Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỡi Thế Gian Tình Là Vật Gì. Sao Làm Đâu Đớn Lúc Chia Ly..

Tiểu thuyết gốc · 1679 chữ

Chương 15:

Hỡi Thế Gian Tình Là Vật Gì.

Sao Làm Đâu Đớn Lúc Chia Ly.

Cơn mưa mùa xuân bất chợt đổ xuống vùng núi Tây Bắc, nó như một tấm màn màu trắng phủ xuống trên con đường mòn vắt vẻo qua núi.Từ trên đồi cao nơi đoàn thương buôn dừng chân, nàng Phi Châu đang đứng dưới mưa trông thấy đoàn người ngựa đi xuống núi liền thúc ngựa chạy đến. Từ xa nàng Phi Châu đã gọi lớn:

- Lý công tử!

Tiếng gọi của nàng sơn nữ vang cả núi đồi, tiếng gọi đó như thoát khỏi những lo lắng mà nàng Phi Châu đã chất chứa trong lòng kể từ lúc Lý Đồng Nhân giao chiến với Hắc Sơn trại, nàng Phi Châu hồn nhiên trong sáng và xinh đẹp như những bông hoa nở giữa rừng xanh.

Đến lúc nàng Phi Châu phi ngựa tới gần Lý Đồng Nhân thì thấy không ổn cho lắm, vì lúc đó Lý Đồng Nhân đang cùng rất nhiều thuộc hạ của Hắc Sơn trại đi xuống núi, nàng Phi Châu liền dừng lại bên Lý Đồng Nhân rồi thì thầm lên tiếng:

- Sao Lý công tử lên núi lâu dữ vậy. Làm cho tiểu muội chờ đợi công tử mà đứng ngồi không yên.

Lý Đồng Nhân rung động thật sự trước tấm chân tình của nàng Phi Châu xinh đẹp, nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc báo thù cho Lý gia trang còn đang dang dở nên cố gắng để dằn lòng của mình lại. Dù biết làm như vậy là trái với lòng trước ân tình sâu nặng mà nàng Phi Châu đã dành cho mình. Lý Đồng Nhân quay sang những thuộc hạ của Hắc Sơn trại lên tiếng:

- Đến đây là chúng ta chia tay được rồi. Sau này các người hãy cố gắng làm người lương thiện và có ích cho đất nước để không uổng kiếp này được làm người.

Những thuộc hạ của Hắc Sơn trại sau khi nghe Lý Đồng Nhân nói vậy liền lên tiếng đa tạ rồi quay ngựa phi xuống miền xuôi. Lý Đồng Nhân sánh vai cùng nàng Phi Châu và dẫn theo hai cổ xe ngựa kéo đi đến đỉnh đồi nơi đoàn thương buôn nghĩ chân. Lão Xuân Phi vui mừng vì từ hôm nay trên con đường này không còn tồn tại một Hắc Sơn trại tàn ác nữa, lão gọi người đầu bếp làm một mâm cỗ nhỏ để cùng nhau chúc mừng niềm vui này.

Khi cơn mưa xuân đã tạnh thì núi rừng Tây Bắc như thế được rửa sạch nên núi rừng lại trở về nét đẹp vốn có của nó, một chiếc thảm được trãi lên trên thảm cỏ xanh tươi để dọn tiệc chúc mừng núi rừng Tây Bắc trở về với tự do. Khi mọi người đã ngồi xuống thì lão Xuân Phi nâng chung rượu rồi hồ hởi lên tiếng:

- Đa tạ Lý công tử đã trừ hậu họa cho miền sơn cước này. Ta thay mặt cho tất cả những đoàn thương buôn lên vùng biên ải này kính Lý công tử một chung.

Lý Đồng Nhân ái ngại liền lên tiếng phân trần:

- Nói thật với lão là ta có một mối thù bất cộng đái thiên với Huỳnh Đại Lang nên quyết tâm trừ khử gã. Nên việc này các người đừng cảm ơn mà làm lòng ta thêm ái ngại.

Lão Xuân Phi cười tươi rồi lên tiếng:

- Cho dù Lý công tử trả thù riêng nhưng đã trừ hậu họa chung cho miền sơn cước này. Nào chúng ta cùng uống cạn để chúc mừng việc này.

Mọi người nâng chung rượu uống cạn, đa số người trong đoàn thương buôn là người tộc Thái rất cởi mở vui vẻ nên đã hồ hởi cùng nhau uống rượu và hát ca rộn ràng cả một góc rừng Tây Bắc. Nàng Phi Châu chẳn e ngại khi ngồi xuống bên cạnh Lý Đồng Nhân, nàng ta rất vui vẻ và hạnh phúc trong lúc rót rượu cho cha và người mình yêu. Rượu được vài bình lớn thì những người trong đoàn thương buôn đã say khướt và trở về lều của mình để nghĩ ngơi, trên chiếc thảm bây giờ chỉ còn hai cha con họ Hoàng và Lý Đồng Nhân. Lão Xuân Phi lên tiếng hỏi Lý Đồng Nhân:

- Ta thấy công tử có tuổi rồi mà chuyện gia thất đã có người chưa?

Lý Đồng Nhân mỉm cười đáp lại:

- Ta vì có một mối thù thảm sát toàn gia mà mình phải trả nên lâu rồi không dám nghĩ đến chuyện thành thân.

Lão Xuân Phi lên tiếng khuyên giải với Lý Đồng Nhân:

- Chuyện thâm thù đại hận thì phận làm con là phải trả nhưng chuyện lấy vợ sinh con cũng quan trọng không kém việc trả thù. Ta có đứa con gái đã đến tuổi trưởng thành nay có ý gã nó cho công tử, nếu Lý công tử không chê thì hãy cho con gái của ta về Lý gia trang để nâng cơm sửa túi cho Lý công tử.

Lý Đồng Nhân vòng tay thi lễ rồi lên tiếng:

- Việc đó thật sự vinh hạnh đối với ta nhưng thù nhà chưa trả nên không dám nghĩ đến chuyện thành thân.

Lúc này nàng Phi Châu mới ngại ngùng lên tiếng:

- Đại Lang cứ đi trả thù cho Lý gia trang còn muội sẽ ở Lý gia trang chờ đợi huynh trở về.

Lý Đồng Nhân thấy lòng mình ấm áp khi nghe những lời của nàng Phi Châu, rồi như không thể từ chối tấm thịnh tình mà hai cha con họ Hoàng đã giành cho mình nhưng vẫn gắng gượng lên tiếng:

- Chuyện báo thù của ta không biết đến khi nào mới trả xong, ta chỉ sợ nàng chờ đợi đến khi đó không được. Với lại trên con đường tầm thù rất nhiều nguy hiểm đang chờ đợi và không biết ngày mai đây ta còn sống sót để trở về hay không.

Mới nghe đến đây thì nàng Phi Châu mừng rỡ liền lên tiếng:

- Chỉ cần chàng không chê thiếp thì dù có đợi chờ bao nhiêu năm cũng được. Chàng đi báo thù thời gian năm năm hay mười năm thì Phi Châu sẽ đời này kiếp này cũng đợi chàng trở về Lý gia trang.

Trái tim của Lý Đồng Nhân thấy rung động dữ dội trước lời tỏ tình chân thành của cô sơn nữ, ngay lúc này lão Xuân Phi liền lên tiếng:

- Cứ làm như lời của con gái ta là được rồi! Ngày mai đến trấn Hưng Hóa để bán hàng xong ta sẽ đưa con gái đến Lý gia trang.

Nói xong lão đứng lên đi về lều của mình để nghĩ ngơi, lúc này chỉ còn đôi nam nữ ngồi tâm sự giữa núi rừng Tây Bắc. Một lúc sau nàng Phi Châu lên tiếng trước:

- Đại Lang sau này đi báo thù xin hãy nhớ rằng nơi Lý gia trang có muội luôn chờ đợi, đường thiên lý tầm thù còn nhiều trắc trở muội xin chàng hãy bảo trọng lấy thân.

Lý Đồng Nhân nhìn vào khoản không lặng lẽ lên tiếng:

- Ta có đáng để muội chờ đợi hay không. Giang hồ hiểm ác trên con đường trả thù, bản thân ta lại gặp những cao thủ võ lâm Trung Nguyên sợ có được toàn mạng để trở về hay không, sợ rằng trong khi mòn mỏi chờ đợi ta trở về thì nàng sẽ đánh mất tuổi thanh xuân.

Nàng Phi Châu đưa cánh tay trắng ngần chặn đôi môi của Lý Đồng Nhân rồi thổn thức lên tiếng:

- Muội không muốn nghe huynh nói là không trở về, huynh nhất định trả được thù và trở về với muội.

Vì lo nghĩ mông lung nên nàng Phi Châu đã rơi lệ trên khuôn mặt xinh đẹp, Lý Đồng Nhân cảm động tấm chân tình của nàng Phi Châu đưa cánh tay ôm nàng vào lòng rồi nhỏ nhẹ nói:

- Nàng đừng khóc ta hứa sẽ trở về bên cạnh và săn sóc trọn đời cho nàng. Bây giờ tạm thời chúng ta sẽ chia tay, nàng hãy trở về Lý gia trang nơi đó có lão Trương tổng quản đang sửa chữa gia trang. Nàng hãy cùng lão Trương coi ngó việc này đợi ta trở về để nên nghĩa vợ chồng.

Nghe những lời của Lý Đồng Nhân tâm sự mà nàng Phi Châu hạnh phúc dâng tràn, nàng cố tình nép sát thân mình vào lòng Lý Đồng Nhân để tìm hơi ấm và như được sự che chở của người mình yêu.

Hai người ngồi tận hưởng những giây phút êm đềm bên nhau suốt đêm dài rồi cùng nhau ngắm bình minh lên, ánh dương sáng dần soi rõ vạn vật để xua đi đêm tối trên núi rừng Tây Bắc. Lý Đồng Nhân chia tay nàng Phi Châu rồi lên tiếng nói với lão Xuân Phi:

- Mọi việc nơi đây con xin nhờ nhạc phụ xấp xếp, còn hai cổ xe ngựa chở vàng bạc này nhờ nhạc phụ hãy phân phát cho những người nghèo khổ.

Trước lúc chia tay nàng Phi Châu liền đưa cho Lý Đồng Nhân một cây trâm cài tóc của mình rồi lên tiếng căn dặn:

- Sau này không có muội bên cạnh thì cây trâm này sẽ cùng chàng đồng hành trên khắp nẻo đường thiên lý tầm thù.

Lý Đồng Nhân cho cây trâm vào trong người rồi lặng lẽ quay ngựa rời khỏi người vợ tương lai xinh đẹp của mình đi vùng biên giới Đông Bắc.

(Các bạn đọc hết chương xin hãy để lại lời bình luận dưới bài viết hoặc một like để động viên tinh thần cho tác giả) Cảm ơn các đọc giả đã theo dõi An Nam Song Long Truyện.

Bạn đang đọc An Nam Song Long Truyện sáng tác bởi Vannhanho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vannhanho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.