Li Biệt
Triệu Nhất Xuyên nghe vậy thấy như vậy, quả nhiên hiện tại trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc!
Ánh mắt của hắn nhìn về phía đám người nhà Lâm Ngọc Nhi, trong ánh mắt cũng mang theo một tia phẫn hận!
Nếu không phải bọn hắn cướp đi Trúc linh đan của tiểu nữ tử này, chắc chắn tiểu hài tử này khảo nhiệm linh căn nhất định có thể vượt qua, đến lúc đó chỉ cần đến lúc gia nhập Thanh Vân Tông, tất nhiên sẽ có người có thể phát hiện Huyền Linh chi thể của nàng.
Thế nhưng là gã Bạch Vân Sơn cũng là có mắt không tròng! Cũng không biết tự mình xem xét một phen linh cốt linh mạch của đối phương hay sao?
Thế mà lại để Huyền Linh chi thể vụt mất dưới mí mắt của hắn, nếu hắn thả đi còn chưa tính là có chuyện gì xảy ra, thế mà còn đả thương đối phương, nếu không có động thủ thì vẫn còn có hi vọng dẫn tiến nàng gia nhập Thanh vân môn !
Thế nhưng hiện tại muốn để cho đối phương bái nhập Thanh vân môn, cơ hồ là chuyện không thể nào!
Triệu Nhất Xuyên cũng cảm thấy vô lực, cũng không muốn mạnh miệng, càng không muốn đắc tội một tu sĩ Kim Đan trong tương lai.
“Việc đã đến nước này, quả thật là Thanh Vân Tông ta có chút sai lầm!”
Nói xong, Triệu Nhất Xuyên nhìn về phía Lâm Mộng Nhi, đối với nàng nói ra:“Hôm nay Thanh Vân Tông làm bị thương ngươi, là Thanh Vân Tông ta đã làm sai, ta thay mặt Thanh Vân Tông xin lỗi ngươi.”
Nói xong, hắn liền khom người thi lễ với Lâm Mộng Nhi .
Hành động này không chỉ làm cho đám người Bạch Thủy Thôn mở hai mắt kinh ngạc, liền ngay cả những đệ tử Thanh Vân Tông kia cũng đều là kinh hãi không ngậm miệng được.
Thân là nhất phong chi chủ, thế mà lại đứng trước một tiểu nữ hài cúi người thi lễ nói xin lỗi.
Sau khi Triệu Nhất Xuyên đứng dậy, lại lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh đưa tới:“ Đây là Trúc Cơ bội kiếm của ta, ngươi hãy nhận lấy xem như ta nhận lỗi đi.”
Tất cả mọi người Thanh Vân Tông đều kinh hoảng, hành động này của phong chủ vì sao cảm giác giống như là đang đối mặt một vị tu sĩ đại năng? Bộ dáng này không khỏi dọa người nha?
Giờ phút này Lâm Mộng Nhi giống như là đang nằm mơ, nàng không có nhận lấy kiếm, mà là đem ánh mắt nhìn về phía Nhậm Bình An, có thể Nhậm Bình An giờ phút này cũng đang kinh ngạc.
“Chính ngươi nhìn xem xử lý đi, nếu nhận lấy thanh kiếm này, ngươi cùng Thanh Vân Tông liền không còn ân oán!” Thanh âm Mạc Lăng Vân vô cùng điềm đạm truyền tới bên trong tai Lâm Mộng Nhi.
Lâm Mộng Nhi do dự một lát, cũng không có nhận lấy kiếm, mà là chỉ vào Lâm Ngọc Nhi mở miệng nói: “Nàng cướp khóa trường mệnh của ta, còn làm tổn thương đại ca ta, nàng không thể vào Thanh Vân Tông!”
“Có thể!” Triệu Nhất Xuyên nhẹ gật đầu, cũng minh bạch tâm tư của cô gái nhỏ, liền thu hồi trường kiếm.
Hết thảy sự việc đều kết thúc, Lâm Mộng Nhi cũng không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này nữa, Mạc Lăng Vân liền dẫn hai huynh muội về tới Nghĩa Trang.
Lâm Ngọc Nhi tuy nhỏ, thế nhưng là cũng rất hiểu chuyện, chỉ là thần sắc có chút lạnh nhạt, toàn bộ hành trình nàng cũng không có nói một câu nào, thậm chí nàng cũng không biết viên đan dược kia từ nơi nào lấy được, mẫu thân bảo nàng ăn, nàng liền ăn.
Giờ phút này nàng mới hiểu được, viên đan dược mà nàng ăn vào tối hôm qua chính là của Lâm Mộng Nhi, cho nên trước đó Lâm Mộng Nhi mới ra tay động thủ đánh nàng. Triệu Nhất Xuyên nhìn thấy Lâm Ngọc Nhi đứng ở một bên, nói ra:“Ngươi hiện tại đã có linh căn, Tiên Lộ đã mở, mặc dù tư chất phổ thông, thế nhưng chỗ tu hành cũng không khó tìm.”
Lâm Ngọc Nhi nhẹ gật đầu, cũng không có nói chuyện.
Trong nghĩa trang.
“Sư phụ, ca ca ta thật không sự không thể đi cùng chúng ta sao? Không phải người bình thường ăn vào Trúc Linh Đan liền có thể có linh căn hay sao?” Ngữ khí Lâm Mộng Nhi vô cùng lo lắng nói ra.
Nàng không muốn tách ra khỏi Nhậm Bình An, một khắc cũng không muốn.
“Đồ nhi ngốc, đây không phải là vấn đề của Trúc Linh Đan, Trúc Linh Đan không giống như ngươi nghĩ có thể nghịch thiên như vậy.”
“Trúc Linh Đan sau khi ăn vào, vẻn vẹn chỉ là tăng cường linh căn mà thôi, cũng không phải khiến người không có linh căn tự sinh ra linh căn được, Lâm Ngọc Nhi cái đứa trẻ kia ăn vào Trúc Linh Đan, cũng vẻn vẹn chỉ có thể tăng cường linh căn của bản thân thời gian khoảng chừng ba tới năm ngày mà thôi.”
“Về phần ca ca của ngươi, hắn trời sinh âm khí cực nặng, cùng chân khí của người tu hành chúng ta tương xung, chỉ cần vừa tu luyện công pháp chính đạo của chúng ta, Âm Dương tương xung, ngay lập tức sẽ bỏ mình.”
Thời điểm lần đầu tiên Mạc Lăng Vân nhìn thấy Nhậm Bình An liền minh bạch, trên thân người này âm khí cực nặng, không có cách nào tu hành chính đạo chân khí, liền ngay cả Ma Đạo chân khí đều sợ là không tu luyện được
Con đường duy nhất có thể tu hành, chỉ có Quỷ Đạo.
Thế nhưng là Quỷ Đạo cực ác, so Ma Đạo còn muốn làm cho người khác chán ghét, hắn đương nhiên sẽ không nói chuyện này!
“Tiểu Mộng, mỗi người đều có mệnh riêng của mình, ngươi cũng đừng có làm khó xử Mạc tiền bối.” Nhậm Bình An vô cùng bình tĩnh nói ra.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần Lâm Mộng Nhi có thể gia nhập Tiên Môn, đem nhiệm vụ lão gia tử phó thác hoàn thành, hắn đã mãn nguyện hài lòng rồi.
“Vậy huynh hãy chuyển tới ở dưới chân núi Linh Tiêu Sơn cùng ta” Lâm Mộng Nhi nói ra.
Trong lòng Mạc Lăng Vân cũng không còn gì để nói, muốn thật sự là dạng này, khẳng định Lâm Mộng Nhi thường xuyên sẽ đi xuống phía dưới núi chơi đùa, đến lúc đó nàng còn tu luyện cái gì? Dứt khoát không tu luyện cho xong.
“Tiểu tử, muội muội này của ngươi thiên tư bất phàm, thế nhưng là phàm tâm quá nặng, nếu ngươi thực tình muốn giúp nàng gia nhập Tiên Môn, lão phu đề nghị ngươi tốt nhất cùng nàng cắt đứt liên lạc.” Thanh âm Mạc Lăng Vân vang lên trong tai Nhậm Bình An, thế nhưng Lâm Mộng Nhi lại không có chút nào phát giác.
Kỳ thật Mạc Lăng Vân cũng không muốn làm chuyện này, thế nhưng thật sự không có cách nào mang theo Nhậm Bình An. Nhậm Bình An nhìn về phía muội muội,lại đối với Mạc Lăng Vân nhẹ gật đầu.
Nhậm Bình An mở miệng nói: Tiểu Mộng, thất tuần của lão gia tử còn chưa qua, hay là thế này đi, ngươi trước theo tiền bối đi Linh Tiêu Tông, chờ ngươi chính thức có được thân phận, đến lúc đó lại để cho tiền bối tới đón ta.”
“Cúng xong thất tuần của lão gia tử, ta sẽ đi cùng tiền bối tới gặp ngươi”
“Tiểu Mộng ngoan, nghe lời ca ca. Gia nhập Tiên Môn, đây chính là chuyện mà cả đời người khác cầu còn không được, sao có thể đối với chuyện này tùy hứng được?”
Hiện tại Nhậm Bình An vừa dỗ vừa lừa, trước tiên đem Lâm Mộng Nhi rời đi sau đó có chuyện khác lại nói sau.
Cuối cùng, sau khi nghe Nhậm Bình An khuyên bảo nửa ngày, Mạc Lăng Vân mang theo Lâm Mộng Nhi đi.
Ly biệt, không có nhiều thương cảm, Mạc Lăng Vân lập tức liền đi, hai người đến nổi nói lời từ biệt cũng không có cơ hội nói. Toàn bộ Nghĩa Trang giờ chỉ còn lại có một mình hắn.
Nhìn thấy muội muội đã gia nhập Tiên Môn, hắn thật cao hứng!
Nhưng hắn thật sự cam tâm sao?
Sau khi Lâm Mộng Nhi rời đi không lâu, các Tiên Nhân Thanh Vân Tông trong Bạch Thủy Thôn cũng lần lượt rời đi.
Ngồi ngoài cửa nghĩa trang, trong miệng ngậm một cây cỏ khô, nhìn về phía chân trời nơi Lâm Mộng Nhi rời đi, hắn lẩm bẩm nói:
“Lão gia tử, mặc dù có chút khó khăn trắc trở, thế nhưng những lời mà người dặn dò, ta đã hoàn thành”
Thiếu niên ngồi ngoài cửa nghĩa trang, một mình thẫn thờ nhìn bầu trời, mặt trời một chút xíu hạ xuống phía dưới chân trời, trong mắt có chút ướt át.
Đăng bởi | nhantam2e |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |