đã bị biến thành tro bụi rồi.
Lương An nhìn thấy Lý Thanh Hoa đến thì vẫy vẫy ta ra hiệu cho Lý Thanh Hoa lại gần hơn.
- Con à. Ta xin lỗi con vì khiến cho con phải tổ chức lễ cưới vội vàng như vậy.
- Bệ hạ không nên nói như vậy. Vinh dự nhất đời của tiểu nữ là được hoàn thành tâm nguyện của bệ hạ.
- Con vẫn còn gọi ta là bệ hạ sao?
- Con xin lỗi. Thưa cha.
- Con là người hiểu biết cho nên ta không cần phải lo lắng gì cho tương lai của nước Lương cả. Chỉ là con biết đấy, hoàng gia là nơi đặc biệt không như những gia đình bình thường khác. Sau này cha mẹ ruột của con e rằng sẽ chịu nhiều lôi kéo cũng như rằng buộc. Con có thể sẽ rơi vào tình huống rất khó xử.
- Xin phụ hoàng cứ ban chiếu chỉ. Con nhất định tuân theo.
- Đây có lẽ là chiếu chỉ cuối cùng của ta. Con hãy mang nó ra ngoài đi.
Chiếu chỉ cuối cùng của Lương An mang nội dung như sau. "Tất cả ngoại thích bất kể đời nào mà có hiện tượng kéo bè kéo cánh, thao túng quyền lực thì sẽ bị chu di tam tộc". Chiếu chỉ này cũng là một trong những điều đặc biệt mà sau này đã tạo nên sự ổn định lâu dài của nước Lương trong cả một khoảng thời gian dài mấy trăm năm sau đó.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian |