Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đậu Thần

Tiểu thuyết gốc · 1407 chữ

"Ngày xưa, công việc hàng ngày của tộc người khổng lồ là leo lên ngọn cây đậu để tìm đậu thần, đồng thời giúp đỡ các chủng tộc khác đi qua thảo nguyên trên cao Cổ Loa.

Nhưng khi chúng ta tới đây lại không thấy tộc người khổng lồ leo lên cây mà chỉ thấy họ ở dưới mặt đất.

Điều này chứng tỏ có lẽ họ đã quên hoặc không biết về chuyện của đậu thần."

Trí Cao suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài.

"Thực ra câu chuyện đậu thần tôi cũng đã nghe nhiều người nói rồi.

Nhưng vài trăm năm trước, không hiểu sao đậu thần lại không cho quả nữa.

Cũng từ đó mà không còn người khổng lồ nào leo lên cây đậu tìm kiếm nữa."

Quan Long nghe vậy lại hỏi.

"Thế cậu có biết vì sao tộc người khổng lồ lại phải giúp các tộc khác đi qua cao nguyên Cổ Loa này không?

Cậu có biết vì sao nó lại có cái tên là Cổ Loa không?"

Trước hai câu hỏi của Quang Long làm cho Trí Cao ngơ người.

Thấy Trí Cao không trả lời được thì Quang Long mới đắc ý nói.

"Thực ra ở trên con đường trên trời có một cái chuông cổ.

Khi xưa chủng tộc khác muốn nhận được sự giúp đỡ của tộc người khổng lồ thì phải gõ chuông để tộc người khổng lồ tới đón.

Chiếc chuông đó xuất hiện ngẫu nhiên trên con đường trên trời nên không ai biết nó ở đâu và chỉ các chủng tộc khác mới thấy được.

Sau khi họ gõ chuông thì sẽ có một sức mạnh lan ra giúp đậu thần kết trái.

Để trả ơn thì tộc người khổng lồ sẽ giúp họ hái trái và đưa họ rời khỏi vùng đất Cổ Loa này.

Hàng ngày có không biết bao nhiêu tiếng chuông vang vọng nên ở đây mới được gọi là Cổ Loa."

Nghe vậy chúng tôi đều như thức tỉnh.

Những câu chuyện này đúng thật chỉ có kẻ sống lâu và đi nhiều như Quang Long mới hiểu.

Trí Cao sau khi biết được bí mật chủng tộc thì cũng nghi hoặc.

"Nhưng trước nay chúng tôi vẫn giúp đỡ các tộc khác đi qua mà?"

Quang Long lại nói.

"Vậy sao?

Cậu chắc chắn là họ đi qua được sa mạc trọng lực?"

Trí Cao ấp úng.

"Cái này tôi không biết.

Theo ghi chép tổ tiên thì chúng tôi sẽ đưa họ tới cánh cổng rồi để họ tự rời đi.

Chuyện còn lại thì do chúng tôi không ra ngoài được nên không biết."

Quang Long khẽ gật đầu.

"Đối với tộc người khổng lồ thì trọng lực chính là ác mộng.

Các chủng tộc khác chỉ cần là cường giả thì vẫn có cơ hội đi qua.

Nhưng nếu có đậu thần cải thiện thể chất thì ai cũng sẽ qua được."

Nói tới đây chúng tôi đều thở dài.

Tộc người chim thì dùng tiền bạc hạn chế người thường đi qua mà tộc cự nhân cũng đánh mất con đường cho người thường.

Hạn chế việc đi lại của các chủng tộc thì chẳng khác nào đang tự giam hãm chính mình.

Trưng Nữ nhìn Quang Long hỏi dò.

"Vậy chúng ta có cách nào không?

Chúng ta không thể để người thường bị biến thành thức ăn cũng như khiến tộc người khổng lồ thui chột theo thời gian được.

Nếu không sau này, không có người chăm sóc đậu thần thì thế giới này sẽ bị chia cắt mất."

Nghe Trưng Nữ nói vậy thì chúng tôi đều muốn nghe ý kiến của Quang Long.

Quả thật lúc bị rơi xuống chúng tôi đã thấy nhiều cây đậu thần bị khô héo mà khô rõ nguyên nhân.

Nhưng do mọi chuyện diễn ra quá nhanh mà giờ chúng tôi đều không tìm hiểu nguyên nhân được.

Quang Long nhanh chóng sắp xếp kế hoạch trong đầu rồi nói.

"Giờ chúng ta phải nhờ tộc người khổng lồ giúp leo lên con đường trên trời.

Sau đó đi tìm cái chuông cổ gõ vang nó.

Tộc người khổng lồ lúc này sẽ tới giúp chúng ta xuống và lấy quả đậu thần."

Bạch Tượng lại chen vào.

"Vậy không phải đơn giản sao.

Chúng ta cứ thế bay lên là được."

Quang Long lắc đầu.

"Khi rơi xuống chắc mọi người cũng nhận ra là khả năng bay lượn của chúng ta bị hạn chế.

Chưa kể còn có không ít sinh vật đáng sợ như con chuồn chuồn kia.

Chỉ có tộc cự nhân đủ mạnh mẽ mới có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta."

Nghe những lời này, chúng tôi mới nhớ lại cảnh tượng lúc mới tới.

Quả thực lúc đó chúng tôi gần như bị động mà rơi xuống.

Lại bị một con chuồn chuồn truy sát.

Nếu con chuồn chuồn đó chỉ là một trong số nhiều sinh linh trên đó thì sao.

Quả thực là chúng tôi không có đủ tự tin mà leo lên lại được con đường trên trời.

Trí Cao cũng khẳng định điều đó.

"Đúng rồi, trên cây có nhiều côn trùng lắm.

Ngay cả tộc người khổng lồ leo lên đó cũng phải chú ý.

Nhưng cũng không phải là không leo lên được."

Vậy là chúng tôi rất nhanh bàn bạc xong kế hoạch.

Tôi nói.

"Vậy chúng ta nghỉ ngơi một hôm, chuẩn bị mọi thứ để mai hành động."

Trí Cao cũng vội nói.

"Tôi sẽ đi tìm những tộc nhân phản đối việc ăn thịt này.

Hi vọng họ sẽ giúp đỡ chúng ta."

Nói rồi Trí Cao nhanh chóng rời đi còn chúng tôi thì bắt đầu chuẩn bị mọi thứ vũ khí cần thiết.

Kì thật có một điều Quang Long không có nói, đó chính là chỉ có nhân tộc thuần túy mới có thể gõ chuông.

Các chủng tộc khác sẽ không thể chạm vào.

Đó là lí do nhân tộc trở thành mối liên kết giữa các tộc và rải rác khắp nơi.

Lần này chúng tôi quyết định tất cả sẽ cùng xuất phát.

Sẽ không có ai ở lại vì chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra ở trên những cây đậu thần.

Ngày hôm sau, Trí Cao mang theo 5 người khổng lồ nữa tới.

Trong đó có một lão già, một người trẻ trạc tuổi Trí Cao, một cô gái có vẻ cứng tuổi và một trung niên nhân.

Trí Cao nhìn chúng tôi gãi đầu xấu hổ.

"Thật ngại quá, rất nhiều người không tin tưởng chuyện này nên chỉ có nhiêu đây đi cùng với chúng ta."

Tôi nghe vậy chỉ cười.

"Không sao, chúng ta xuất phát thôi."

Kì thật chuyện này không lạ.

Không phải ai cùng tình nguyện làm điều mạo hiểm hoặc làm thứ không có lợi.

Nhưng đời là vậy, người không dám mạo hiểm, không dám làm cái mới thì vĩnh viễn sẽ bị kìm hãm trong những cái cố hữu.

Nhưng họ không muốn làm vua thì họ sẽ mãi làm dân.

Chúng ta cũng không thể trách họ.

Nếu mà họ cũng khao khát làm vua thì sẽ là những cuộc chiến không ngừng.

Có người muốn cuộc sống ổn định, có người muốn trở thành vương thành tướng.

Âu đó cũng chỉ là một sự lựa chọn.

Vậy là 5 người không lồ cùng năm người chúng tôi tiến tới một khóm vài cây đậu mà bắt đầu leo lên.

Chúng tôi được ở trong một cái giỏ lớn mà Trí Cao đeo trên lưng.

Việc Leo đậu thần tưởng chừng dễ dàng nhưng ngày đầu tiên chúng tôi vẫn chỉ ở tầng thấp nhất.

Thực sự trước đó nhờ trọng lực khiến chúng tôi rơi nhanh mà không ý thức được mấy cây đậu này thực sự quá cao.

Mọi người nhanh chóng lấy dây thừng cột chặt rồi nghỉ ngơi tại vài chiến lá còn xanh.

Chúng tôi cũng nhận ra lượng lá xanh ngày một giảm.

Nếu leo lên tới ngọn mà những cây đâu này lại không tới được con đường trên trời thì thực sự quá xui xẻo.

Dù sao chúng tôi cũng chọn những cây đậu già nhất, to nhất để đề phòng rồi.

Bạn đang đọc ẢNH GIỚI sáng tác bởi Thaotmt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thaotmt
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.