Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q2- Đệ thập tứ quay về mâu thuẫn

Phiên bản Dịch · 3421 chữ

ˇ

Chính đạo động tác nhanh chóng, vừa nghe ngóng đã thấy bọn họ tụ tập xong, trong vòng nửa tháng đã vây công đến chân Anh Hùng sơn. Anh Hùng giáo cũng tự nhiên không chậm trễ, đối phương thế công rào rạt, bọn họ chỉ thấy chiêu sách chiêu. Chính đạo đại quy mô thẳng tiến, Anh Hùng giáo liền làm những trận nhỏ bất ngờ, không đối diện ứng chiến, chuyên môn phá rối phía sau, nhiễu loạn tâm trí phía chính đạo.Trải qua một hồi, con đường trừ ma của chính đạo không hề tiến triển, còn bị ma nhân làm rối lòng đến tan rã, các bang phái trong lúc đó mâu thuẫn không ngừng.

Lúc tin tức truyền lại Anh Hùng giáo là lúc Lâm Thục Nhân đang cùng Mộc hộ pháp Đỗ Lâm Lâm thương lượng chính sách bố binh . Sở Ngạo Thiên ở bên cạnh nhàm chán vô cùng, một hồi chọt chọt bồn hoa, một hồi gạt gạt bọt nước trà. Từ khi tiễn Lâm đại ca trở về sau, y so với trước kia càng nhàn, giáo vụ không cần y phải buồn rầu, Lâm Thục Nhân toàn quyền quản lý . Nguyên bản còn có thể hỏi một chút ý kiến của y, nhưng mà đầu gỗ y nói cũng không nói cái gì nên lời, cho nên về sau cũng chẳng trưng cầu ý kiến của y.

Phạm Đình Chí dài mặt ngựa cả ngày , gặp ai đều nhìn với bộ dáng thù giết cha. Miệng tuy không nói, nhưng trong lòng lại đối với việc Sở Ngạo Thien nhàn nhã thực không hài lòng, tuy rằng hắn cũng chẳng trông cậy vào việc Sở Ngạo Thiên bày mưu tính kế, nhưng không phải là dạng mất quyền lực như vậy, đường đường là một cái giáo chủ lại có thể là một vai diễn, giáo chúng mà biết thì phải giải thích ra sao ? Toàn bộ giáo trừ bỏ hắn cảm thấy không được vui , thì cũng không ai phát hiện ra chỗ không ổn, vẫn vui vẻ để Lâm Thục Nhân dẫn dắt tìm kiếm tiền đồ tươi sáng.

Sở Ngạo Thiên nhìn nhìn nửa ngày, thật sự mất mặt, chuẩn bị quay về ốc ngủ trưa. Y hiện tại bị Lâm Thục Nhân trông giữ , ăn uống ngủ đều phải chịu giám sát, lại không nửa điểm phiền não, dưỡng đến da thịt đều nộn nộn, phi thường thích hợp để hưởng dụng buổi tối .(=.=”)

“Giáo chủ đi đâu ? !” Phạm Đình Chí lập tức liền đem người ngăn lại, lớn tiếng nói.

Trong phòng nhất thời im lặng, tất cả mọi người đem ánh mắt khóa trụ Sở Ngạo Thiên, khiến cho y liền chột dạ.”Ta. . . . . . Ta đi ngủ trưa.”

Phạm Đình Chí quả thực muốn nổi điên, đang thời khắc khẩn trương Anh Hùng giáo bị chính đạo vây công , đường đường Giáo chủ cư nhiên ngay cả màn ‘sân khấu’ cũng không đảm đương , muốn đi ngủ trưa! Nhưng hắn còn không kịp mở miệng, Lâm Thục Nhân bên kia khoát tay nói, “Đi ngủ đi, nhớ đắp chăn.”

Sở Ngạo Thiên ứng thanh ‘nga’ một cái, ngoan ngoãn quay về ốc đi ngủ. Phạm Đình Chí ngăn không được cũng không dám cản trở, đành phải một mình sinh hờn dỗi, đợi cho tan họp, dạ dày đều nghẹn đau . Đau luôn đến thắt lưng làm thân mình không dậy nổi, trong lòng còn buồn bực đơn giản liền cắn răng vọt đến trước mặt Lâm Thục Nhân. Tuy là giáo chúng kính sợ giáo phụ, còn hắn kính là kính, nhưng thật ra một chút cũng chẳng có.

Lâm Thục Nhân đối với việc bị hắn chặn đường chút không ngạc nhiên, giống như sớm có chuẩn bị , thản nhiên nói “Phạm tả sử có chuyện gì?”

“Thuộc hạ đến chúc mừng Giáo phụ.” Phạm Đình Chí chắp tay hành lễ.

“Nga?” Lâm Thục Nhân vĩnh viễn là bộ mặt ôn hòa, hắn trời sinh gương mặt thực tốt, dù có nghiêm túc cũng làm cho người ta chỉ thấy cảnh đẹp ý vui, nếu đổi lại là hiền lành, cộng thêm tươi cười, nói mị hoặc chúng sinh chắc chắn không đủ.

Phạm Đình Chí không có tâm tình thưởng thức khuôn mặt hắn, từng chữ từng chữ nói ” Chúc mừng giáo phụ tay đủ che trời”. Nhìn Lâm Thục Nhân không trả lời, hắn tiếp tục nói, ” Giáo phụ hiện tại có Anh hùng giáo, bước tiếp theo không phải chuẩn bị đoạt thiên hạ sao ?” . Giờ khắc này Phạm Đình Chí chính là một bộ chuẩn bị thấy chết không sờn, chờ Lâm Thục Nhân một chưởng đánh chết, cũng muốn hung hắn châm chọc khiêu khích đối phương một phen, bằng không cũng không cần đợi Lâm Thục Nhân ra tay, hắn đã nghẹn mà chết trước.

Lâm Thục Nhân tiến lên từng bước, thẳng đến chỗ Phạm Đình Chí, khuôn mặt anh tuấn, thâm thể đơn bạc , làm cho người ta gặp phải lỗi giác “Phạm tả sử nói không sai, hiện tại Anh hùng giáo là của ta, ngươi có năng lực thay đổi sao?” Hắn thấp giọng nói, loại khoảng cách này muốn lấy tánh mạng đối phương vấn đề căn bản là chỉ cần hắn nghĩ muốn hoặc không.

Phạm Đình Chí tức giận đến phát run, chính công phu mình được cho lớp trung giai, cũng không đủ giắc răng Lâm Thục Nhân.

Lâm Thục Nhân hừ lạnh cười nói, “Phạm tả sử là trí giả của toàn giáo, dù gì ta cũng còn cần ngươi hiệp trợ, là — người thông minh thì phải thông minh đến cùng, đừng để gây ra họa sát thân mới phải “.

Khen tặng, mượn sức, uy hiếp đầy đủ mọi thứ, Phạm Đình Chí hô hấp đều rối loạn, phân không rõ là tức giận hay là sợ hãi. Dẫn sói vào nhà, hắn trong đầu lòe ra câu này, chân chính cảm nhận được cái gì là thỉnh thần dễ tiễn thần khó !

“Còn có chính là, Phạm tả sử nghĩ sai một chút rồi , ” Lâm Thục Nhân thối lui, hai tay đặt ở sau người, nói “Ta quả thật đối Anh Hùng giáo cảm thấy hứng thú, cũng rất muốn, nhưng ta đối Sở Ngạo Thiên hứng thú lớn hơn.”

Phạm Đình Chí oanh tạc trong đầu, muốn lắp răng nanh , liền đi lên cấp Lâm Thục Nhân cắn một phát, đường đường Anh Hùng giáo giáo chủ chứ không phải đồ chơi của tiểu tử ngươi ! Nhưng hắn đương nhiên không có răng nanh, cho nên chỉ có thể dùng mắt – nhìn chằm chằm theo hướng Lâm Thục Nhân rời đi, dùng mắt đem đối phương đâm ngàn đao vạn quả.

Lâm Thục Nhân đối Phạm Đình Chí thật sự là không khởi lên một chút sát tâm nào, lúc Anh hùng giáo cấp bách cần nhân tài như vậy sao có thể, về phương diện khác như việc trung thành với Sở Ngạo Thiên thì quả thực là khối bảo bối, mình nếu có chút bất trắc, cũng có đối tượng phó thác .

Sở Ngạo Thiên tỉnh ngủ song liền vẫn đứng ở trong phòng thiết ngân lượng, tức là đem khối bạc lớn cắt thành khối bạc bé , việc này vốn có chuyên gia phụ trách, nhưng mà y lại thực nhàn đến hoảng, liền bắt đầu đem một khối bạc về ngoạn, thuận tiện luyện lạc hồn chỉ. Khi Lâm Thục Nhân trở về, y đã cắt bạc thành một đống nhỏ chất trên bàn.

………………………………….

………………………………….

…………………………………

Trong lòng Lâm Thục Nhân không nghĩ để Sở Ngạo Thiên quan tâm đên giáo vụ, thứ nhất Sở Ngạo Thiên của hắn không phải là nhân tài về phương diện này , thứ hai hắn luyến tiếc y xuất đầu lộ diện, cho nên nhìn đến y một bộ lười nhác thế kia cũng không cảm thấy áy náy, lại còn cảm thấy rất vừa lòng.”Sở huynh, hiện tại việc trong giáo đều được ta chuẩn bị, ngươi có muốn tự mình quản không?” Ngoại trừ thời điểm trên gường, hắn vẫn khách khí xưng hô Sở Ngạo Thiên là Sở huynh.

Sở Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, buồn bực trảo trảo tóc, đáp “Không nghĩ muốn. . . . . .” Kỳ thật y trước kia vẫn như vậy, đều là cấp dưới đề lên, sau đó y chỉ việc hạ lệnh chấp hành , nếu là những đề nghị cấm, hắn sẽ xuống lệnh cấm. Hiện tại không cần y cứ tiếp tục truyền lệnh, không có gì không tốt.

Lâm Thục Nhân bước lên, vuốt ve sau gáy y, nói “Cũng tốt, ngươi cái gì cũng đừng nghĩ muốn, nghĩ muốn ta là tốt rồi.”

Sở Ngạo Thiên lập tức như trước giống đại khuyển, móng vuốt ở trên thân Lâm Thục Nhân sờ loạn một phen, nói “Thục nhân, nếu ngươi cũng cái gì cũng không quản thì tốt rồi.” yêu cầu của y không cao, có thể giống Lâm đại ca cùng Tuyền Phi như vậy là được rồi.

Lâm Thục Nhân mặc y vuốt, hồi lâu mới hồi đáp “Nhanh.”

Cứ thế tình sắc dâng cao, y phục từ từ rơi rớt.

Đệ nhị bộ quần ma loạn vũ Đệ thập năm quay về lưỡng nan Chính đạo chiến mãi vẫn không thắng, sĩ khí đại hàng, các gia tộc cũng thập phần táo bạo, bất động liền quay sang vung tay với nhau. Đối với hành vi chó cắn chó đấu tranh nội bộ của bọn họ, Anh hùng giáo nhiệt liệt hoan nghênh, một bên châm ngòi thổi gió, một bên châm ngòi ly gián, thậm chí thả ra những tin tức Anh hùng giáo thu nạp hiền nhân.

Nháo hơn nửa tháng, uy hiếp của chính đạo càng ngày càng … nhỏ, vài gia tộc đều có thế lui binh, chỉ còn mấy đại phái là kiên trì tới cùng, thà rằng tan xương nát thịt cũng không chịu toàn thân trở ra, chỉ tiếp tục nháo. Bất quá thật sự song phương đều hiểu được , cứ nháo như thế, chính đạo hoặc là dẹp đường hồi phủ hoặc là toàn bộ bị tiêu diệt.

Trong Anh hùng giáo sớm không còn khẩn trương như vài ngày trước, nhưng hội nghị tác chiến tức thời vẫn họp mỗi ngày. Mới vừa bàn bạc xong việc nhiễu loạn hôm nay , một thị vệ vội vàng xông vào đại sảnh, cúi người nói bên tai Đỗ Lâm Lâm vài câu. Đỗ Lâm Lâm sắc mặt đột nhiên biến, ánh mắt hướng Lâm Thục Nhân, lại nhanh chóng tiến lại. Phạm Đình Chí lập tức liền phát giác y không thích hợp, mở miệng nói “Đỗ hộ pháp có việc bẩm báo?”

Đỗ Lâm Lâm sắc mặt nan kham, lại liếc mắt nhìn Lâm Thục Nhân một cái , lúc này mới ấp a ấp úng nói, “Bẩm báo giáo chủ giáo phụ, chính đạo có người cầu kiến Giáo phụ, là người Danh kiếm môn.”

Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh. Lâm Thục Nhân mặc dù đã nhập Anh hùng giáo, cũng có địa vị cao, nhưng dù sao cũng sinh ra và lớn lên ở Danh Kiếm môn , lúc này không lựa lời mà nói, ngày sau khó tránh khỏi gặp nghi ngờ.

Không đợi Lâm Thục Nhân đáp lời, vẫn là Sở Ngạo Thiên nhàn rỗi giành nói, ” Người của Danh kiếm môn ? Mau mau mời vào !”

“Giáo chủ, này. . . . . .” Đỗ Lâm Lâm muốn nói lại thôi, thật không phải không tin Lâm Thục Nhân, mà là chính đạo lấy cấu kết ma đạo là sỉ, ma giáo bọn họ đương nhiên lấy kết giao chính đạo làm nhục!

“Đỗ hộ pháp đừng lo, chính đạo nếu cho đệ tử Danh Kiếm môn tiến đến, tức là không có chiến ý.” Sở Ngạo Thiên như đã định liệu trước nói, có thểđình chiến sớm một chút tự nhiên là chuyện tốt, hơn nữa nói như thế nào kia cũng là gia tộc của Thục Nhân , chậm trễ không tốt.

Phạm Đình Chí lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, Danh kiếm môn Lâm lão đầu, khụ khụ, Lâm chưởng môn là kẻ dễ dàng chịu thua vậy sao ? Ngày xưa đại chiến đều là song phương người chết ta sống, lần này làm sao chịu yếu thế ? Đánh chết hắn cũng không tin Lâm lão đầu già rồi lẩm cẩm !

Đồng dạng ôm hoài nghi còn có Lâm Thục Nhân, cho dù nhận thua vị phụ thân kia của hắn cũng tuyệt sẽ không phái Danh kiếm môn đệ tử tiến đến, thật đúng là làm người ta hiếu kì muốn nhìn một chút là chuyện gì xảy ra.” Đưa hắn tiến vào.”

Thị vệ tiếp lệnh, liền đem một người mang tới trong sảnh, người này vừa thấy Lâm Thục Nhân, lập tức gào khóc, bùm quỳ xuống ôm lấy chân đối phương. Cảnh này làm cả giáo chúng Anh hùng giáo không ai có từ nào chống đỡ, đều ngơ ngác nhìn phía Lâm Thục Nhân mặt không chút thay đổi.

“Tiểu sư ca. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Người nọ ôm lấy chết không thả, ngửa lên vẻ mặt đầy nước mắt cùng nước mũi.

Lâm Thục Nhân cũng không có vẻ chán ghét, lạnh lùng nói , “Tuyển Văn, ngươi đứng lên nói.”

Người này đúng là tiểu sư đệ Ngũ Tuyển Văn của Lâm Thục Nhân , khóc như ruột gan đứt từng khúc, thượng khí không tiếp hạ khí. Lâm Thục Nhân đối với tiểu sư đệ này vẫn có hảo cảm, cảm thấy được y vô hại, cho nên cũng không giận y thất thố như vậy, chỉ đợi y khóc xong, mới hỏi y tình hình cụ thể và tỉ mỉ.

“Tiểu sư ca. . . . . .” Ngũ Tuyển Văn nhu nhu hai mắt sưng đỏ , nức nở nói “Sư phụ. . . . . . Sư phụ đã xảy ra chuyện, ngươi mau cứu lão nhân gia đi!” Mới vừa nói xong, lại ôm lấy chân Lâm Thục Nhân khóc lớn lên.

Lời vừa nói ra, Anh Hùng giáo hết thảy đều có biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt Lâm Thục Nhân hiển nhiên trầm xuống. Sở Ngạo Thiên biết không ổn, vung tay lên đối giáo chúng phân phó nói, “Các ngươi trước tiên lui đi.”

Sau khi giáo chúng thối lui, Sở Ngạo Thiên nhìn Ngũ Tuyển Văn đang khóc than ôm đùi Lâm Thục Nhân , nói “Nam tử hán đại trượng phu khóc cái gì, ngươi trước đem sự tình nói rõ ràng!”

Ngũ Tuyển Văn hấp hấp nước mũi, nói ” người Thuần Dương phái đem sư phụ nhốt “

Lâm Thục Nhân nghe xong, mặt không đổi sắc nói “Các ngươi không phải cùng một ruột sao ?”

” Vâng, vốn tất cả mọi người là bởi vì trừ Ma mà kết minh, Danh kiếm môn ta đức cao vọng trọng, được mọi người tôn sùng là đầu lĩnh, Thuần dương phái kia tiểu nhân liền đối với việc này ghi hận trong lòng, nhiều lần tác chiến không chịu phối hợp, làm cho kế tiếp bại lui, về sau lòng người đều tan, bọn họ lại quay lại hãm hại nói là do chúng ta lãnh đạo mới trở nên bất lợi ” Ngũ Tuyển Văn càng nói càng phẫn nộ, “Sư phụ vì đại cục, không muốn cùng bọn chúng khởi phân tranh, lời công lý tự tại lòng người, việc đúng việc sai mọi người xem đều thấy, không ngờ Thuần dương phái kia không chịu bỏ qua!”

Sở Ngạo Thiên nghe được lập tức sửng sốt, hận không thể đem hạt dưa đến cắn, này quả thực so với Lữ lắm mồm thuyết thư còn phấn khích a!

Ngũ Tuyển Văn lại lau một phen nước mắt bi phẫn, nói “Thuần dương phái chửi bới Danh kiếm môn ta cấu kết ma nhân, nói. . . . . . Nói tiểu sư ca đã nhập ma giáo, phái ta là cố ý phóng thủy.” y thử nhìn nhìn ánh mắt Lâm Thục Nhân, tiếp tục nói “Bọn họ thế nhưng. . . . . . Thế nhưng đòi chúng ta lấy tiểu sư đệ ra làm mục tiêu, nói ngươi nếu niệm tình huynh đệ , liền đem ngươi đưa tới tru sát, ngươi nếu không niệm, liền chứng minh chúng ta không cùng ma giáo cấu kết, còn nói cái gì việc này đối với phái ta cũng không tạo thành tổn thất gì, còn là sách lượt vạn toàn ! Sư phụ tự nhiên sẽ không đồng ý, tỏ vẻ thà rằng ly khai trừ ma hội, cũng không đáp ứng biện pháp này, song phương bởi vậy mà nháo cương”

Nghe đến đó,Lâm Thục Nhân không khỏi hừ lạnh một tiếng, lão phụ thân hắn kia không phải luyến tiếc hắn, chính là đau lòng tiểu nhi tử kia đi ” “Mặc dù nháo cương, Thuần dương phái không phải đối thủ của Danh kiếm môn ?”

“Nếu là minh đao minh thương, bọn họ tự nhiên đánh không lại chúng ta, chính là bọn họ dùng ám chiêu! ” Ngũ Tuyển Văn trong mắt đầy hận ý, nói “Bọn họ bỏ vào nước trà thất bộ thất hồn (chém) , độc này vô sắc vô vị , người trúng độc trong vòng bảy bước sẽ hôn mê, đệ tử Danh kiếm môn đương nhiên trúng chiêu, ngày thường chúng ta không thường ẩm trà , may mắn thoát nạn. Sư phụ nội lực thâm hậu hơn, trong lúc chưa hôn mê tiền bày mưu đặt kế khiến ta lập tức mang tiểu sư đệ đào tẩu. Ta mang theo tiểu sư đệ mê man thật vất vả bỏ chạy, lại lo lắng bị đuổi giết, không dám quay về Danh kiếm môn, đành phải đến nơi này tìm đến tiểu sư ca ngươi.”

Lâm Thục Nhân vẫn đang một bộ dáng sự không liên quan mình , hỏi ” Mấy môn phái khác đâu? Liền như vậy mặc cho bọn chúng làm như vậy ?”

“Vài lần đánh đều thua, tất cả mọi người đối chúng ta có oán khí, hiện nay Danh kiếm môn toàn bộ bị bắt, Thuần dương phái kiêu ngạo, phế đi võ công của mấy người bất mãn để thị uy, cho nên cũng không có người dám đứng ra .” Ngũ Tuyển Văn càng bất mãn, mắng to một tiếng”Vô sỉ” .

Lâm Thục Nhân nhíu nhíu mày , lại hỏi “Cha cho ngươi tới tìm ta?”

Ngũ Tuyển Văn lập tức ách đi, nửa ngày mới lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nói, “Tiểu sư ca, sư phụ tuy rằng đuổi ngươi xuất môn, nhưng hắn dù sao đối với ngươi có dưỡng dục chi ân, ngươi không thể nhìn hắn bị gian nhân hãm hại a!”

“Nên làm như thế nào, không cần ngươi dạy ta.” Lâm Thục Nhân cắt lời y nói, nói “Tiểu đệ hiện tại nơi nào?”

“Ta sợ tới tìm ngươi sẽ bị ma nhân chặn giết, làm phiền hà tiểu sư đệ, liền đem y giấu ở sơn động trong núi.” Ngũ Tuyển Văn vội vàng nói, “Tiểu sư ca, ngươi nhất định phải cứu cứu sư phụ a!”

Lâm Thục Nhân không để ý tới y, quay đầu đối Sở Ngạo Thiên nói, “Sở huynh, phiền toái ngươi phái người cùng Tuyển Văn đi tìm tiểu đệ ta lại đây ?”

“Hảo.” Sở Ngạo Thiên liền dẫn Ngũ Tuyển Văn đi ra ngoài , khi đi tới cửa không khỏi quay đầu lại trông lại, phát hiện Lâm Thục Nhân vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích . Y biết rõ Lâm Thục Nhân hiện tại có thể nói tiến thối lưỡng nan, cứu cũng không được bỏ cũng không xong, cứu đi thực xin lỗi Anh hùng giáo, mặc kệ đi có vì hiếu đạo, dù làm như thế nào trái phải đều phạm phải nhân tình. Y đương nhiên sẽ không làm cho Thục Nhân của y buồn rầu, nếu Thục Nhân quyết định không được, vậy cứ để hắn đi.

Bạn đang đọc Anh Hùng , Mạn Tẩu của Địch Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.