Huyết Phượng Hoàng
Toàn bộ quân Lương tập kết trước cổng phía nam thành Thịnh Kinh. Ngay từ sáng sớm lúc giờ Mão thì tiếng trống trận của nước Lương đã bắt đầu vang lên. Quân sỹ canh gác trên thành Thịnh Kinh lúc này con đang hơi mơ màng lập tức tỉnh táo trở lại. Họ có thể dễ dàng nhận ra thời gian đã đến.
Dưới chân thành Thịnh Kinh, quân sỹ từng đại doanh của nước Lương xếp thành hàng lối sẵn sàng. Chỉ trừ có Lạc Thành lúc này đã đến cửa ải phía bắc là không có mặt. Tất cả bọn họ đều đang chờ mệnh lệnh cuối cùng từ Lương Triều Dương. Lúc này Lương Triều Dương được bảo vệ bởi Ngự Lâm Quân bắt đầu tiến lên tướng đài mới được xây dựng xong.
Nghi lễ đầu tiên được thực hiện là Tế Cờ. Hai Lĩnh Vực của nước Thịnh bị bắt đã bị chặt đầu trước toàn quân để nâng cao tinh thần quân Lương. Cũng như để cho quân Thịnh trên tường thành chứng kiến được mà run sợ. Và việc này quả thật có ảnh hưởng lớn đến những binh sỹ đang đứng trên tường thành Thịnh Kinh. Tin tức 2 Lĩnh Vực của họ bị giết nhanh chóng lan tràn trong hàng ngũ quân Thịnh.
Cái đáng sợ hơn là Diệp Tinh Hà dùng Phượng Dực Đao trực tiếp làm công việc có một chút gọi là man rợ này. Điều này như một điềm báo trước cho một cuộc chiến cực kỳ đẫm máu chuẩn bị xảy ra với cả hai bên. Nó cũng là quyết tâm của Diệp Tinh Hà quyết phải tiêu diệt cho bằng được nước Thịnh.
Khi Lương Triều Dương lên tướng đài thì tiếng trống tập hợp dừng lại để nhường chỗ cho những lời nói sau này đã trở thành lịch sử hào hùng của nước Lương. Mà chính xác hơn những câu đầu tiên là một bài hát.
- "Nước ta tươi đẹp, dân ta hiền hoà, hạnh phúc ấm êm, muôn đời vẫn thế". Những câu hát này do mẫu hậu của ta dạy cho ta khi còn nhỏ. Đây là bài ca của quê hương chúng ta. Bài cả của nước Lương.
Bài hát mà Lương Triều Dương vừa hát chính là bài hát cổ của người Hạ từ ngày xa xưa, từ tận lúc họ còn chưa di dân đến vùng đất này. Nó thể hiện cho mong muốn hoà bình cũng như mong ước một cuộc sống tươi đẹp của người Hạ. Bài hát này bất cứ đứa trẻ nào của nước Lương cũng được mẹ dạy lại cho.
- Dân tộc ta đã chia cách 500 năm, trong những năm đó không biết bao nhiêu máu xương của đồng bào cũng như những người anh em người Lạc đã đổ xuống. Nay thiên mệnh đứng về phía nước ta, chúng ta đang đứng trước cơ hội để cho dân tộc ta, non sông đất nước ta quy về một mối. Binh sỹ nghe lệnh.
- Có chúng thần.
- Nhất thống giang sơn!
- Xông lên!
Sau lời hiệu triệu của Lương Triều Dương, toàn quân nước Lương bắt đầu tiến về vị trí chiến đấu. Cuộc chiến sẽ không bắt đầu ngay mà các hướng còn phải quay về các vị trí cổng thành. Ở phía bắc tất nhiên là nơi di chuyển lâu nhất. Tất cả các doanh của nước Lương đều đã nhận được nhiệm vụ của mình.
Trong đó thì Bắc Lương Doanh đánh vào từ hướng tây, công việc của họ chỉ có việc vượt qua tường thành. Thiên Đông Doanh và Thanh Lâm Doanh đánh vào từ phía đông, nhiệm vụ của họ là kiểm soát tất cả các khu vực trọng yếu trong thành. Thần Võ Doanh với lực lượng mạnh nhất đánh từ hướng nam vào thành. Nhiệm vụ của họ là tấn công tiêu diệt tất cả các cơ quan của bộ máy nước Thịnh. Cuối cùng là lực lượng liên hợp phía bắc do Diệp Tinh Hà trực tiếp chỉ huy, nhiệm vụ của họ là đánh vào hoàng cung nước Thịnh.
Các Lĩnh Vực trực tiếp chỉ huy quân của mình, cùng với đó là họ có nhiệm vụ ít nhất phải kiềm chế được Lĩnh Vực của nước Thịnh. Nếu có thể thì phải hạ gục được đối thủ của mình. Thực tế thì đến lúc này nước Lương cũng không biết rõ việc phòng thủ bên trong thành Thịnh Kinh như thế nào và ai sẽ đối đầu với ai.
Cổng phía bắc là nơi xuất chiến đầu tiên dù rằng họ là nơi mất thời gian di chuyển nhất. Binh sỹ liên hợp ở đây từ già đến trẻ đều rất hăng hái. Hơn nữa hướng này cũng là hướng được bố trí nhiều máy bắn đá nhất để tận dụng Lĩnh Vực của Diệp Tinh Hà. Những người lớn tuổi thì đã thấy lần thứ 2 còn những người trẻ tuổi của Hắc Long Quân và Lạc Lâm Doanh lần đầu chứng kiến mưa thiên thạch dưới sức mạnh của Diệp Tinh Hà.
Cơn bão đá lửa bay ầm ầm vào thành Thịnh Kinh từ hướng bắc. Lĩnh Vực phòng thủ ở phía này không may lại là người thiếu kinh nghiệm nhất. Người này chính là người mới trong lực lượng Lĩnh Vực của nước Thịnh. Lĩnh Vực của người này có tính chất tấn công và có Hoá Hình của Hoả Hồ. Hai bên đều là Lĩnh Vực liên quan đến lửa. Đây là điều cả hai bên đều không biết.
Lĩnh Vực của Hoả Hồ tạo ra các đợt sóng lửa bắn về phía quân Lương đang tràn lên tường thành. Vấn đề là những đợt sóng lửa này không thể chạm vào quân Lương khi mà nó bị Huyết Nhật chặn đứng bằng sức nặng của mình. Quả cầu Huyết Nhật do Diệp Tinh Hà tạo ra lần này to hơn cả cổng phía bắc thành Thịnh Kinh.
Nó lao thẳng vào mục tiêu rối phát nổ. Cả một khu vực bao gồm cổng bắc thành Thịnh Kinh bị san bằng hoàn toàn. Diệp Tinh Hà gần như không quan tâm đến Lĩnh Vực của đối thủ mà chỉ tập trung mở đường cho binh sỹ tiến vào bên trong. Mặc cho những nỗ lực của Hoả Hồ nhằm chặn đứng quân Lương lại.
- Hắc Long Quân hãy đi sau, những người còn lại hãy mở đường cho Hắc Long Quân đến hoàng cung nước Thịnh.
- Rõ thưa thái hậu.
Đây là lần đầu tiên mà Hắc Long Quân không dẫn đầu đi trước. Nhiệm vụ của họ là phải giữ vững lực lượng rồi chiến đấu với lực lượng bảo vệ các cơ quan gần hoàng cung nước Thịnh. Sức chiến đấu của những nơi này nhất định sẽ rất mạnh cho nên cũng chỉ có Hắc Long Quân mới đối phó được. Còn Chân Vũ Quân thì vốn đã xác định là tấm đệm lưng cho con cháu của mình nên họ chẳng tiếc gì mà lao lên phía trước chắn đòn. Còn phần còn lại của Lạc Lâm Doanh thì cũng chẳng có ý kiến gì trước mệnh lệnh của Diệp Tinh Hà.
Hoả Hồ muốn tự mình lao ra ngăn chặn nhưng Diệp Tinh Hà đã cản lại. Đòn Huyết Nhật vừa rồi chưa là gì với cơn nóng giận kéo dài cả tháng nay trong người Diệp Tinh Hà. Phượng Hoàng xuất hiện cùng với Lĩnh Vực của nó khiến cho binh khí của quân Lương được cường hoá bằng lửa. Còn binh sỹ nước Thịnh đang cố gắng bịt lỗ hổng ở cổng thành thì đang phải kịch chiến với lực lượng cảm tử của quân Lương.
Từ phía sau những viên đá vẫn liên tục được bắn vào và trở thành những viên nham thạch rơi ầm ầm xuống hệ thống phòng thủ của quân Thịnh. Ở cổng phía bắc lửa đã cháy lan tràn khắp nơi. Tiếng kêu la thảm thiết của những người bị lửa lan vào người đã vang vọng cả khu vực này. Không chỉ có binh sỹ mà cả những nhà dân xung quanh đó cũng đã bị cuốn vào chiến hoả.
Hoả Hồ nhìn thấy cảnh này mà rùng mình. Không ngờ lần đầu tiên xuất chiến lại phải đối đầu với cơn ác mộng của nước Thịnh là Diệp Tinh Hà. Người giết nhiều Lĩnh Vực cũng binh sỹ của nước Thịnh nhất không phải là Lương An mà là Diệp Tinh Hà. Nay cơn khát máu đó kéo đến trước mặt Hoả Hồ thì có là Lĩnh Vực cũng phải cảm thấy chùn chân.
Huyết Phượng Hoàng to lớn đang dang rộng đôi cánh của nó và tấn công liên tục vào Lĩnh Vực của Hoả Hồ. Lửa đấu với lửa, và có thể nhận ra rõ ràng là ngọn lửa có màu máu của Diệp Tinh Hà đang áp đảo hoàn toàn đối thủ của mình. Diệp Tinh Hà cũng lợi dụng thời cơ mà lao vào đánh cận chiến với Hoả Hồ.
Lúc này thì Diệp Tinh Hà mới nhận ra đối thủ của mình là một nữ nhân cũng rất xinh đẹp. Thậm chí có thể được so sánh với nhan sắc của Diệp Tinh Hà thời còn trẻ. Điều này làm cho Diệp Tinh Hà có phần nương tay.
- Tiểu cô nương, nếu ngươi ngoan ngoãn rời đi. Ta sẽ không giết ngươi.
- Thái hậu nói đùa rồi. Nếu ta rời đi bây giờ thì phía sau ta sẽ không còn người sống nào.
- Giết ngươi thì sẽ đáng tiếc quá. Vậy để ta bắt ngươi về vậy.
Xét trong tình huống bình thường, Hoả Hồ hoàn toàn có thể cầm chân Diệp Tinh Hà hoặc là tạo thành trở ngại không nhỏ. Vấn đề là từ ngày Lương An mất, cơn cuồng bạo của Phượng Hoàng đã không còn bị bất cứ thứ gì kiềm chế nữa. Huyết Phượng Hoàng của Diệp Tinh Hà lúc này đang ở trạng thái mạnh nhất từ trước tới giờ. Chút lửa nhỏ của Hoả Hồ không thể ngăn cản ngọn lửa màu đỏ máu kia. Hoả Hồ nhanh chóng bị vây kín trong một quả cầu lửa rồi bị từ từ siết chặt lại.
Hoả Hồ cũng tạo ra một màn lửa xung quanh mình để ngăn cản lửa Phượng Hoàng. Chỉ là cách biệt thực lực của hai bên rất lớn, Hoả Hồ hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Tinh Hà cho nên chẳng mất bao nhiêu thời gian thì đã bị trói chặt bên trong quả cầu lửa. Diệp Tinh Hà không muốn giết Hoả Hồ mà thôi. Nếu thật sự có sát ý thì bây giờ Hoả Hồ đã chỉ còn là một đống tro tàn.
- Nhóc con, dù sao Lĩnh Vực của ngươi và ta cũng giống nhau. Đây chính là duyên phận, ngoan ngoãn một chút đi.
Sau khi bị khoá bên trong quả cầu lửa thì Hoả Hồ bị Diệp Tinh Hà tiếp cận rồi dùng y thuật phong bế toàn bộ cơ thể. Sau đó thì bị trói lại, tuy nhiên Diệp Tinh Hà không hề bỏ Hoả Hồ lại mà tiếp tục kéo đi cùng tiến về phía trước. Mục tiêu chính cũng là để đánh gục tinh thần kháng cự của Hoả Hồ.
Đi đến đâu Diệp Tinh Hà dùng Lĩnh Vực của mình thiêu rụi mọi thứ đến đấy, bất kể là quân ta quân địch, thường dân hay binh sỹ, nhà cửa hay gỗ đá gì cũng bị nhấn chìm vào trong lửa hết. Quân sỹ nước Lương lúc này biết ý cho nên luôn tiến lên phía trước một đoạn xa hoặc là lùi xa hẳn khu vực Diệp Tinh Hà di chuyển. Dù đã 45 tuổi nhưng thân pháp của Diệp Tinh Hà vẫn còn giữ được đến 8 phần của ngày trẻ. Không cưỡi Hồng Nguyệt nhưng vẫn băng băng về phía trước, đấy là một tay vẫn còn đang kéo theo một người bị trói là Hoả Hồ. Chứ nếu không thì tốc độ còn nhanh nữa.
Tình hình chiến sự phía cổng bắc nhanh chóng bị định đoạn bởi sự điên cuồng của Diệp Tinh Hà. Quân Lương cũng nhờ thế mà bắt đầu tiến sâu hơn vào trong nội thành Thịnh Kinh. Đúng như dự đoán thì bên trong thành cũng khốc liệt không khác gì bên ngoài thành. Quân sỹ địa phương của nước Thịnh thậm chí có cả dân thường đều tổ chức phục kích quân Lương từ mọi ngôi nhà, con phố. Mỗi một nơi quân Lương đi qua thì nơi đó lại chồng chất xác người của cả hai bên, và những xác chết này nhanh chóng bị lửa của Diệp Tinh Hà thiêu huỷ cùng với cảnh vật xung quanh.
Lúc này thì lực lượng Chân Vũ Quân đã chết gần như hết sạch không còn một người nào khi liên tục làm bia chắn cho hai đơn vị còn lại tiến tới hoàng cung nước Thịnh. Cũng may mà bản đồ bên trong thành Thịnh Kinh đã bị Hộ Long Sơn Trang trước đó thu thập được nếu không thì quân Lương sẽ còn thiệt hại nhiều hơn do không biết đường.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |