Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thoát chết cùng rời đi

Phiên bản Dịch · 1327 chữ

“Ta biết ngay trêu quỷ không có gì tốt mà!” nữ quỷ giống như một trận gió nhẹ bình thường bay lên, Nhậm Bình An thấy vậy, trong lòng không khỏi ở thầm mắng.

Chẳng biết lúc nào Nhậm Bình An đã cầm một cây cành liễu, khi nữ quỷ tóc đỏ bay tới, hắn vung tay đánh mạnh về phía nàng.

“Đùng!” cành liễu quất vào trên thân nữ quỷ, nữ quỷ chỉ là có chút dừng lại, nhưng vẫn như cũ bay tới.

“Xong rồi!” Mặt Nhậm Bình An tái mét như màu đất, thời khắc tay hắn cầm lấy ống trúc màu đen từ trong gùi, nữ quỷ kia đã hé miệng, lộ ra răng nanh, cắn một cái tại trên cổ Nhậm Bình An.

Trong nháy mắt khi Nhậm Bình An bị cắn, bỗng cảm giác thân thể phát lạnh, một loại cảm giác suy yếu từ trong thân thể truyền đến.

“Phốc!” Nhậm Bình An phun là một ngụm máu chó đen.

Nữ quỷ kia khi dính phải máu đen, lập tức liền bay ngược ra ngoài, thân ảnh màu đỏ xuyên qua vách tường, biến mất không thấy gì nữa.

“Thật sự là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!” Một tay Nhậm Bình An nắm chặt cái cổ, hai chân mềm nhũn, cảm giác toàn thân vô lực.

Nữ quỷ này hiển nhiên cường đại hơn so với nữ quỷ mà hôm trước hắn gặp ở nghĩa địa, cường đại đến mức có chút đáng sợ!

Hắn cảm giác chính mình chơi gì không chơi chỉ có chơi ngu là giỏi.

Hắn mới 12 tuổi, chỗ nào học qua chiêu quỷ?

Biện pháp gọi quỷ này hắn trước đây chỉ nghe lão gia tử nói qua, về phần có phải thật vậy hay không, hắn cũng không biết.

Chẳng qua là cảm thấy lấy trước kia gã đạo sĩ đã từng nói, âm khí trên người hắn quá nặng, dễ dàng gặp phải quỷ, hắn liền nghĩ ra sử dụng cái ô giấy màu đỏ đem quỷ gọi tới, dọa nhà đại bá này một chút.

Nào đâu biết được, thế mà đưa tới một ác quỷ ăn thịt người! Còn đem Lâm Vinh giết ch.ết!

Hắn sợ sao?

Thời điểm hắn nhìn thấy nữ quỷ, cũng là sợ muốn ch.ết!

Nếu không phải hiện tại thân thể suy yếu vô lực, thân thể của hắn đoán chừng không tự chủ được mà run rẩy.

Nhậm Bình An toàn thân vô lực nằm rạp trên mặt đất, sờ lấy chỗ bị quỷ cắn lúc nãy, cũng không có phát hiện vết thương.

Nữ quỷ tóc đỏ lại xuất hiện một lần nữa bay về phía Nhậm Bình An.

“Cái cảm giác bất lực đáng ch.ết này từ chỗ nào tới?” Nhậm Bình An muốn đứng dậy, thế nhưng là hoàn toàn không có khí lực.

Giờ phút này hắn thật sự là cá nằm trên đĩa, mặc người xử lý. “ch.ết thì ch.ết đi! Dù sao cũng có Lâm Vinh theo ta xuống âm ti, ngẫm lại cũng không lỗ!”

Nhậm Bình An lại thử một phen, phát hiện vẫn như cũ không cách nào động đậy, cũng liền không muốn phản kháng, chỉ có thể nhắm mắt lại, nghênh đón tử vong tiến đến.

“Hồng Sát, trở về!”

Đúng lúc này, một tiếng gầm nhẹ từ ngoài phòng truyền đến, nữ quỷ tóc đỏ đáng ra phải vọt tới giết chết Nhậm Bình An, thân hình dừng lại, hai mắt nhìn một chút Nhậm Bình An, lại nhìn một chút phía ngoài phòng.

Do dự trong tích tắc, cuối cùng vẫn bay ra ngoài.

Sau khi nữ quỷ tóc đỏ rời đi, cái ô giấy màu đỏ đang lơ lửng giữa không trung, cũng ngừng xoay tròn, cuối cùng rơi xuống trên mặt đất.

Bên ngoài phòng, lão giả trên người mặc một bộ áo bào màu đen , cầm trong tay một chiếc đèn lồng hình lục giác, đèn lồng không phải làm từ giấy, mà là chế tạo từ ngọc thạch, màu xanh trong đèn lồng còn lóe ra màu u lam huỳnh quang.

Nữ quỷ tóc đỏ kia chính là đầu nhập vào trong chiếc đèn lồng lục giác này.

“Thứ gì? Thế mà có thể dẫn động Hồng Sát? Còn khiến nó không muốn quay lại?” lão giả áo đen mang theo vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, cầm theo đèn lồng đi vào phòng.

Hắn trước hết nhất nhìn thấy, chính là Lâm Vinh đã hóa thành thây khô.

Lão giả áo đen khi vừa nhìn về phía Nhậm Bình An, liền nhíu mày.

Lại nhìn về phía chiếc ô giấy màu đỏ trên mặt đất , ẩn ẩn minh bạch cái gì.

Đối với Nhậm Bình An nói ra:“Tuổi còn nhỏ, thế mà học người khác chiêu quỷ?”

“Ong ong..ông..”

Đúng lúc này, chiếc đèn lồng trên tay lão giả hiện ra u quang ẩn ẩn run rẩy động đậy, tựa hồ có chút không bị khống chế.

Sắc m,ặt Lão giả đại biến, tay kết pháp quyết, trên tay ẩn ẩn có hắc khí hiện lên.

“Bách quỷ nghe lệnh, an tâm chớ vội!” hai ngón tay lão giả cùng nhau chỉ vào đèn lồng, trong miệng đồng thời quát.

Theo thanh âm rơi xuống, đèn lồng dị động liền ngừng lại.

Lão giả lần nữa nhìn về phía Nhậm Bình An, thế nhưng trong ánh mắt lại là có chỗ khác biệt, trong miệng nói ra:“Nguyên lai là âm linh chi thể, khó trách Hồng Sát không muốn trở về.”

Lão giả áo đen nhìn về phía Nhậm Bình An, khóe miệng cười quỷ dị, đi đến trước mặt hắn, giống như xách một con gà một dạng, đem hắn kéo ra bên ngoài.

Về phần cái gùi của Nhậm Bình An , tự nhiên là vứt lại trỏng chơ, không ai để ý.

Bóng lưng Lão giả dần dần biến mất trong đêm tối.

Cùng với sự biến mất của hắn, còn có thiếu niên với biệt danh quan tài tử của Bạch Thủy Thôn.

Từ đó Bạch Thủy Thôn liền không có người tên Nhậm Bình An nữa, cũng ít có người đi đề cập cái danh tự xúi quẩy này.

Nhà đại bá của Lâm Mộng Nhi, sau khi Lâm Vinh bất ngờ tử vong, Đào Khánh Anh tinh thần không ổn định, thường xuyên ăn nói lung tung, chửi bới những người khác trong thôn, thế nhưng cũng không có người nào khác đi cãi nhau với ả.

Về phần tiểu nữ nhi nhà bọn hắn.

Trước cái đêm Nhậm Bình An gây ra nháo sự, tiểu nữ hài này đã được Thanh Vân Tông trợ giúp, sớm đã rời đi Bạch Thủy Thôn.

Mọi người đều biết tiểu nữ oa này đi bái nhập một cái tiên môn khác, về phần là cái tiên môn nào, bọn hắn cũng không biết.

Tại Bạch Thủy Thôn nháo quỷ ngày thứ hai, Lâm Mộng Nhi sau khi bái nhập Linh Tiêu Tông liền trở về, vừa về đã tìm đến chỗ ca ca của nàng thế nhưng là tìm mãi vẫn không thấy hắn ở đâu.

Nàng đến từng nhà hỏi thăm tung tích của Nhậm Bình An, nhưng không ai biết Nhậm Bình An đi nơi nào cả.

Thậm chí còn có người nói Nhậm Bình An bị quỷ ăn thịt, đến cả xương cốt cũng không còn!

Cuối cùng, Lâm Mộng Nhi đến nhà đại bá của nàng, trong lúc tìm kiếm phát hiện được chiếc gùi của Nhậm Bình An lưu lại, bên trong chiếc gùi chứa linh tinh toàn là những đồ vật dùng để trừ tà.

Mất đi tin tức của ca ca, Lâm Mộng Nhi không kìm được nước mắt mà khóc lớn, lúc này nước mắt của nàng thật sự có thể chứa đầy vạc nước trong nghĩa trang.

Bạn đang đọc Âm Tiên ( Bản Dịch ) của Giang Moc Tich
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhantam2e
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.