Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu Dân Lành Thoát Nạn Bại Binh. Võ Lâm Phong Tặng Lý Đại Hiệp.

Tiểu thuyết gốc · 1628 chữ

Chương 23:

Cứu Dân Lành Thoát Nạn Bại Binh.

Võ Lâm Phong Tặng Lý Đại Hiệp.

Chàng trai từ giả Từ Khất Tử rời thành Quảng Châu đi thành Hàm Dương để truy tìm Chiết Giang Song Ác. Lúc này, trong một ngôi làng heo hút nằm ở vùng đất Phúc Kiến nơi Lý Đồng Nhân đang nghĩ chân để lấy sức sau một chặng đường dài.

Trung Hoa thời bấy giờ chiến sự giao tranh xảy ra khắp nơi, ngoài hai nước lớn là Nam Hán và nhà Hậu Lương thì còn có những nước nhỏ chư hầu các cứ xưng vương. Những chuyện đấu đá trên võ lâm giang hồ Trung Nguyên chẳn có chính quyền sở tại quan tâm đến, nên chuyện vài gã giang hồ bỏ mạng thì chẳn ảnh hưởng đến sự cai trị của nước đó.

Người dân trong làng nơi Lý Đồng Nhân dừng chân đa số là người già và trẻ em và những thiếu phụ nên ruộng vườn bỏ hoang, thấy cảnh tình thống khổ của những người dân nơi đây phải chịu đựng vì chiến tranh liên miên nên trong lòng Lý Đồng Nhân chợt nghĩ:

"Chiến tranh thực sự là kẻ thù nguy hiểm nhất của loài người, nó gieo rắc sự nghèo đói và mất mát không thể bù đắp cho dân chúng. Khi chiến sự giao tranh giữa các thế lực cầm quyền thường xuyên xảy ra như thế này, thì những trai tráng phải rời bỏ quê hương để lên đường tòng chinh, đa số là bị ép buộc phải bỏ lại bố mẹ đã già và vợ trẻ con thơ không ai chăm sóc, ruộng vườn không người cày cấy, dân nghèo chịu đủ mọi thứ thuế của những tham quan tán tận lương tâm ra sức vơ vét của cải và bóc lột sức lao động của dân chúng. Lòng tham không đáy của những kẻ làm vua ở Trung Hoa đã làm cho dân lành sinh sống trên đất Trung Nguyên phải chịu nhiều nổi khổ trần ai. Nếu mình trả được thù nhà thì sau này có ra làm một vị quan tốt hay không, hay là mình nghe lời ân sư thoái ẩn giang hồ để tìm thú vui của một người dân dã."

Chàng trai ngồi uống rượu giải sầu một mình nên suy nghĩ mông lung về tương lai vô định rồi tự nói:

- Mọi việc sau này thì để cao sanh tự sắp đặt cho mình, con người dù có tính đến đâu thì không bằng ông trời đã chia cắt định mệnh cho mỗi người.

Ngày hôm nay, Lý Đồng Nhân chỉ uống một ít rượu mà đã say bí tỷ vội trả tiền cho chủ quán trở về phòng nghĩ ngơi. Sáng hôm sau chàng thức giấc với cái đầu nặng trịch, gọi tiểu nhị cho mình một ấm trà nóng cùng tô mỳ để lót dạ rồi lấy tấm bản đồ tự họa ra xem. Tấm bản đồ mà lão đại Tam Hùng Sài Sơn đưa cho chàng vẽ nơi chôn di hài của Mật Tông Lão Ni. Cầm trên tay tấm bản đồ tự họa nơi chôn di hài Mật Tông Lão Ni mà trong lòng của Lý Đồng Nhân dâng trào cảm xúc:

"Mọi việc dẫn đến thảm sát Lý gia trang từ những chuyện liên quan đến Mật Tông Lão Ni mà ra. Vì lòng tham mà lão đã trộm Phật Thủ Quan Âm dẫn đến mất mạng bởi sự truy sát của các cao thủ võ lâm Trung Nguyên. Cha mình cũng vì lòng nghĩa hiệp mà lại gây ra họa thảm sát ở Lý gia trang, còn mình thì lại có nghĩa vụ phải truy sát kẻ thù năm xưa. Chuyện ân oán cứ xoay một vòng tròn luân hồi biết bao giờ mình mới thoát ra được số mệnh."

Chàng đang ngồi suy ngẫm đến chuyện của Mật Tông Lão Ni thì bỗng trong làng mọi người nhốn nháo hẳn lên, các phụ nữ bồng bế con thơ hớt hải chạy về phía đỉnh đồi nơi cuối làng rồi gã tiểu nhị la hét hốt hoảng:

- Mọi người ơi!!! Chạy đi thôi! Quân bại trận của nhà Nam Hán đang vào làng cướp bóc.

Cả làng heo hút này như thể vừa gặp quỷ dữ đòi mạng nên tất cả già cả bé trai và phụ nữ đều chạy trốn thục mạng lên đồi. Lý Đồng Nhân vội kéo gã tiểu nhị lại hỏi:

- Người dân trong làng đã gặp phải chuyện gì mà hoảng sợ như thế?

Gã tiểu nhị cuống cuồng trả lời:

- Là bại binh của quân Nam Hán đó. Những dân làng sinh sống quanh đây không sợ thổ phỉ mà sợ nhất là lũ bại trận, khi đánh thua quân địch tháo chạy thường vào làng cướp bóc lương thực và phụ nữ để khích lệ cho quân sỹ. Bao nhiêu bực tức trên chiến trường đều đổ lên đầu những người dân lương thiện nơi đây. Khách quan cũng mau chạy đi để tránh họa cho mình.

Nói đến đây gã vụt chạy theo mọi người lên đồi, Lý Đồng Nhân căm giận nhất là những kẻ bất tài chuyên hà hiếp dân lành, chàng vội cầm lấy thanh đao thuận tay lấy một ít sỏi của những đứa trẻ con làm đồ chơi để lại, rồi Lý Đồng Nhân đem chiếc ghế ngồi giữa đường làng chờ bọn bại binh đến. Lúc này trên con đường dẫn vào làng, một toán binh sĩ ước chừng khoản một trăm tên đang hò hét tiến vào làng, ở phía sau toán bại binh còn kéo theo những cổ xe chở gia súc và có cả các cô thôn nữ đang gào khóc thảm thương.

Tiếng khóc của các cô thôn nữ hòa lẫn vào tiếng rống của gia súc bị bắt giữ tạo nên âm thanh hỗn độn rùng rợn như địa ngục trần gian.

Đám bại binh vào đến nơi thì thấy một người đang ngồi ở giữa đường như không sợ chết, chẳn thèm lên một tiếng hai mươi gã binh sĩ liền rút đao lao đến Lý Đồng Nhân chém tới, những gã đó chưa kịp lao đến nơi thì bỗng nhiên lăn lộn ôm đầu la thảm thiết rồi giãy giụa tắc thở. Máu bây giờ mới tuôn trào chảy ra ở giữa trán vì toán cầm đao đã trúng viên sỏi nhỏ của Lý Đồng Nhân ném trúng. Tên tướng quân của bại binh chịu trách nhiệm đi thu lương liền thúc ngựa đến lên tiếng quát mắng:

- Ngươi là ai mà dám hạ sát binh sĩ của ta và ngăn cản việc trưng dụng quân lương của triều đình.

Lý Đồng Nhân tức giận đứng lên cất tiếng khinh bỉ nói:

- Các ngươi là một lũ lòng lang dạ sói, đánh trận thì thua chạy nay đến cướp bóc dân lành, nay gặp được ta thì đừng có nghĩ cướp bóc được gì cả, nếu muốn ta tha mạng chó cho các ngươi thì hãy bỏ những thứ cướp bóc được rồi cút đi cho khỏi mắt ta.

Gã tướng quân bị mắng liền nộ khí xung thiên thúc ngựa cầm giáo đâm vào Lý Đồng Nhân, bằng một thân pháp kinh hồn Lý Đồng Nhân lao lên tránh mũi giáo rồi chém lìa bốn chân ngựa làm gã tướng quân ngã sống soài trên mặt đất.

Gã vừa đứng dậy thì lưỡi đao của Lý Đồng Nhân chém đến cắt ngan yết hầu làm cái đầu còn đội mũ sắt lăn lóc đến đám binh sĩ đang hô hào để trợ uy, cảnh mất đầu của chủ tướng của mình trong chỉ hai chiêu đao làm quân bại binh kinh khiếp liền quay đầu tháo chạy ra khỏi làng. Lý Đồng Nhân đi đến tháo sợi dây để mở chiếc cũi giải thoát cho các cô thôn nữ.

Khi đám bại binh đã tháo chạy khỏi làng thì những người dân làng này mới dám trở về, lão trưởng làng thấy cảnh đầu rơi máu chảy liền run rẩy sợ hãi lên tiếng:

- Đại hiệp đã giết những người này thì dân chúng ở nơi đây sau này làm sao mà sống nổi với lũ bại binh bây giờ. Làng này đã tồn tại nơi đây đã lâu và mọi người trong thôn xóm đã quen ở chốn này, việc đã xảy ra ở đây vậy thôi thì mọi người trong thôn làng hãy đi khỏi đây để tránh họa tàn sát của lũ bại binh.

Nghe những lời của lão trưởng làng làm cho Lý Đồng Nhân chợt suy tính: "Mình đã không giữ sự nóng giận làm liên lụy đến dân lành nơi đây, mình phải ở lại đây để giúp dân làng nơi đây chống lại quân bại binh."

Nghĩ đến đây Lý Đồng Nhân kính cẩn lên tiếng nói với lão trưởng làng:

- Mọi người đừng đi, hãy nghe ta nói đôi lời. Dân làng đã chịu nhiều nổi khổ rồi bây giờ có đi đến đâu cũng gặp họa của bại binh thôi, nếu đã như vậy thôi thì cứ ở lại đây cùng sống chết với lũ bại binh. Ta nguyện ở lại đây cùng dân làng đánh một trận với lũ cường hào ác bá đó.

Sau một lúc suy nghĩ lão trưởng làng cùng dân làng đều đồng ý ở lại quyết sống chết với lũ bại binh.

(Các bạn đọc hết chương xin hãy để lại lời bình luận dưới bài viết hoặc một like để động viên tinh thần cho tác giả.) Cảm ơn các đọc giả đã theo dõi An Nam Song Long Truyện.

Bạn đang đọc An Nam Song Long Truyện sáng tác bởi Vannhanho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vannhanho
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.